Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 170



Lạc Dư có chút ê răng cảm thán một tiếng, nhưng mà thật quái lạ, sao thứ này của Lăng Quân lại có vị ngòn ngọt? Hơn nữa còn rất thơm, chẳng giống hắn gì cả.

Lăng Quân không biết mình bị một tiểu biến th*i nhìn trộm mà còn ăn cả thứ mình xuất ra nữa. Vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh lấy khăn giấy ưu nhã lau lau thứ chất lỏng dinh dính trên tay.

Mặt trời bên ngoài đã lặn từ lâu, Lăng Quân đứng dậy lấy chiếc áo choàng tắm khoác lên người rồi mở cửa bước xuống nhà.

- Thiếu gia.

Người làm đồng loạt gập người 45° cung kính chào người từ trên lầu đi xuống. Trong số bọn họ không một ai dám ngẩng đầu lên, vị tiểu thiếu gia này của bọn họ trước giờ tính tình không được tốt lắm, chỉ cần thiếu gia tức giận thì toàn bộ Lăng gia đừng hòng được yên, bọn họ không dám chọc tức người kia.

Lăng Quân không thèm liếc bọn họ lấy một cái mà thoải mái đi đến bàn ăn.

- Anh.

Lăng Thụ ngẩng đầu nhìn thoáng qua thẳng em mình một cái rồi tiếp tục cúi đầu đọc báo, nhàn nhạt nói:

- Ngồi xuống đi.

Lăng Quân đã quen với cái bộ dạng lạnh nhạt của anh trai. Trong lòng hắn thầm mắng, người thì gầy như cái que, da thì trắng nõn như con gái, hừ, để xem sau này anh kiếm vợ kiểu gì.

Lăng Quân ngồi xuống đối diện Lăng Thụ, người làm trong nhà dọn thức ăn lên bàn. Lạc Dư ở dưới lớp áo trắng tinh của người nào đó không thể nhìn thấy những món ăn trên bàn, nhưng mùi của nó... ưm, thơm quá đi, cậu muốn ăn.

Lạc Dư tủi thân chỉ có thể gặm gặm vải trên người mình.

Từ từ.

Vải này bị ám mùi của Lăng Quân rồi không thể gặm.

Cậu vội vàng nhả vải vóc trong miệng ra, thở dài thườn thượt nghịch bàn tay bé nhỏ ngay cả ngón tay cũng không có của mình.

- Haizzzz

- Haizzz

- Haizzz

Lạc Dư sống không còn gì luyến tiếc chọt chọt cậu em của Lăng Quân lẩm bẩm:

- Ê, người anh em, sao cậu nhiều lông thế hả? Mà lúc ngủ cậu nhũn ghê ha, chẳng giống lúc tỉnh gì cả, to ơi là to, làm tôi suýt nữa thì rách luôn đó.

Lăng Quân cầm dao dĩa lên chuẩn bị ăn thì cảm thấy thân dưới không được tốt lắm. Động tác trên tay hắn khựng lại cúi đầu nhìn túp lều màu trắng đang hứng trí run run chào mình.

- ...

Vừa mới làm xong mà, sao lại có phản ứng rồi. Còn nữa, quần nhỏ hôm nay hình như mềm mại hơn trước rất nhiều thì phải, mặc nó trên người thực sự rất thoải mái, thoải mái đến nỗi cái thứ này nó dậy luôn rồi.

Lăng Quân bất lực cuối cùng đành phải mặc kệ nó cúi đầu ăn thức ăn trong đĩa. Hắn không thể để anh trai thấy được bộ dạng này của mình được, anh ấy nhất định tức giận cho coi.

- Á.

Đúng lúc này đằng sau truyền đến tiếng hét thất thanh, Lăng Quân theo bản năng xoay người lại nhìn về phía đó.

"CHOANG"

Đĩa rau xào rơi xuống đất vỡ thành mấy chục mảnh nhỏ, nhưng Lăng Quân không quan tâm đến thứ đó, cái mà hắn quan tâm... đó là sao rau lại ở đúng quần hắn vậy hả?!?

Lăng Quân có xúc động muốn nổi điên, nữ nhân vừa làm đổ thức ăn sợ hãi đứng lên chạy tới giúp hắn lấy đống rau nóng bỏng trên người hắn vừa hay sờ thấy một thứ khủng bố.

- A.

- Câm miệng.

Lăng Quân nổi giận, cậu em bị nóng mềm xuống trông thấy. Đáng chết, nếu người anh em của hắn xảy ra chuyện gì hắn nhất định sẽ không tha cho tiệ.n nhân này.

- Làm gì lớn tiếng vậy? Không phải chỉ rơi đồ ăn lên người thôi sao, em tự xử lý không được à?

Chỉ?

Anh trai à, anh có biết đây là bảo bối có dùng tiền tỉ cũng không mua được hay không hả?

Lăng Quân nổi giận trực tiếp cởi phăng chiếc áo tắm trên người ra mặc độc một cái "quần nhỏ" ngồi ăn cơm.

- ... Mặc quần vào.

Trán Lăng Thụ nổi đầy gân xanh, Lăng Quân không thèm để ý nói:

- Mặc vào làm gì, kẻ nào dám nhìn em giết kẻ đó.

Người làm trong nhà toàn thân nhịn không được phát run, quản gia dùng ánh mắt ra hiệu đám người làm nhanh chóng lui xuống để lại một mình ông đứng bên cạnh đợi hai người ăn xong.

Lạc Dư được tự do, mát mẻ thích ý nheo nheo mắt. Lăng Quân sau khi ăn xong nghênh nga nghênh ngang đứng dậy lắc lắc cậu em mình trước mặt anh trai quay người rời đi.

- Cái thằng này...

Lăng Thụ bất lực không biết phải xử lý cái thằng này như thế nào. Hai mấy tuổi đầu rồi tính tình vẫn như trẻ con vậy, tức chết anh rồi.

- Quản gia, tôi có mấy tài liệu mấy tiểu thư môn đăng hộ đối, ông giúp tôi chọn ra một vài người đưa nó xem đi.

- Nhưng tiểu thiếu gia còn chưa đến ba mươi, giờ đã tìm vợ cho cậu ấy có phải hơi sớm không?

Lăng Thụ không cảm thấy chuyện tìm vợ có vấn đề gì, anh phất phất tay:

- Không tìm vợ cho nó thì cứ để nó ra ngoài thò bụi này chui bụi kia à, kệ nó đi, có vợ rồi nó nhất định sẽ không dám công khai làm bậy là bạ nữa.

Lăng Quân trở về phòng liền cởi Lạc Dư ra vứt cậu vào một bên, hắn cũng không tìm quần khác mặc vào mà cứ để cậu em nằm chềnh ềnh ra đấy.

Cái tên nam chủ này... đừng nói là hắn có sở thích không mặc đồ nha?

Lạc Dư mệt mỏi, nhìn nhiều quá cậu cũng sắp đau mắt hột đến nơi rồi. Lăng Quân ơi là Lăng Quân, cậu làm ơn mặc cho tôi cái quần vào có được không? Tôi mệt với cậu lắm cơ.