Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 42



Lúc này Lạc Dư mới nhớ ra những chuyện mà tối hôm qua mình đã làm với Diệp Trì.

Môi Lạc Dư hơi run run, khuôn mặt co quắp sợ đến phát khóc. Ôi mẹ ơi, sao lại ra nông nỗi này, lỡ Diệp Trì tức giận thì sao, kết cục đó của nguyên chủ lại muốn tái diễn trên người cậu vớ em trai?

Không muốn.

Lạc Dư nhanh chóng làm ra quyết định.

Trốn

Cậu phải trốn

Trốn thật xa, không bao giờ gặp lại nam chủ nữa, cậu muốn bảo vệ em trai, không muốn bị một đám nam nhân hợp lại mà... Th** đến chết.

Lạc Dư cảm thấy bên trong mình có thứ gì đó, toàn thân cậu đau nhức cố gắng cúi xuống xem.

Đ*t!?!

Thứ đó vẫn còn ở bên trong hắn.

Lạc Dư mếu máo nhích người từng chút đem thứ đó rút ra khỏi cơ thể.

Phốc

Mặt mũi Lạc Dư đỏ như đ.ít khỉ, cậu chống tay ngồi dậy, thứ chất lỏng bên trong chảy ra nhỏ giọt trên giường.

Ặc

Lạc Dư vội vàng muốn đi cũng không có thời gian tẩy rửa cho mình, vội vàng mặc quần áo liếc mắt nhìn người vẫn còn ngủ như chết trên giường thầm mắng một tiếng rồi mang theo đồ thậm thà thậm thụt chạy ra ngoài.

Hức, đau quá đi, người cậu giống như bị xẻ ra làm đôi vậy, đi cũng không vững.

- Anh, anh sao vậy?

Lạc Dư nhìn em trai khẽ lắc đầu, cậu chống eo nói.

- Em thu dọn đồ đạc đi chúng ta rời khỏi đây.

Lạc Dương ngơ ngác, rời khỏi đây? Xảy ra chuyện gì sao?

- Anh... Tại sao?

- Đừng hỏi nhiều, mau đi đi.

Cậu vứt đồ sang một bên đi vào phòng mình mặc kệ thứ đó thấm ướt quần mình ngồi lấy máy tính ra đem tên Diệp Trì kia bàn giao lại cho người khác.

- Đừng mang thù đó.

Lạc Dư lẩm bẩm, 250 nói đi ngủ nhưng lần nào nó cũng không nhịn được thò ra xỉa xói một câu.

- /Kí chủ, Lục Nhất Thành mang thù cậu rồi, giờ lại đến Diệp Trì, aizz, đáng thương ghê/

Lạc Dư tối sầm mặt, câu cười gằn.

- Ngươi ra đây cho ta.

- /Không đâu ~/

Lạc Dư không có thời gian quản nó, cậu lấy quần áo đi tắm.

- Anh, em dọn đồ xong rồi.

Lạc Dương đặt mất chồng hành lí ngoài phòng khách.

- Nhanh vậy.

Lạc Dư kinh ngạc, Lạc Dương kiêu ngạo hất cằm.

- Đương nhiên.

Chỉ cần tống đống đồ vào trong này là được mà, cậu ta không rảnh mà đi gấp từng cái một đâu.

- Vậy đi thôi.

Cạch

Hai người vừa mở cửa đi ra đã phải đối mặt với hai người đàn ông.

- Hai người muốn đi đâu?

Diệp Trì cùng Phong Nhật Vũ đồng thời lên tiếng, vẻ mặt cả hai đều không tốt một chút nào.

- Cậu quen hai người họ?

Diệp Trì quay sang nhìn Phong Nhật Vũ thấy anh ta gật đầu.

- Nhưng tôi chỉ quen tiểu Dương thôi, còn vị này thì tôi không biết.

Phong Nhật Vũ nhìn Lạc Dư từ đầu đến chân, anh ta nhướng mày, vẻ ngoài này có hơi...

Anh ta dường như hiểu ra cái gì đó đảo mắt qua lại, ánh mắt mờ ám nhìn hai người Lạc Dư cùng Diệp Trì.

- Cậu đến đây có việc gì?

Lạc Dư toàn thân đông cứng, Diệp Trì khó chịu nheo mắt lại.

- Anh muốn đi đâu.

Phong Nhật Vũ cười lưu manh tiện tay kéo Lạc Dương vào lòng ôm lấy hôn chụt một cái lên trán cậu ta hứng thú nhìn hai người.

Hắc hắc, có trò hay để xem rồi.

Lạc Dương đột ngột bị Phong Nhật Vũ hôn, cậu ta ngơ ngơ ngác ngác vẫn chưa hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

- Tôi hỏi anh, nói đi.

Diệp Trì cau mày, toàn thân bao phủ một tầng khí lạnh.

- Ừm...

Lạc Dư ấp úng, sao tên này nhanh chân thế không biết, lúc cậu đi rõ ràng là đang ngủ cơ mà.

- Tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày, cùng em trai đi du lịch thư dãn một chút.

Diệp Trì nhìn cậu, ánh mắt hoài nghi đó làm Lạc Dư cảm thấy chột dạ cúi mặt xuống nhìn chân mình.

- Vào nhà trước rồi nói.

Diệp Trì nắm tay Lạc Dư kéo vào bên trong, Lạc Dương cũng muốn đi vào.

- Anh, đợi em với.

Diệp Trì lườm Phong Nhật Vũ một cái, anh ta cười gượng lập tức giữ Lạc Dương lại muốn đưa cậu ta sang nhà mình.

- Này, anh làm gì vậy, buông tôi ra.

“Rầm”

Phong Nhật Vũ giơ chân đá một cái đem cánh cửa mà Lạc Dư cố tình để lại cho Lạc Dương đóng lại.

- Đi, sang nhà anh chơi.

- Tôi không đi, anh toàn bắt nạt tôi.

- Lần này không bắt nạt nữa.

- Có quỷ mới tin anh.

Tiếng mắng chửi biến mất, không khí trong phòng trầm xuống.

- Ừm... Cậu, ngồi đi, tôi đi lấy nước.

Diệp Trì nhìn Lạc Dư, khí thế trên người tăng mạnh làm cậu hít thở không thông.

- Ngồi xuống.

Lạc Dư cứng ngắc ngồi xuống ghế, cậu cảm thấy có chút quái lạ, lúc trước khí thế của Diệp Trì đâu có mạnh đến vậy.

Hai người không ai nói tiếng nào, tiếng chuông điện thoại của Diệp Trì đúng lúc này vang lên.

Ting ting

Trái tim khẽ nhảy lên một cái, hình như sắp có cái gì đó xảy ra, cậu, sao lại thấy bất an vậy nè.

Diệp Trì cúp điện thoại, ngồi im không nói gì.

- Sao vậy?

- Anh muốn chuyển tôi cho người khác? Ghét tôi đến vậy sao.

Lạc Dư tái mặt, cậu phải nói gì đây, không lẽ là nói tôi sợ anh cho tôi vào t.ù ngồi?

- Ờm...

Diệp Trì nhìn bộ dạng không có tiền đồ này của cậu cười lạnh.

- Hay là anh làm chuyện gì trái với lương tâm nên mới vội vàng muốn thoát khỏi tôi như vậy.

- Tôi...

Lạc Dư thật sự muốn tát cho mình một nhát, đối mặt với ai thì miệng lưỡi đều rất trơn tru nhưng sao đối với Diệp Trì lại không được như vậy a, không phải là do hào quang của nam chủ đó chứ.

Diệp Trì khoanh tay đợi cậu giải thích, để xem người đại diện này của hắn trả lời như thế nào.

- Lạc Dư, anh không muốn nói?

Lạc Dư bất lực, muốn cậu nói cái gì mới được ấy chứ. Diệp Trì nhướng mày, nhếch miệng cười.

- Nếu không nói thì tôi cũng không muốn làm khó anh, tiếp tục làm người đại diện cho tôi đi.