Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 152: Số Mệnh Luân Hồi: Hỏi cưới công tử (11)



Edit: Mi tần

Beta: Pi sà Nguyệt

Chuyện Ôn Như Thị bị nữ đế phạt 80 trượng rồi bị cấm túc trong phủ hoàng nữ bị truyền trong vòng một ngày. Có thể làm nữ đế ra tay nặng như vậy đã đủ các triều thần hài lòng. Bị đánh rồi? Đáng đời! Xem sau này nàng có dám dựa vào nữ đế làm bậy không!

Hôm sau, Vi Thanh Lâm chạy đến phủ hoàng nữ thì thấy Ôn Như Thị đang siết một chiếc bút lông, nằm sấp trên giường vẽ tranh.

“Ngươi đang làm gì thế?” Vi Thanh Lâm đi tới gần, nghiêng đầu xem nàng viết gì.

“Phiền quá, tránh ra!” Ôn Như Thị dùng tay đẩy đầu nàng ta, cất bút, “Ngươi không có chuyện gì làm à? Ăn no rảnh rỗi nên suốt ngày đến chỗ ta, mau về nhà đi, đừng ở đây làm ngứa mắt.”

Vi Thanh Lâm bĩu môi đứng sang một bên: “Nghe ngươi bị đánh nên đến hỏi thăm thôi.” Nói sao Ngũ hoàng nữ cũng là bạn xấu của nàng ta, xảy ra chuyện lớn sao nàng ta không quan tâm cơ chứ? So với vết thương trên mông Ôn Như Thị, Vi Thanh Lâm tò mò chuyện khác hơn: “Nghe bảo bệ hạ tứ hôn cho ngươi và Tô công tử rồi à?”

Nói đến đây đã đụng vào ý thích của Ôn Như Thị: “Đương nhiên.” Nếu không phải đang bị phạt cấm túc ở phủ hoàng nữ thì nàng đã sớm dày mặt đến phủ Thượng Thư bồi dưỡng tình cảm với Tô Khinh Trần rồi.

Miệng vàng của nữ đế vừa mở, chàng không muốn gả cũng phải gả, trừ khi mặc kệ sống chết của Tô gia. Từ bé Tô Khinh Trần dã hiếu thuận, chắc chắn sẽ không để Tô phụ Tô mẫu khó xử.

Ba tháng sau sẽ đến ngày kết hôn, đó là môt ngày cuối thu, bầu trời trong vắt, gió thu dịu dàng, gắn bó giao hòa, kết tóc chung giường… Ôn Như Thị cười ‘hì hì’ vui vẻ, trông ngốc đến mức chẳng ai nhìn nổi. Vi Thanh Lâm nổi hết da gà: “Các công tử khác trông đẹp hơn hắn nhiều, sao ngươi cứ phải đòi Tô Khinh Trần…”

“Cút, đừng nói bậy trước mặt ta, chuyện ta không cần ngươi lo.” Ôn Như Thị khó chịu với lời của ngừng, vẫy tay lệnh Minh Phượng mời nàng ra ngoài.

Người không hiểu nàng quá nhiều, không lẽ gặp ai nàng cũng phải giải thích à? Thế sau này nàng chẳng cần làm gì, chỉ cần nói thôi đã đủ phiền rồi. Có thời gian như vậy không bằng tìm cách để Tô Khinh Trần chủ động sang thăm nàng.

Thế giới này không có quy định không được gặp trước khi cưới, Ôn Như Thị nghĩ, nàng nên làm mình trông thê thảm một ít, dù Tô Khinh Trần có oán hận trong lòng nhưng nể mặt thê chủ là nàng chắc sẽ quan tâm tí nhỉ?

Ôn Như Thị hứng trí đem truyện tranh đang vẻ dở kéo lên giường, vuốt phẳng rồi hoàn thành nó. Nét vẽ đơn giản phác họa một bé gái mang vương miện vàng, bưc tranh đầu tiên là bé gái nhìn người gảy đàn trong nhà thủy tạ, vẻ mặt người đánh đàn lạnh nhạt, không cần hỏi, đó là Tô Khinh Trần.

Bức tranh thứ hai là Tô Khinh Trần không để ý nàng, kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác, cô bé đi theo sau chắp tay làm lễ. Bên cạnh viết một dòng chữ lớn: Bảo bối, chúng ta đi bơi hồ được không?

Bức thứ ba vẽ một chiếc thuyền nhỏ xinh đẹp, hai người gắn bò kề cận trên thuyền, nước bắn tung tóe, bé gái hào khí vạn trượng: Có ta ở đây, đừng sợ, ta bảo vệ ngươi!

Bức thứ tư vẽ bé gái bị thị vệ bắt nằm giữa đại điện hùng vĩ phạt roi, một đám bà già cầm gậy cười cợt vây quanh. Góc phải còn vẽ cô bé nằm trên giường, mắt ngập nước nhìn qua cửa sổ: Phu quân, đau mông quá…

Tô Khinh Trần ngoan ngoãn phục tùng, tỉ mỉ dùng bóng của lông mi che khuất cảm xúc trong mắt. Thanh Thư hầu hạ bên cạnh bình luận bức tranh trong tay không ngừng: “Đầu người trong tranh to hơn thân nhiều, chữ thì thô tục quá. Vừa nhìn đã biết Ngũ hoàng nữ là kẻ không học vấn rồi. Công tử, ta nói đúng không?”

Lát sau, Tô Khinh Trần ừ một tiếng, cười khẽ, gấp tranh lại để vào hộp nhỏ trên bàn: “Không phải ngươi bảo phòng bếp nấu súp ngọt à? Sao không thấy đưa tới?”

“A, chắc là đám hầu kia lười biếng làm trễ rồi, ta đi giục.” Sự chú ý của Thanh Thư bị chuyển đi, vội quay đầu chạy ra cửa.

Trong phòng chỉ còn mình Tô Khinh Trần, nụ cười trên môi mờ dần. Đối với lời tỏ tình lớn mật của Ôn Như Thị, chàng cũng có chút động lòng nhưng người như nàng có thể duy trì phần tình cảm này bao lâu chứ?

Thư tình, tranh của Ôn Như Thị dán đầy một phòng nhưng chẳng được Tô Khinh Trần đáp lại vài chứ.

Mắt thấy nửa tháng trôi qua, người đến thăm phủ hoàng nữ đã mấy lượt nhưng Tô Khinh Trần mãi chẳng thấy bóng. Ôn Như Thị cảm thấy mình không nằm được nữa rồi.

Vết thương trên mông đã kết sẹo, Ôn Như Thị không dám lộn xộn, nghiêng đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, sai người đưa nàng ra phơi nắng. Ngắm cảnh một lát, đang định gọi Minh Phượng đi hỏi thăm tin của Tô phủ thì Ethel đến chơi.

“Chà chà, thương thế nặng vậy, lâu thế rồi vẫn chẳng xuống giường được, đáng thương.” Ethel vung thảm sau lưng lên, cười trên nỗi đau người khác.

“Đây là huân chương tình yêu, ta bị đánh tạ tư hào, ngươi quản được à?” Ôn Như Thị khó chịu hất tay nàng ta ra rồi lườm: “Có sức nói xấu ta không bằng đi tìm người đến yêu thương ngươi đi, cả ngay vây quanh chúng ta không thấy mệt à?”

“Còn tự hào,” Ethel bĩu môi, “Chiếu thư tứ hôn hạ lâu thế rồi mà Tô Khinh Trần còn chưa tới phủ thăm ngươi, người ta vốn chẳng để ngươi vào mắt mà nhiệt tình thế làm gì?”

“Ôi chao, ta nói,” Ôn Như Thị chống người lên, “Có phải ngươi đến thi không thế? Ngươi tìm thấy nam phụ khác, làm thịt mấy người chấp hành rồi thế? — Ta không rõ, hai ta chẳng liên quan thì ngươi làm bộ tới chê mèo lắm lông là có ý gì?”

Ethel nhe răng, nếu không phỉa Minh Phượng ở cạnh nhìn nàng ta chằm chằm thì nàng ta đã tát thẳng vào huân chương tình yêu kia rồi! Tính kế nữ đế hạ chỉ thì có bản lĩnh gì? Có gan thì làm Tô Khinh Trần tự nguyên gả đi!

“Chủ tử!” Tập Nguyệt kích động đi vào, cười nói: “Tô công tử tới rồi!”

Mắt Ôn Như Thị sáng lên, chỉ huy nha hoàn đi chào đón: “Mau lên, mời chàng vào!” Vừa nghĩ đến đã thấy không đúng, vội sửa miệng: “Đợi đã, khiêng ta vào phòng trước, còn nữa, bày hết thuốc mỡ dùng mấy hôm trước ra.”

Ôn Như Thị liếc nhìn Ethel đứng cạnh, nàng phất tay ghét bỏ như đuổi ruồi bọ phiền phức: “Ngươi còn đứng đây làm gì? Chờ ta mời ngươi ăn cơm à? Không thấy ta đang bận sao? Đi đi, mau đi đi!”

“Minh Phượng, tiễn khách.” Nói xong, Ôn Như Thị còn cảm thấy không đủ, “Nhớ đưa nàng đi cửa hông, tránh để Tô công tử thấy.”

Ethel tức hộc máu, nàng ta là trưởng nữ phủ tướng quân mà bị người ghê tởm thế là sao? Lại còn bắt nàng ta đi cửa hông…

Nàng ta vặn người bỏ đi. Chết tiệt, đáng lẽ hôm nay không nên đến đây!

Ôn Như Thị không để ý oán khí của Ethel, nàng vui vẻ nằm xuống giường, bảo nha hoàn bôi một tầng phấn vàng lên mặt, làm xong thì đắp kín mền giả vờ suy yếu vì bị thương.

Đến khi Tô Khinh Trần được Tập Nguyệt dẫn vào, Ôn Như Thị hơi mở mắt, cẩn thận nhìn chàng: “Khinh Trần… Ngươi cứ tự nhiên, đợi hôm khác ta lành bệnh sẽ đi dạo với chàng.”

Phòng Ôn Như Thị rất xa hoa như tính cách của nàng, khắp nơi thể hiện nét hoang đường.

Rèm giường và huân hương khắc bảo thạch, bộ trà cụ màu phấn hồng được điêu khắc loan phượng, cung tên treo trên tường, ngay cả bình phong cũng là hình phượng hoàng gắn đầy bảo thạch, trông chả ra gì.

Trong phòng không có ghế, ngay cả ghế trọn có đệm đều được để cạnh giường Ôn Như Thị.

Tô Khinh Trần chưa kịp nói lời khách sáo thì cảm xúc bất đắc dĩ xuất hiện trong mắt, đúng là bảo chàng tùy ý ngồi, vì thân cận chàng mà nàng chẳng thèm khách sáo. Thấy chàng chần chờ khộng động, Ôn Như Thị than thở nhấc tay che trán: “Hôm đó bị mẫu hoàng ném nghiên mực vào đầu chảy máu, gần đây còn hay bị choáng váng, không biết có để lại di chứng gì không.”

Trên chiếc giường gỗ mun mạ vàng, Ôn Như Thị nằm trong chăn xinh đẹp, băng vải trên trán thấm nước thuốc màu xanh, mặt nàng tái nhợt ố vàng, lòng Tô Khinh Trần có chút không nỡ.

Nàng chỉ vì muốn sớm chiều cạnh chàng mà thôi.

Nghĩ đến án mắt lo lắng trước khi ra cửa của quân phụ… Tô Khinh Trần từ tốn đi tới chiếc ghế duy nhất trong phòng: “Ngươi… đã đỡ hơn chưa?”

Ôn Như Thị ngẩng đầu cười híp mắt: “Ngươi đến thì ta không đau nữa.”

Tô Khinh Trần quay đầu sang chỗ khác: “Thái y nói sao?”

Ôn Như Thị lén đưa tay nắm tay áo của chàng, đáp: “Thái y nói không giữa lời, chỉ cho ta mấy lọ thuốc mỡ chẳng ra gì, chỉ có mùi thuốc nồng mà chẳng có tác dụng gì.”

Tô Khinh Trần tránh tay của nàng, dịu dàng khuyên nhủ: “Mới mấy hôm nên chưa có hiệu quả gì, Ngũ hoàng nữ chịu đựng thêm mấy hôm thì sẽ khỏi thôi.”

Ôn Như Thị kéo tay áo không được nhưng không rụt lại mà nắm chặt không buông, “Khinh Trần cũng ghét ta ư?”

Lòng bàn tay của nàng có kén mỏng, năm ngón tay mềm dẻo có sức dán vào da thịt hơi lạnh của chàng, ấm đến phỏng người.

Đầu ngón tay của Tô Khinh Trần nhúc nhích, nhẹ nhàng rút nhưng không thể rút được. Chàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của nàng, ánh mắt nóng rực như đang thấp thỏm.

“Có gì khác nhau sao?” Tô Khinh Trần cười nhạt: “Chán ghét hay thích thì chỉ là việc nhỏ với các ngươi mà thôi. Bệ hạ đã hạ chỉ thì thần dân phải tuân theo. Tô gia như vậy, ta cũng thế.”

Chàng nhìn thẳng Ôn Như Thị, thấy ánh sáng trong mắt nàng nhạt dần nhưng tay vẫn níu chàng không thả, chỉ là độ ấm làm người nhung nhớ biến mất.

“Không phải thế.” Ôn Như Thị nở nụ cười miễn cưỡng, cầm tay chàng đặt lên mặt mình, “Ta sẽ đối tốt với ngươi, sau này chỉ thích mình ngươi, việc lớn việc nhỏ trong phủ hoàng nữ đều giao cho ngươi làm chủ. Ngươi bảo đi hướng Đông ta sẽ không đi hướng Tây, ngươi bảo ta đuổi mèo thì ta sẽ không đánh chó.”

“Ngươi đừng giận,” Nàng vội nói, “Đây không phải là việc nhro, ta chỉ muốn ở cạnh với ngươi thôi, thật đấy.”

Tô Khinh Trần không giãy dụa, để mặc nàng nắm chặt tay mình.