Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 148: Số mệnh luân hồi: Hỏi cưới công tử (7)



Edit: Ca chiêu nghi

Beta: Pi sà Nguyệt

Tô thượng thư rất tức giận.

Không phải bởi vì hôm nay lúc vào triều bị đối thủ chính trị công kích ngầm chuyện Tô gia thất lễ với Ngũ Hoàng nữ là làm mất mặt Nữ đế, cũng không phải chuyện đồn đãi gì nơi dân gian như Ngũ Hoàng Nữ có lòng cưới tên què nhà họ Tô mà Tô gia lại giả vờ kiêu ngạo, cho tí thể diện đã leo lên trời!

Mà là vì người tạo ra mọi chuyện bây giờ lại dẫn theo một đám người tới trước cửa Tô phủ, còn tuyên bố đã hẹn đi du thuyền với Khinh Trần nhà bà!

“Khinh người quá đáng! Quá khinh người rồi đây!” Tô thượng thư tức tới mức run người, bộ mặt già của bà sắp mất hết rồi, “Cấm bước ra ngoài, một đứa cũng không được ra ngoài!”

Bên ngoài trời nắng chang chang, Vi Thanh Lâm lo lắng đứng cạnh Ôn Như Thị, nhỏ giọng nói: “Ngũ Hoàng Nữ, chúng ta đợi cả canh giờ rồi mà còn chưa thấy Tô công tử đi ra, bà lão Tô thượng thư kia tức quá hóa cuồng rồi à?”

“Ngươi nói mà không biết ngại à?!” Ôn Như Thị tức giận trừng mắt nhìn nàng, “Nếu không phải ngươi làm lộ chuyện hôm qua ra ngoài thì giờ ta và Tô Khinh Trần đang ngồi trên thuyền trên hồ Hàn Tiêu nâng ly nói chuyện vui vẻ rồi! Biết mình không thông minh thì phải hỏi ý kiến ta trước khi làm bậy chứ? Không biết gì còn dám làm bậy, ngu xuẩn!”

Mặt Vi Thanh Lâm nóng rát, cúi đầu tức giận nói thầm: “Ta chỉ muốn giúp bà cô già là ngươi thôi mà…” Càng nghĩ nàng càng giận, cắn răng nổi đóa: “Nếu ta tra được kẻ nào dám giở trò sau lưng thì ta sẽ không tha cho kẻ đó!”

Thấy Ôn Như Thị không thèm nhìn mình mà chỉ nhìn vào cánh cửa lớn đang đóng chặt của Tô phủ, cơn giận của Vi Thanh Lâm cũng giảm bớt, không nhịn được mà hỏi: “Thế chúng ta nên làm gì giờ?”

Ôn Như Thị sầm mặt không đáp.

Làm gì giờ? Nàng còn làm gì nữa cơ chứ? Không thể bảo nàng kéo mẹ Tô Khinh Trần ra ngoài đánh một trận được!

Đánh không đánh được, đụng cũng không thể, Ôn Như Thị giờ đã leo lên lưng hổ rồi, sao mà xuống được? Người trong kinh thành biết nàng bị Tô phủ chặn ngoài cửa, nếu hôm nay về tay trắng, uy danh Ngũ Hoàng Nữ của nàng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!

Hôm nay nàng bị người ép đứng về phía đối lập của Tô gia, bà già ngoan cố của Tô gia còn không biết bên trong có bẫy rập, kiên quyết muốn đấu với nàng đến cùng kia kìa!

Ôn Như Thị hít sâu, trầm mặt xuống: “Người đâu, đi gõ cửa cho ta, gõ đến khi nào có người ra mở mới ngừng!”

Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng. Lầu hai của quán trà bên phố có một nữ tử mặc áo gấm im lặng nhìn đám người trước cửa Tô phủ qua song cửa.

“Tiểu thư, toàn bộ những người được cử tới trà lâu tử quán đã rút về hết.” Nha hoàn sau lưng nàng ta nói nhỏ.

“Ừm.” Nàng ta gật đầu, mắt tối sầm, “Tốt quá hóa dở, để cho bọn họ ở trong sơn trang đợi lệnh, không có lệnh của ta thì không được phép ra ngoiaf.”

“vâng.” Nha hoàn cung kính cúi đầu lùi ra.

“Đệ nhất hoàn khố của Hoàng triều? Ha,” Nàng ta hài lòng nhìn hai phe đối lập trên đường, cong môi cười, “Ôn Như Thị, ta xem ngươi còn có cách thoát thân nào.”

Qua một thời gian uống cạn tách trà, cửa lớn Tô phủ mở ra một khe nhõ.

Mặt người gác cửa trắng bệch khi thấy đám lính huy hoàng ngoài cửa, nàng cố giữ bình tĩnh đi ra nói: “Công tử nhà ta hôm nay không khỏe, không tiếp khách được, mời Ngũ Hoàng Nữ về cho.”

Ôn Như Thị đi tới, lạnh mặt nói: “Nếu Tô công tử không khỏe thì bổn hoàng không ép. Mời nói với Tô Thượng thư, bổn hoàng đợi bà ta ở phòng khách.” Nói xong, bước chân đi vào trong nhà. Người giữ cửa kia hoảng loạn muốn cản lại, ai ngờ bị Minh Phượng ở cạnh bảo vệ Ngũ Hoàng Nữ đẩy sang một bên.

Đám thị vệ vây quanh Ôn Như Thị, cuồn cuộn ùa vào. Người giữ cửa cố xông đên vài lần nhưng không cản được bước chân của đám người dã màn này, thế là vội chay về phía hậu viện. Thượng thư đại nhân còn đợi nàng về đáp lại, trông tình hình này có vẻ như đại nhân và công tử không ra mặt thì không giải quyết được!

Nữ tử trên quán trà thấy vậy thì cau mày. Đáng chết! Người của nàng ta chưa xếp vào trong Tô phủ, Ôn Như Thị vừa vào thì nàng ta không thể khống chế được chuyện xảy ra trong Tô phủ.

Ôn Như Thị vào phủ hơn một canh giờ, nàng ta uống tận hai ấm nước trà mới thấy người của phủ Hoàng Nữ nối đuôi ra.

Nàng ta đứng dậy đi tới bên cửa sổ thì thấy gã sai vặt nhảy lên xe ngựa, nhấc màng, Tô Khinh Trần bước lên băng ghế rồi đi vào. Đợi đến khi hắn ngồi vững trong xe, Ôn Như Thị xoay người cưỡi trên con ngựa lớn màu đỏ thẫm, ra lệnh một tiếng, bánh xe cuồn cuồn giương oai đi xuyên qua phố phường, hai hàng tư quân áo đỏ giáp vàng đi theo sau.

Đi cuối đội ngũ là xe ngựa của thứ nữ Uy Vũ Hầu, tuy Vi Thanh Lâm không mang theo nhiều thị vệ nhưng cũng được hơn mười người. Một người hộ vệ giáp vàng ở trước đột nhiên rời khỏi hàng ngũ, đi về phía cuối đội. Không biết nói gì với nàng qua xe ngựa mà đội của Vi Thanh Lâm đi vào trong thành.

“Phái người đuổi theo đoàn xe của Vi Thanh Lâm.” Nàng ta cau mày suy nghĩ, đốt ngón tay gõ nhẹ hai cái trong vô thức.

“Tuân mệnh.” Nha hoàn ngập ngừng rồi bảo, “có nên tăng số người bên chỗ Ngũ Hoàng Nữ không ạ?”

“Đừng manh động, chưa tới lúc để lộ.” Nàng ta chậm chạp nói. Làm việc lỗ mãng sẽ để lộ dấu vết, đây chỉ là ván đầu thôi, sau này còn nhiều thời gian để đấu với Ôn Như Thị, “Đi hỏi thăm một chút, Ngũ Hoàng Nữ làm gì để Tô thượng thư thả người.”

“Vâng.” Nha hoàn lĩnh mệnh rời đi.

Không ai biết Ôn Như Thị đã nói gì với Tô thượng thư.

Lúc đó tất cả thị vệ đều canh ngoài cửa rất chặt. Bên trong chỉ có hai người bọn họ, đừng bảo là người hầu kẻ hạ trong phủ, ngay cả một con muỗi cũng không vào được. Trinh sát của nha hoàn kia phái ra chỉ có thể tay không mà về.

Khi nàng ta còn đang đau khổ suy nghĩ có phải Ngũ Hoàng Nữ và Tô thượng thư đã đạt được giao dịch gì không thì thuyền hoa mà Ôn Như Thị chuẩn bị ven hồ Hàn Tiêu đã chở đám người rời xa bờ.

Hồ Hàn Tiêu rộng lớn vô cùng, cây cối bên bờ cành lá xum xuê, bóng cây xanh thẳm xen lẫn từng nhành đào đỏ tươi. Hình chiếu của sắc hoa ánh vào nước, hoa trên bờ cùng trong nước nối liền nhau tươi đẹp cả vùng. Từ giữa hồ có thể thấy được hoa này như nở trong nước, gió nhẹ thổi qua tạo ra những gợn sóng trong veo cứ như đang vò nát cả hồ hoa.

Tô Kinh Trần im lặng nhìn ra xa, ánh mắt dịu dàng: “Lần trước tới đây hẳn là chuyện của mấy năm trước rồi.”

Ôn Như Thị cười khẽ, nhấc bầu rượu đổ nửa ly trước mặt chàng: “Nếu ngươi thích, sau này ta sẽ thường đến đây với ngươi.”

Tô Khinh Trần cười nhẹ, lắc đầu: “Chỉ cần một lần như vậy là đủ rồi, Tô mỗ thích thanh tĩnh, một lần ra ngoài mà gây ồn ào như vậy không phải việc Tô mỗ muốn.”

“Vốn định yên lặng đưa ngươi ra ngoài chơi, ai ngờ lại xảy ra những chuyện như này, nói đúng ra là ta liên lụy ngươi.” Ôn Như Thị nghiêm mặt nói. Chuyện hôm nay không đúng, chắc chắn có người đang nhắm về phía nàng. Còn tại sao kéo Tô phủ xuống nước chung thì nàng sẽ tra rõ.

“Không cần xin lỗi,” Tô Khinh Trần thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn nàng, “Ngươi và ta không phải là người chung đường, Khinh Trần không thể báo đáo sự yêu thích của Ngũ Hoàng Nữ, chỉ mong Ngũ Hoàng Nữ sớm ngày tìm được người trong lòng, ân ái đến đầu bạc răng long.”

Ôn Như Thị nghe thế nhưng không tiếp lời, chỉ uống một ngụm rượu rồi từ tốn nói: “Không biết trong lòng Tô công tử, Ôn Như Thị là người thế nào?”

“Thích gì làm đó, tùy ý xằng bậy.” Tô Khinh Trần hơi khép mắt.

Ôn Như Thị cúi đầu đặt chén rượu xuống, chậm rãi suy nghĩ lời đánh giá của chàng, thở dài nhướn mày nói: “Nếu công tử biết tâm tính ta thì hẳn phải hiểu là, Ôn Như Thị không phải là người dễ dàng từ bỏ.”

“Trên người Tô mỗ chẳng có vật gì, Ngũ Hoàng Nữ đừng uổng phí thời gian trên người không trọn vẹn như ta.” Tô Khinh Trần bất đắc dĩ.

Ôn Như Thị lười biếng dựa vào tấm đệm sau lưng: “Có người thích tiền tài, có kẻ yêu danh vọng, đấy là sở thích của từng người mà thôi.”

Nàng nghĩ một lát, cười: “Ta thích ngươi không phải vì bề ngoài, cũng chẳng phải vì tài hoa của ngươi. Những thứ này quan trọng nhưng với ta mà nói, chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Hôm nay dù cơ thể ngươi không động được, miệng cũng câm thì ta vẫn không buông tay.”

Tô Khinh Trần ngạc nhiên, muốn nói gì nhưng bị Ôn Như Thị đưa tay vẫy ngăn cản, nói tiếp: “Ta biết ngươi không thể chấp nhận được chuyện này trong giây lát, nhưng không sao cả, thời gian của chúng ta vẫn còn dài, rồi người sẽ dần biết ta không phải chỉ nói xuông.”

“Ta sẽ cưới ngươi, dù ngươi có muốn hay không. Thê vương của Tô Khinh Trần ngươi chỉ có thể là ta, người khác không thể.” Ôn Như Thị bình tĩnh nói nhưng đáy mắt lại không che giấu sự ham muốn có được của nàng, “Ngoài cái này, ngươi muốn gì cũng được, cho dù là dùng lửa đốt phủ Hoàng Nữ ta cũng chẳng cau mày. Nhưng người và tim của ngươi chỉ có thể của ta.”

Tô Khinh Trần im lặng.

Tiếng xao động do mái chèo xuôi trên dòng nước chậm rãi lan tỏa trên mặt hồ yên tĩnh, nha hoàn và gã sai vặt đều đã lùi ra ngoài khoang thuyền, hai người im lặng đối diện nhau không nói gì.

Lát sau, Ôn Như Thị mới phá vỡ không khí yên tĩnh này: “Ngươi không cần cảm thấy uất ức, vì có thể đưa ngươi ra khỏi Tô phủ thuận lợi, ta đã lập hiệp ước ‘nhục nước mất quyền’ với Tô thượng thư, như vậy mẹ ngươi mói không phản đối.”

Lông mày Tô Khinh Trần hơi run lên, sau đó trở lại như cũ.

“Ngươi không muốn biết lý do thượng thư đại nhân chịu mở miệng chấp nhận thật hả?” Ôn Như Thị ung dung nhìn chàng.

Lát sau, Tô Khinh Trần mới ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn nàng: “Tại sao?”

Ôn Như Thị nhếch môi cười xấu xa: “Không nói cho ngươi biết.”

Tô Khinh Trần: “…”

“Đừng vội,” Ôn Như Thị ngồi thẳng người, vui vẻ cho người vào dăn dò vài câu, nghiêng đầu cười tủm tỉm với chàng, “Đợi tới lúc chúng ta động phòng hoa chúc, ta sẽ kể đầu đuôi với ngươi rõ ràng.”

Hở chút là nói mấy câu ‘gả cưới’ ‘động phòng’ với một nam tử thì chỉ có người như nàng mới làm được thôi, dù Tô Khinh Trần được nuôi dạy tốt tính cỡ nào cũng nhịn không được mà nói: “Mong Ngũ Hoàng Nữ cẩn thận lời nói!”

Ôn Như Thị biết nghe lời, làm động tác ngậm miệng, đợi nha hoàn đưa một cây đàn cổ vào, nàng đặt đàn ngay ngắn rồi ung dung gãy vài tiếng.

“Co lẽ ngươi không hiểu rõ ta như ngươi nghĩ.” Ôn Như Thị cười nhẹ với chàng, sau đó mặc kệ chàng có đáp lại hay không, đầu ngón tay gảy nhẹ dây đàn, một chuỗi âm thanh ưu mỹ rung động vang lên.

Tiếng đàn trong treo vang ra xa, trong đấy mang theo vài phần tình ý miên mang. Đợi đến khi Tô Khinh Trần tập trung lắng nghe, tay phải Ôn Như Thị gạt, khều, gảy cực kỳ quen thuộc trên dây đàn, tiếng đàn nhanh chóng chuyển thành buông thả nhiệt tình.

Ôn Như Thị cứ như rất thành thạo, mỉm cười nhìn chàng.

Ánh mắt của nàng không như nụ cười, sâu tới mức khiến chàng cảm thấy đây không phải là Ngũ Hoàng Nữ mà chàng quen.