Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 106



Lăng Viễn chống cằm ôn nhu nhìn gò má của Lăng Cẩn lẩm bẩm:

- Em ấy vẫn đẹp như vậy, chỉ là... em, không còn thích anh như trước nữa.

Ý cười trên mặt nhạt đi, đáy mắt Lăng Viễn có chút khổ sở, trái tim không nhịn được khẽ nhói lên đau đến nỗi nước mắt chảy xuống.

Lăng Viễn này cả đời đều là kẻ cường thế, người dám động đến hắn ta tất cả không một ai có được kết quả tốt. Hắn ta lúc trước có thể nói là kẻ cầm dao giết người thay cho cha của Lăng Cẩn.

Những thứ dơ bẩn nhất, đồi bại nhất... chỉ cần có hắn, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ làm xong.

Cũng chính vì hắn đã làm quá nhiều việc cho cha Lăng nên ông ta mới có thể bằng mọi giá bảo vệ Lăng Viễn hắn, ông ta sợ... sợ bí mật của mình bị lộ.

Ông ta vốn có thể giết người bịp miệng nhưng năng lực của Lăng Viễn quá mạnh, cha Lăng không nỡ.

Ha hả, Lăng Viễn nhìn hai bàn tay của mình nhếch miệng.

Bàn tay này của hắn đã dính không ít máu tanh, nếu không phải Lăng gia giúp hắn ta tẩy trắng thì giờ này hắn ta đã ở sau cánh cửa sắt thép t.ù túng kia rồi.

Lăng Viễn thở dài một hơi, Lăng Cẩn, nếu em biết quá khứ của anh, liệu, có chấp nhận anh nữa không.

Em ghét anh như vậy, đối với em anh chỉ là một con ch.ó trông nhà, em... nhất định, không chấp nhận đi.

- Ưm, mệt quá.

Lăng Cẩn dụi dụi mắt cũng không để ý đến việc cửa sổ còn chưa đóng lại, hắn lững thững đi đến bên giường ngã uỳnh một cái rồi lăn ra ngủ.

- Lăng Viễn, Lăng Viễn...

Trong miệng bất tri bất giác lẩm bẩm cái tên quen thuộc, hai hàng chất lỏng trong suốt từ trong hốc mắt chảy xuống.

- Hức, đồ đáng ghét nhà anh, anh rốt cuộc đã trốn đến chỗ nào rồi hả?

Trong đầu Lăng Cẩn vô thức hiện lên những kí ức quen thuộc. Năm đứa trẻ, bị bắt cóc, máu... máu.

- Hộc, đừng, đừng mà.

Giấc mơ này từ hai năm trước Lăng Cẩn đã mơ thấy, hai năm nay chỉ cần hắn vừa đặt lưng xuống thì giấc mơ đó lại hiện lên giống như một bộ phim tuần hoàn lặp đi lặp lại khiến hắn muốn phát điên.

- Ưm.

Đột nhiên khoang mũi Lăng Cẩn ngửi thấy một mùi sữa tắm nhàn nhạt, hắn mơ hồ cảm thấy hương thơm này có chút... giống, người đó.

Không thể nào, người đó đã biệt tăm biệt tích hơn hai năm rồi, hắn cho người ngày đêm tìm kiếm còn không thấy, sao có thể...xuất hiện ở nơi này được.

Hắn chắc chắn đang nằm mơ, chắc chắn là vậy rồi.

- Lăng Cẩn.

Lăng Viễn mấp máy môi gọi tên người mình thương. Hắn ta do dự một chút rồi vươn tay ra lau đi những giọt mồ hôi trên trán Lăng Cẩn thấp giọng:

- Đừng sợ, có anh ở đây.

Lăng Viễn nằm xuống bên cạnh ôm Lăng Cẩn vào lòng muốn xoa dịu nỗi sợ hãi của hắn.

- Ưm.

Lồng ngực Lăng Viễn quá ấm áp, nó đem lại cảm giác an toàn đã biến mất từ lâu khiến khóe môi Lăng Cẩn hơi nhếch lên, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Rèm cửa màu xám bị làn gió lúc hoàng hôn thổi tung, mí mắt Lăng Cẩn hơi rung rung một chút rồi liền mở mắt ra.

Cơn gió mùa thu se se lạnh thổi tới, Lăng Cẩn ngơ ngác nhìn tấm rèm cửa đang tung bay theo gió.

- Ừm? Có ai ở đó không?

Chính bản thân Lăng Cẩn cũng không hiểu được bản thân mình tại sao lại nói ra những lời này.

Đây là căn nhà hắn vừa mới mua, chìa khóa cũng chỉ hắn mới có, làm gì có ai vào được nhà hắn khi không có chìa khóa để mở chứ.

- Là tại mình chưa tỉnh ngủ sao?

Lăng Cẩn lẩm bẩm một mình, Lăng Viễn lấp ở góc khuất trong mắt chỉ còn lại bóng hình mảnh khảnh kia.

Tính cảnh giác rất cao, không hổ Lăng Viễn này đích thân chỉ dạy em ấy.

Soạt.

Lăng Cẩn đứng lên, hắn không đi ra bên ngoài xem xét mà đi vào nhà tắm. Hắn vẫn cho rằng là mình nghĩ nhiều, dù gì đây cũng là nhà mới, có lẽ là do hắn chưa quen thôi.

Lăng Viễn nhìn bóng lưng của hắn nheo mắt cười. Hắn ta sợ nếu còn ở lại thì sẽ bị phát hiện nên quay người nhảy xuống ban công tầng dưới.

Cộp

Tiếng động tuy nhẹ nhưng nó vẫn khiến Lăng Cẩn chú ý tới.

- Thật sự có người?

Sắc mặt Lăng Cẩn trở nên lạnh lẽo, toàn thân cũng phát ra hơi thở âm trầm, u ám giống như A tu la. Nếu có người khác ở đây nhất định sẽ bị hắn dọa chết khiếp.

Người làm nghề thầy giáo có loại khí tràng này? Thầy giáo không phải nên ôn nhu một chút mới thích hợp sao?

Hơn nữa, Lăng Cẩn từng nổi tiếng với vẻ ngoài nhu hòa, đối xử với tất cả học sinh đều rất tốt. Hắn, đáng lẽ ra không nên có bộ dạng này mới đúng.

"Răng rắc"

Lăng Cẩn nắm bóp các ngón tay, tiếng kêu răng rắc chẳng khác nào đàn bẻ xương vang lên trong không gian yên tĩnh.

Mọi thứ, càng ngày càng giống một bộ phim kinh dị.

Lăng Cẩn bước ra ngoài đi đến ban công nhìn xung quanh.

- Không có?

Thấp giọng lẩm bẩm, hắn đi đến thanh chắn từ trên lầu 7 nhìn xuống còn thoáng liếc qua căn nhà bên dưới.

- Cũng không có?

Lăng Cẩn vừa quay người đi thì Lăng Viễn thò mặt ra nhưng người yêu của hắn ta rất giảo hoạt.

Lăng Viễn hắn chưa kịp bước ra một bước thì Lăng Cẩn đã quay đầu lại nhìn chằm chằm nơi hắn ta đang núp dọa hắn thót tim, chân phải vừa đưa ra vội vã rụt vào.

- Hừ, đừng để ông bắt được mày.

Nghe thấy những lời đó cử Lăng Cẩn toàn thân ai đó liền phát lạnh, trong lòng kêu khổ không thôi.

Vợ lúc nào cũng tỏa hàn khí như thế này thì phải làm sao? Ai đó đến giúp Lăng Viễn hắn nghĩ cách cua vợ về đi, hức.