Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 117



Lâm Thiếu Mặc cúi đầu nhìn cái đó của mình đang ở trong miệng Lạc Dư, tuy chỉ có một chút nhưng đã khiến hô hấp của hắn trở nên dồn dập.

- Ca ca, miệng của anh ấm quá, A Mặc thích lắm.

Tự dưng A Mặc không muốn đem thứ này cắt đi nữa làm sao bây giờ, A Mặc muốn đâm sâu vào trong miệng ca ca, liệu anh ấy có tức giận mắng A Mặc không?

Trong đầu Lâm Thiếu Mặc nghĩ đến cảnh cây gậy của mình ở sâu bên trong miệng Lạc Dư yết hầu nhịn không được lăn lộn.

Ca ca, A Mặc thích ca ca lắm.

Lâm Thiếu Mặc cúi đầu nhìn Lạc Dư đúng lúc này cậu cũng ngẩng đầu lên mắt đối mắt với hắn.

Bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của Lâm Thiếu Mặc đập vào mắt làm cho Lạc Dư bất lực không biết phải làm ra phản ứng như thế nào. Tên này bị ngốc, cậu không nên chấp nhặt hắn một chút chuyện cỏn con này mới phải, nhưng...

Lạc Dư vội vàng tách khỏi cây gậy của Lâm Thiếu Mặc đứng lên, cậu che miệng ho khụ một cái.

- A Mặc, anh ra ngoài trước, mau mặc quần cần thận rồi đi ra đi, có người đang đợi chúng ta đó.

Lâm Thiếu Mặc lưu luyến nhìn đôi môi ửng đỏ của Lạc Dư. Hức, ca ca vừa thấy người khác liền không quan tâm tới A Mặc nữa, A Mặc dỗi.

Nữ nhân kia có gì tốt chứ, mặt vừa không đẹp bằng A Mặc, tính tình lại không tốt, có ai tự tiện vào phòng người khác mà chưa có sự đồng ý của chủ nhân căn phòng đó như cô ta không chứ.

Cạch

Lạc Dư không để ý tới vẻ mặt giống oán phụ của Lâm Thiếu Mặc, nếu cậu đoán không nhầm thì omega vừa vào đó chính là nữ y tá trong cốt truyện kia.

Nhưng không phải nói một tuần sau cô ta mới đến đây sao? Giờ đã mò tới rồi, kì lạ thật.

- Ừm, xin chào.

Lạc Dư lau lau mồ hôi trên trán chỉnh trang lại quần áo trên người. Mộng An nhìn vị quản gia trước mặt chẳng biết phải nói gì, người này là omega, vừa nãy còn phát tình?

Cha cô nói đây là cơ hội mà ông ấy đã giành được cho cô, người cô thích tuy bây giờ là một kẻ ngốc nhưng như vậy thì đã sao. Lâm gia có tài lực rất hùng hậu, nếu có thể tiếp cận Lâm Thiếu Mặc thì chẳng khác nào là một bước lên mây.

Hơn nữa, Lâm Thiếu Mặc người này chắc chắn sẽ không ngốc cả đời, sớm muộn cũng khôi phục mà thôi.

Mộng An cô ta trước giờ chỉ nhìn thấy Lâm thiếu gia qua quang não, cô ta từ lâu đã yêu người đàn ông này mất rồi, cơ hội tốt như vậy sao cô có thể bỏ lỡ được chứ.

Nhưng cô vừa nãy đã thấy gì. Vị quản gia omega này dám dùng cái miệng dơ bẩn này chạm vào Lâm Thiếu Mặc, đáng chết.

Đáy mắt Mộng An lạnh đi, cô ta thực sự không thể chấp nhận được người của mình lại bị kẻ khác vấy bẩn. Lạc Dư sao? người này... không thể giữ.

- A, xin... xin chào.

Mộng An cười gượng, đúng lúc này Lâm Thiếu Mặc từ trong đi ra.

- Ca ca ~

Đôi mắt c.hó con tràn đầy ủy khuất, hắn cúi đầu nhìn đũng quần đang phồng lên một đoàn của mình bĩu môi.

Lạc Dư quay đầu lại theo ánh mắt của hắn nhìn xuống dưới.

Bùm

Mặt người nào đó đỏ lựng, trời, sao cái thứ đó của Lâm Thiếu Mặc vẫn còn dựng đứng thế kia, dựng thành một túp lều luôn rồi kìa.

Mộng An nghi hoặc nhìn theo, gương mặt nhỏ nhắn của cô ta cũng đỏ lên, mắt hàm ý xuân.

Aaaa, nhìn thoáng qua cũng biết là rất khủng bố, còn bị chiếc quần rộng rãi che đi không ít, nếu tận mắt nhìn thấy kích thước thật thì...

Nữ omega nào đó chân muốn nhũn ra, Lâm Thiếu Mặc cảm nhận được ánh mắt của cô ta không hiểu sao trong lòng lại sinh ra chút gì đó cảm thấy vô cùng chán ghét, sụ mặt xuống.

- Ca ca, em không thích cô gái này. Người cô ta thúi lắm, em không thích.

- ... Hả??

Lạc Dư còn tưởng mình nghe nhầm, Lâm Thiếu Mặc cầm lấy tay cậu vô thanh vô tức để nó lên đũng quần của mình. Hắn nhớ không nhầm thì tay ca ca chạm vào thứ này thì nó rất... su*ng, hắn muốn ca ca sờ sờ.

- Anh mau đuổi cô ta đi đi, em không thích cái mùi ngọt ngấy này đâu.

Đúng vậy, hắn vẫn là thích cái mùi chua chua ngọt ngọt ngửi bao nhiêu cũng không chán kia của ca ca, thoải mái lắm luôn.

- Lâm... Lâm thiếu, anh nói gì vậy? Tôi không hiểu.

Giọng Mộng An có chút run run, tin tức tố của mình bị chê thúi, cái này đối với một omega chính là sự sỉ nhục ác độc nhất.

Lạc Dư thấy tình hình không ổn vội vàng đuổi người:

- Cô là Mộng tiểu thư đúng không, tôi đã sắp xếp phòng cho cô rồi. Chính là phòng bên cạnh tôi á.

Lạc Dư chỉ tay sang căn phòng bên cạnh mình, trong cốt truyện nguyên chủ sắp xếp cho cô ta ở cạnh phòng nam chủ để tiện chăm sóc, ha, nhưng giờ cậu ở đây rồi, còn lâu mới để cô ta cùng nam chủ có không gian riêng.

- A Mặc, cậu kêu đói mà, chúng ta xuống nhà bếp tìm đồ ăn đi.

Vừa nghe thấy đồ ăn mặt mũi người nào đó liền bừng sáng gấp không chịu được lôi kéo bàn tay trắng nõn, mềm mại của Lạc Dư kéo xuống nhà.

- Ăn, ăn, ăn, đi ăn thôi.

Hai người vừa đi vừa cười cười nói nói, Mộng An đứng ở cầu thang sắc mặt lạnh lẽo cầm hành lí của mình đi về phòng.

- Ca ca, nhưng em khó chịu lắm, anh sờ sờ cho em được không?

Lâm Thiếu Mặc sắp khóc đến nơi, hắn cầm bàn tay nõn nà của cậu đặt lên cậu em của mình ma sát.

- A Mặc.

Lạc Dư híp mắt, trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy thằng nhóc này đang giả vờ. Ngốc mà còn biết lấy tay cậu để thủ dam?