Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 56



Lạc Dư không thể tin được những gì mình nghe thấy, nhưng sau khi nghĩ đến Lạc Dương cũng đã 15 tuổi, đang ở tuổi tâm sinh lí phát triển cậu thở dài một hơi.

- Chậc.

Cậu muốn bỏ qua mấy âm thanh đó trở về phòng của mình thì 250 lại xen vào.

- /Kí chủ, cậu không vào đấy xem cùng em trai cậu à, nỡ em trai cậu đang hí hú với cái thằng hàng xóm thì sao/

Lạc Dư khựng lại, cậu nhớ tới bộ dạng chiếm hữu đối với em trai của người đàn ông nhà đối diện.

- Không được, tiểu Dương mới 15 tuổi, tên đó chắc chắn sẽ không làm gì quá phận với một đứa trẻ vị thành niên đâu.

250 cười ha hả:

- /Ai biết đâu được/

Lạc Dư do dự một chút cuối cùng quyết định đi vào phòng thằng em của mình xem thử.

Cậu đứng trước cánh cửa làm bằng gỗ không được đóng chặt, tiếng thở dốc của hai người nam nhân truyền tới khiến cậu có chút bất an.

Thằng em của cậu đang xem phim con hai con heo đánh nhau hay là đang cùng thằng hàng xóm làm cái chuyện đó vậy? Giờ cậu bước vào có khiến nó sợ hãi không.

- /Không vào? Đợi đến khi em trai cậu lún sâu không quay lại được nữa thì đừng trách bổn bảo bảo không nhắc cậu nha/

250 khiêu khích nói, thật ra nó biết Lạc Dương đang làm cái gì, nhưng ai bắt kí chủ chọc nó, nó phải cho cậu một bài học làm cậu phải xấu hổ trước mặt em trai mình thì nó mới hết giận, hì hì.

Lạc Dư trúng kế, cậu vươn tay mở cánh cửa trước mặt ra bước vào.

- Tiểu Dương, em làm cái gì vậy?

Lạc Dương giật mình, cậu em bên dưới lập tức ỉu xìu, sợ đến mức mềm oặt xuống không dậy nổi.

- Anh, anh trai.

Mới sáng nay Phong Nhật Vũ nói với cậu ta là anh trai đã được thả ra còn đang ở chỗ Diệp Trì, có khả năng vài ngày nữa mới về nên... Nên cậu ta mới to gan mở phim hai bạn heo ra xem.

Ai ngờ,

- Anh, anh... Em.

Lạc Dư nhìn xung quanh căn phòng gọn gàng ngăn nắp của Lạc Dương thấy không có người nào thì lại nhìn vào thứ em trai mình đang xem.

Bùm

Khuôn mặt trắng nõn, vô cảm của Lạc Dư lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy lập tức đỏ rực dụ người.

- Em...

Lạc Dư không biết phải nói gì mới được, cậu với Lạc Dương mặt đối mặt, không khí quái dị bao trùm khắp căn phòng, cả hai người đều không biết phải nói gì với đối phương.

5 phút sau,

Lạc Dư không biết tại sao lại bị con mèo mướp thúi kia thuyết phục, cùng em trai xem hai con heo đực đánh nhau.

- Hộc.

Bóng đèn tắt đi, hai người ngồi trước màn hình máy tính nhìn hai người nam nhân bên trong.

Mặt Lạc Dương đỏ ửng, tiếng thở dốc trầm khàn mang theo sự nhẫn nhịn truyền đến bên tai Lạc Dư làm cậu em của cậu dù đã bắ.n rất nhiều lần lại một lần nữa ngẩng đầu.

Lạc Dư đã mệt đến không thở nổi, cậu em cũng chỉ hơi nhếch lên một chút, hiển nhiên cũng không còn sức.

- Ưm.

Tiếng thở dốc bên cạnh ngày càng trở nên dồn dập, trong lòng Lạc Dư nổi lên sự nghi ngờ với thằng em này của mình.

Lạc Dương phản ứng với đàn ông? Vậy, nó không phải là cũng giống cậu, yêu... Đàn ông đấy chứ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lạc Dư liền không thể vứt nó ra sau đầu, cậu dùng ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt mê loạn của Lạc Dương.

"Mèo mướp thúi, gia môn bất hạnh, đúng là gia môn bất hạnh mà."

250 cũng đang nhìn hai con heo trong màn hình, nó chú ý đến Lạc Dư.

- /Kí chủ, cậu không xem phim à, cái gì gia môn bất hạnh? Tôi không hiểu/

Lạc Dư thở dài, cậu cúi đầu nhìn cậu em chẳng lớn bằng một nửa của Diệp Trì thở dài.

"Aizz, xem ra Lạc gia sẽ không có đời tiếp theo rồi."

*Nhà có hai thằng con trai, ta đã cong rồi thì thôi đi, sao lại bắt em trai ta cũng cong theo cơ chứ."

250 hiểu ý của cậu, nó cũng nhìn xuống bên dưới của Lạc Dương học theo thở dài.

- /Lạc gia cậu người nào người nấy đều có người anh em nhỏ, cái này mà muốn lấy được nữ nhân đủ lãng thì rất khó, có nam nhân chịu nhận hai người là tốt rồi./

Lạc Dư bị chọc vào nỗi đau, khóe miệng cậu xệ xuống mặt mày cũng nhăn thành một đoàn.

- Hộc hộc.

Lạc Dương có dấu hiệu sắp ra, mèo mướp thúi thấy thế không biết xấu hổ bồi thêm một câu.

- /Còn rất nhanh nữa, sinh ra hai đứa, đứa nào cũng yếu môn sinh với môn lí như thế này thì đúng là gia môn bất hạnh/

Lạc Dư tức đến nghiến răng nghiến lợi, cậu đang muốn mắng mèo mướp thúi thì trong máy tính truyền tới mấy lời làm cậu hóa đá.

[Thế nào, ông xã thỏa mãn em chứ, sau này có cho ông xã đè em không?]

[Có, sau này ngày nào cũng cho ông xã đè, ông xã muốn làm em thế nào cũng được.]

Đầu óc Lạc Dư ong cả lên, cậu ngơ ngác nhìn hai người bọn họ lẩm bẩm.

- Vậy rốt cuộc là ai đè ai?

Lạc Dương thỏa mãn dựa vào ghế thấy anh mình nghi hoặc thì lập tức giải đáp.

- Ồ, người có cái thứ to lớn kia đè người nhỏ hơn đó, người bị đè là người đang dùng miệng ** ngậm thứ đó của đàn ông, là người này nè.

Lạc Dương sợ cậu không hiểu còn chỉ tay vào hai người giúp cậu phân biệt.

"Mèo mướp thúi, ngươi cút ra đây cho ta."

- /.../