Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 127



Lâm Thiếu Mặc vỗ vỗ tay đóng cửa một cái "Rầm" để lại Mộng An ngồi chềnh ềnh dưới đất.

Một cơn gió thổi qua đem mái tóc mềm mại của cô ấy biến thành tổ quả. Mộng An vuốt mặt, ngay cả gió cũng bắt nạt bà đây, tưởng bà hiền chắc.

Người nào đó không làm được Lâm Thiếu Mặc bất đắc dĩ đành phải đứng dậy rời đi, tuần sau cô lại đến, cô không tin không nắm được thóp của cái thằng mất dạy này.

Lâm Thiếu Mặc đóng cửa rồi quay người chạy tới bên cạnh Lạc Dư dùng ánh mắt lấp la lấp lánh nhìn cậu.

- Ca ca, anh thấy em giỏi không, mau thưởng cho em đi.

- ... Tôi cũng có thể tự mình đuổi, không cần cậu.

Lạc Dư bày ra một bộ cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Thiếu Mặc, thằng nhóc thúi này muốn gì ở cậu nữa, không phải cái gì cũng cho hắn rồi sao?

- Nhưng người là do em đuổi mà. Anh phải thưởng cho em, em muốn uống sữa, đói rồi.

Lâm Thiếu Mặc cười hề hề nhảy bổ lên ôm lấy Lạc Dư bắt đầu giở trò lưu manh. Quần trên người cậu bị hắn giở trò đem nó cởi ra để lại mỗi chiếc áo che như không che.

- Ca ca, anh đẹp quá.

Lạc Dư tức muốn xỉu, cái thằng này chắc chắn không ngốc, chắc chắn không!?!

- Ca ~

"..."

Bắt đầu từ ngày đó Lạc Dư mỗi tuần chỉ được mặc quần một lần vào ngày Mộng An đến nhà, còn lại những ngày khác cái tên Lâm Thiếu Mặc kia đều lén lén lút lút đem quần đi giấu.

Cậu từng thử rình xem Lâm Thiếu Mặc giấu ở đâu nhưng qua ba lần bị hắn bắt được thì cứ cách vài ngày tên này lại đổi chỗ giấu một lần. Tòa biệt thự này lớn như vậy 365 ngày mỗi ngày giấu một chỗ thì cậu có mà tìm được.

- Kí chủ, cậu biết y thuật mà, sao chữa cho nam chủ?

250 ra ngoài ngồi bên cạnh cậu nghi hoặc nói, Lạc Dư liếc nó một cái tiếp tục ăn đồ ăn trên đĩa nhàn nhạt:

- Chữa làm gì, sớm muộn hắn cũng hồi phục thôi ta không rảnh đi chữa cho cái tên thích giấu quần đó.

Cậu vẫn còn ghi thù đấy nhá. Hơn nữa như bây giờ cũng rất tốt mà, nam chủ ngốc ngốc một chút cậu còn dễ bắt nạt, đợi đến lúc Lâm Thiếu Mặc khôi phục thì hai từ "bắt nạt" này cậu không dùng được nữa rồi.

- A Mặc, tôi khát.

Lạc Dư vừa nghĩ vừa ngẩng đầu lên hô, Lâm Thiếu Mặc đang ở trong nhà bếp hí hoáy thò đầu ra cười tít mắt.

- Có liền.

Lạc Dư nhếch miệng cười, cậu nhìn 250:

- Thấy chưa.

- /.../ Thấy rồi.

Mèo mướp thúi thầm nghĩ sau này cũng phải tìm một người như Lâm Thiếu Mặc, dễ sai bảo, còn biết nghe lời nữa, đúng là một cái thê nô chính hiệu.

Khoan đã.

Mèo mướp thúi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nó không thể lấy một người ngốc về làm vợ, nhưng nếu lấy người đầu óc bình thường thì liệu có chịu làm thê nô của nó không?

250 lâm vào trầm tư, mặt mèo béo ụ béo ị nhăn nhó. Mắt mèo tròn vo đảo quanh nhìn khắp phòng khách một lần.

Í, hình như có cái gì đó.

250 quay phắt đầu nhìn chằm chằm cái búa đinh trong đầu lóe lên một ý nghĩ quái đản, miệng mèo cong lên vươn chi trước lên vuốt râu.

Hừm, nó có thể lấy một người bình thường rồi đập người đó thành kẻ ngốc mà, hắc hắc, chủ ý này không tồi, không tồi.

Một người một mèo ăn ý không nói thêm gì nữa, Lâm Thiếu Mặc mặc trên người một cái tạp dề, gương mặt điển trai không biết bị thứ gì hun mà đen thụt lùi.

- Ca ca, em làm xong nước ép cam rồi nè. Anh mau uống thử đi, em tự tay làm đó, không có dùng mấy thứ trong nhà bếp đâu.

Lạc Dư cầm lấy cốc nước sủi bọt vừa nghe thấy vậy liền có chút do dự nhìn bàn tay ướt dầm dề của hắn.

Ừm...

Uống hay không uống, Lâm Thiếu Mặc cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, Lạc Dư thấy được vết cắt mờ nhạt trên tay hắn đem cốc nước giơ lên hạ xuống mấy lần cuối cùng cũng uống vào.

Ực.

Lâm Thiếu Mặc mắt sáng bừng:

- Ca ca, uống ngon không? Đây là lần đầu tiên A Mặc làm nước ép đó, anh không được chê đâu.

Lạc Dư li*m môi cảm thấy không tệ lắm, tuy nhìn vẻ ngoài có hơi xấu nhưng uống vẫn rất ngon. Cậu vươn tay Lâm Thiếu Mặc ngoan ngoãn cúi đầu xuống cho cậu sờ.

- Ngon lắm, A Mặc rất giỏi.

Lâm Thiếu Mặc cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Lạc Dư ưỡn ẹo nói:

- Ca ca, em cũng đói.

Ánh mắt của hắn cẩn thận nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi của Lạc Dư giống như hận không thể chọc thủng hai lỗ, đem hai quả dâu tây lộ ra bên ngoài để hắn hút sữa.

- ... Cút.

Lâm Thiếu Mặc không chịu, đương lúc hắn muốn tiến lên thì tiếng chuông cửa truyền tới.

Ting ting

Sắc mặt Lâm Thiếu Mặc đen thui bất mãn lầm bầm một tiếng rồi đứng dậy đi tìm quần cho Lạc Dư.

- Hế lô, xin chào, hai người có ai nhớ tôi không vậy?

Mộng An vừa vào đã bị ánh mắt không mấy thiện cảm của Lâm Thiếu Mặc nhìn chăm chú. Cô ấy đảo mắt nhìn bộ dạng nhịn cười muốn nội thương của Lạc Dư khóe miệng giật một cái.

- Hờ hờ, hình như tôi vào cửa bước nhầm chân thì phải, hay tôi ra ngoài đi vào lại, hai người... cứ tiếp tục.

Nói xong cô ấy thực sự đi ra ngoài khiến cả hai người Lạc Dư kinh ngạc. Lâm Thiếu Mặc cười lạnh đi tới khóa trái cửa tiện thể ấn cái nút trên tường gọi bảo vệ.

Lạc Dư nhìn động tác thuần thục của hắn cũng ngây ra, tiếp theo tiếng bảo vệ cùng hình ảnh một người mặc quần áo màu xanh thông qua màn hình trong suốt truyền tới.

- Lại là cậu sao Lâm thiếu, cậu cần chúng tôi giúp gì sao?

Lâm Thiếu Mặc xị mặt ra:

- Đem mụ điên đang canh cửa nhà tôi đuổi đi, nhanh lên không tôi báo cáo các người làm việc thất trách.

- A, vâng, vâng, chúng tôi đến đem người đi ngay đây.

Lâm Thiếu Mặc nhìn qua camera thấy Mộng An bị hai tên bảo vệ xách đi thì mới đắc ý phủi tay đi vào nhà, hừ, muốn đấu với A Mặc? Tu thêm 10 ki*p nữa đi nhá.

Mộng An bị đuổi ra khỏi tiểu khu cao cấp, cô ấy đừng bên lề đường đang không biết phải làm thế nào thì quang não có người gọi đến.

- Cha? Cha gọi con có chuyện gì sao?

Quang não hiện lên thân ảnh một người đàn ông gương mặt hiền hòa, nhưng đôi mắt của lão lại chứa những tia tính toán, nham hiểm.

Người đàn ông đó chỉnh lại quần áo trên người nhàn nhạt:

- Về nhà.

- Khoan...

Tút tút

Mộng An hơi nhíu máy trong lòng mơ hồ có chút bất an trở về nhà.

Trong một căn phòng sang trọng tối màu, vật dụng trong này cơ bản toàn là màu xám u tối, chỉ riêng người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất khác biệt.

Người này mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng quần tây thẳng tắp, khói thuốc lượn lờ trong không khí khiến bóng dáng của người đó trở nên mờ ảo.

- Từ giờ con không cần ở bên cạnh Lâm Thiếu Mặc nữa.

Mộng An đảo mắt, cha cô muốn làm cái gì đây?

- Cha, người muốn con làm phu nhân Lâm gia mà, sao bây giờ...

Người đàn ông trước mặt chỉ để lại cho cô ấy một bóng lưng hoàn toàn không muốn quay mặt lại đối diện với chính con gái mình.

- Chuyện này con không cần phải quan tâm, con chỉ cần chờ để được rước vào Lâm gia làm dâu thôi.

- Nhưng bên cạnh Lâm Thiếu Mặc còn có một quản gia, hắn hình như yêu người này rồi.

- ... Ta có cách khiến Lâm Thiếu Mặc chỉ yêu mình con, tên quản gia đó con không cần bận tâm. Ta có cách khiến hắn mãi mãi biến mất.