Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 120



Dưới lầu,

- Lâm Thiếu Mặc, cậu cút sang một bên úp mặt vào tường cho tôi.

Lạc Dư tức giận trừng mắt nhìn người đang bày ra cái vẻ mặt ủy khuất giống như bản thân mình mới là người bị hại vậy.

Thằng nhóc thúi, lúc nào cũng sữa với sữa, sữa của cậu cũng có hạn suốt ngày đòi ngậm đầu ngực cậu mút sữa, hừ, còn lâu.

- Hức, ca ca, em thực sự rất đói.

Lâm Thiếu Mặc lau nước mắt, ca ca chơi xấu, A Mặc đói lắm, sao ca ca lại không cho A Mặc uống sữa chứ.

Lạc Dư đang không biết phải làm sao thì trên lầu có người đi xuống. Có người? Cậu nhớ là nam chủ đã đuổi cô y tá kia đi rồi mà.

- Lạc quản gia, xin chào.

Cha nhỏ thò đầu ra trước vẫy tay chào, y thấy hai người không cho nhau uống sữa nữa thì mới đi ra cười hì hì ngồi vào bàn ăn.

- Thức ăn được mang đến rồi.

Lời y vừa dứt thì bên ngoài có người ấn chuông cửa. Lạc Dư biết đây là cơ hội của mình vội vàng nói:

- Để tôi ra mở cửa, phu nhân, ngài cứ thong thả.

Lạc Dư vừa đi Lâm Thiếu Mặc liền dùng ánh mắt chất vấn, hận không thể đem người ngồi đối diện mình tống ra ngoài.

Đáng ghét, cha nhỏ sao lại đến vào lúc này chứ, cha có biết cha phá hỏng chuyện tốt của con rồi không, A Mặc chỉ cần làm nũng chút nữa là được uống sữa rồi tại cha nhỏ hết.

Người nào đó bị con trai dùng ánh mắt chán ghét nhìn khóe miệng không nhịn được co quắp.

Cái thằng này, có vợ, à nhầm, có quản gia liền quên mất cha nó, không biết y phải trách nó bất hiếu hay trách nó mãi không cuỗm được vợ đây.

- A Mặc...

Cha nhỏ cười gượng muốn bắt chuyện với Lâm Thiếu Mặc nhưng hắn không muốn.

- Cha ~ cha mau về đi, cha đến đây làm gì. Con chỉ muốn ở cùng ca ca thôi.

Nghĩ nghĩ, Lâm Thiếu Mặc lại bổ sung thêm một câu:

- Tiện thể cha đem luôn cái cô gái thúi hoắc kia về đi, con không muốn nhìn thấy cô ta.

Cha nhỏ vừa nghe thấy vậy thì mới nhớ ra mình đang nhốt Mộng An còn đang bị nhốt trên phòng.

Khó chịu trong chốc lát, cha nhỏ đấu mắt với thằng con mình một chút rồi đi lên lầu. Tuy lúc đầu y rất thích Mộng An nhưng những thứ cô ta biểu hiện lúc nãy khiến y nhìn rõ bộ mặt thật của nữ nhân này.

Ha, một nữ nhân mà thôi, dám bén có ý đồ gì với con trai y thì đừng trách y tàn độc.

Đáy mắt lóe tia sáng lạnh nhưng rất nhanh đã bị che giấu, cha nhỏ cười cười lên tầng hai mở cửa cho Mộng An rồi thẳng thừng lôi cô ta ra ngoài.

- Ơ, phu nhân...

Lạc Dư còn chưa kịp nói gì thì hay người đã biến mất đằng sau cánh cửa. Làm sao vậy? Hai người đó xảy ra chuyện gì à?

Trong lòng có chút nghi hoặc, Lạc Dư mang đồ ăn đặt lên bàn.

- Kêu đói mà, ăn đi.

Đến tối,

- Ưm, khó chịu quá.

Tầm nhìn trước mắt Lạc Dư bị một màn sương mờ che phủ, toàn thân cậu mất sức nằm im trên giường chẳng muốn nhúc nhích.

Kì phát tình đáng ghét, thật ngứa...

- Ca ca.

Lâm Thiếu Mặc ôm theo chiếc gối mở he hé cửa nhìn vào trong. Hắn nhìn bộ dạng quần áo không chỉnh tề, toàn thân ửng hồng của Lạc Dư nghi hoặc. Ca ca lại phát bệnh sao? Thuốc của ca ca...

Lâm Thiếu Mặc đi vào trong đặt gối đầu sang một bên rồi đi tìm thuốc ban sáng Lạc Dư dùng.

5 phút sau,

- Hình như hết rồi.

Hắn nhíu mày lắc lắc lọ thuốc trống không trong tay, phải làm sao đây?

- Ca ca... ca ca.

Lâm Thiếu Mặc tiến tới lay lay Lạc Dư muốn gọi cậu dậy nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Trong phòng lúc này tin tức tố cũng bắt đầu phát tán, hương quýt nhàn nhạt chua chua ngọt ngọt suýt nữa thì đem A Mặc nhấn chìm vào trong đó.

- Ca ca, người em khó chịu lắm.

Nhiệt độ cơ thể gia tăng, Lạc Dư cảm thấy có chút nóng bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người lộ ra thân thể trắng bóc.

Hộc

Lâm Thiếu Mặc mắt đỏ lên cũng cởi bỏ quần áo, pheromone trên người hắn bộc phát quấn lấy tin tức tố mê người của Lạc Dư.

- Ưm... nha, khó chịu quá.

Pheromone của Alpha vờn quanh tuyến thể, Lạc Dư cảm giác được nguy hiểm theo bản năng muốn chạy trốn. Alpha, đừng tới đây, đừng tới đây mà.

Trong đầu Lạc Dư bỗng nhiên xuất hiện cảnh những omega nhỏ nhoi bị một đám đàn ông không coi ra gì mà đặt dưới thân sỉ nhục.

Lạc Dư nhìn thấy một đứa trẻ, nó là một omega nhưng tuổi tác thật sự còn quá nhỏ, còn chưa tới 10 tuổi.

- Đừng tới đây, đừng chạm vào ta.

Lạc Dư nhìn thấy đám người kia đang tới gần đứa nhỏ đó vô thức thốt lên. Cậu dường như cảm nhận được sự sợ hãi cùng bất lực của đứa trẻ đó, cậu và nó... giống như là một vậy.

Đứa nhóc đó sợ hãi lùi lại đằng sau, nó đưa ánh mắt cầu cứu với người nam nhân cách đó không xa.

- Cha, cha... mau cứu con, con sợ.

Người đàn ông đó hoàn toàn làm ngơ cậu, khóe miệng ông ta nhếch lên một đường cong quỷ dị.

- A Dư ngoan, để bọn họ giúp con khai phá thân thể đi. Con vừa được sung sư*ng, cha cũng được lợi.

- Không... cha ơi!!!

Cơ thể Lạc Dư bắt đầu sinh ra bài xích với pheromone của Alpha, cậu cảm nhận được mùi của họ ngày một gần lập tức chịu không được lùi lại suýt chút nữa thì ngã xuống giường.

- Ca ca, ca ca, anh sao vậy?

- Tránh ra, đừng chạm vào tôi, tôi hận alpha các người.

Khóe mắt chảy xuống hai giọt lệ, Lâm Thiếu Mặc không hiểu vội vàng lao lên ôm lấy cậu vào lòng siết chặt.

- Ca ca, ca ca, anh bình tĩnh lại đi. Anh đừng làm em sợ.

- Á... không cút, alpha, các người đừng chạm vào ta. Cút, mau cút...huhu.

Lạc Dư cảm thấy mình đang bị mấy bàn tay ghê tởm chạm vào sờ mó lung tung từ trên xuống dưới.

Đáng ghét.

Alpha các người không ai tốt hết, ngay cả cha cũng vì cậu là một omega mà bán cậu cho một đám alpha chơi đùa.

Cậu hận, hận tất cả alpha trên đời này.