Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 158



1tháng sau.

- Yêu nhân, mau ra đây.

Người dân thôn Long Thần bị cổ tộc nhốt vào một chiếc lồng giống như nhốt sủng vật, khiến họ chỉ có thể đứng từ xa hướng mắt nhìn về phía thánh địa.

Long U không để ý lắm, hắn vươn tay xoa xoa đầu Lạc Dư.

- Bảo bối,đợi ta một chút.

Long U hiện ra bản thể dùng lưỡi nhẹ nhàng li*m cậu một cái rồi mới xoay người bay lên mặt hồ.

Cổ tộc mang đến tổng cộng 12 người trong đó có đến hai gã cường giả bán thần. Đáy mắt Long U trầm xuống, tia chớp màu tím xẹt ngang qua bầu trời làm những người bình thường kinh hãi tột độ nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến cổ tộc.

- Bày trận.

Người đàn ông đứng giữa ra lệnh, nhìn vẻ ngoài gã không quá 40 tuổi, có điều kẻ có thể tu tới bán thần ai chẳng phải lão quái vật chứ.

- Tuân lệnh.

11 người còn lại nghe lên bao vây Long U ở giữa.

- Hừ.

Khí áp bán thần bộc phát, người đàn ông kia thoáng kinh ngạc một chút, gã hứng thú nhếch miệng cười.

- Thất Thất quả nhiên không lừa ta. Giao long, ngươi ngoan ngoãn đem nội đan đưa cho ta đi.

Chỉ cần có nội đan bán thần trợ giúp gã không tin mình không phá không lên thần giới được. Đáy mắt người đàn ông hiện lên sự tham lam điên cuồng.

- Lưới bắt yêu.

Nhàn nhạt ra lệnh, 11 người đứng ở 11 vị trí đồng thời niệm chú, trong tay bọn họ xuất hiện những tia sáng màu trắng xinh đẹp. Một chiếc lưỡi răng kín bầu trời xuất hiện trên đầu Long U.

- GIẾT!?!

Người đàn ông bay lên trên đầu Long U, luồng linh lực mạnh mẽ thánh khiết dội thẳng xuống đầu hắn, phối hợp với bán thần còn lại tấn công vào vị trí bảy tấc muốn một kích phá nát trái tim hắn.

- Loài người các ngươi ai cũng thích tự cho mình là thông minh, nhưng, các ngươi cũng quá coi thường Long U này rồi đấy.

Long U cất tiếng, hắn há miệng ngậm lấy chiếc lưới đang quân chặt lấy thân thể mình.

- Hơi tê tê, không tệ lắm nha.

Khóe miệng khẽ nhếch, "OANH" một tiếng, chiếc lưới cổ tộc dùng để bắt yêu mấy ngàn năm bị một kích phá hỏng.

"Phụt"

"Phụt"

Từng người từng người một đều phun ra một ngụm máu, khí tức trên người giảm mạnh.

- Ngươi thật đúng không làm ta thất vọng mà Giao long, chậc chậc, ngươi càng mạnh ta càng thích, thật thú vị.

Người đàn ông kia cười điên cuồng, Lạc Dư cảm thấy bất an ở dưới nước siết chặt nắm tay.

- Lên một lượt đi.

Long U mở miệng lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn.

- Là ngươi nói đó.

Người đàn ông kia tà mị nhếch miệng:

- Lên cho ta.

- Tuân lệnh nhị trưởng lão.

"OANH"

"ẦM"

Mặt nước trấn động suốt một ngày một đêm, Long U bị 12 sợi xích sắt màu đỏ siết chặt không thể cử động được. Đầu rắn gục xuống giống như đã chết.

- Chậc, Long thần cũng chỉ đến như vậy thôi.

Người đàn ông kia vừa định ra tay móc nội đan của Long U thì một giọng nói đột ngột vang lên:

- Vậy sao.

Lạc Dư vô thanh vô tức xuất hiện đằng sau kẻ yếu nhất trong số tất cả người của cổ tộc.

- Cẩn thận.

- Muộn rồi. Phu quân, dậy nào.

Lạc Dư vươn tay giữ chặt kẻ trước mặt không quản mũi tên màu trắng của nhị trưởng lão đang phóng đến mà há miệng cắn vào động mạch cổ, khiến gã trúng độc, toàn thân tím đen mà chết.

- Phu nhân.

Long U mở mắt, thân thể nhuốm máu chỉ động nhẹ liền lập tức khiến dây xích vỡ thành trăm mảnh.

"Phập"

Lạc Dư cảm nhận cơn đau từ sống lưng truyền tới, cậu cười dịu dàng mặt không đổi sắc quay đầu vẫy tay với Long U.

- Mau giải quyết bọn chúng đi. Ta đói rồi, phu quân.

Lạc Dư hiếm khi chủ động, Long U vui vẻ lè lưỡi, nhưng khi hắn nhìn thấy đám người trước mắt sắc mặt liền lạnh xuống.

- Chết đi!?!

- Ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu. Giao long, người ngươi yêu bị thương rồi, ngươi...

Lạc Dư ngắt lời:

- Phu quân, chàng nhanh chút đi, ta... muốn về nhà.

Cậu sắp không chịu đựng được nữa rồi, linh lực của cậu chỉ có chút xíu,tên kia có thể bị cậu giết là do gã bất cẩn, hơn nữa độc trong răng cậu rất mạnh nên mới có thể làm được.

Lạc Dư che miệng ho một tiếng, Long U biến sắc. Đúng lúc hắn lơ là một thân ảnh khiến người chán ghét đột ngột xuất hiện sau lưng hắn. Nhị trưởng lão cầm diệt hồn đinh trong tay nhưng chưa để gã kịp động vào Long U thì đã bị bộ dạng khủng bố của hắn dọa sợ.

- Ngươi dám làm bảo bối của ta bị thương. Đó là bảo bối của ta đó ngươi biết không?

Long U trở lại hình người vươn tay bóp cổ nhị trưởng lão mơ hồ nói, mắt hắn đỏ lừ, bàn tay khẽ dùng sức.

"Rắc"

Trên đỉnh đầu mây đen tụ lại ngày càng nhiều, tiếng sấm cùng tia lôi điện trong đó càng ngày càng mạnh. Long U thu lại khí tức, hắn vẫn chưa muốn phá không, thời gian còn dài, hắn muốn ở bên cạnh bảo bối của hắn.

- Long U.

Lạc Dư lẩm bẩm, thân thể cậu mất hết sức lực từ trên không trung rơi xuống. Long U ôm cậu vào lòng thở dài:

- Tên ngốc, em có biết là mình đang làm chuyện ngu xuẩn đến mức nào không hả?

Long U thấp giọng mắng, Lạc Dư cúi đầu ủ rũ:

- Nhưng ngươi chảy rất nhiều máu, ta... không nỡ.

- Ngốc.