Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 78



Lạc Dư không biết trong bóng tối còn có mấy người đang quan sát nhất cử nhất động của cậu với 250.

Mọi người thấy mèo mướp thúi không nói được câu nào liền quay sang chỉ trích nó.

- Hóa ra là một nam kĩ ai cũng lên giường được, tiệ.n nhân.

- Ti.ện nhân.

- ...

250 bị một đám người dọa khóc, nó dùng đôi mắt ngập nước nhìn Lạc Dư.

- /Kí chủ, tôi sai rồi, cậu mau đưa bảo bảo đi đi/

Lạc Dư nhếch miệng ngoắc tay, mèo mướp thúi thấy thế mắt sáng lên mặc kệ đám người đang vây quanh chạy đến bên cạnh cậu.

Soạt

Lạc Dư túm lấy cổ áo nó nhảy lên nóc nhà, hai ba phát liền biến mất khỏi tầm mắt của những người thích lo chuyện bao đồng kia.

- Để xem sau này ngươi còn dám giở trò với ta hay không.

- Không dám nữa đâu.

Mèo mướp thúi ủy khuất, nước mắt lưng tròng rúc vào trong lòng Lạc Dư.

- Mấy kẻ đấy đều không có lấy một người đáng tin, chỉ có kí chủ là tốt nhất, hì hì.

250 chu môi vươn tay ôm lấy eo Lạc Dư nũng nịu.

- Lẻo mép.

Lạc Dư bật cười, mèo mướp thúi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó xán lại lèo nhèo.

- Kí chủ, cậu yêu bổn bảo bảo không?

Lạc Dư không trả lời, cậu nhảy qua bức tướng đi vào phủ thái tử về phòng của mình.

- Kí chủ ~

- ...

- Kí chủ.

Mèo mướp thúi không từ bỏ vẫn tiếp tục quấn lấy Lạc Dư, cậu trèo lên giường đi ngủ nó cũng trèo theo nằm bên cạnh niệm chú.

- Kí chủ, cậu yêu bổn bảo bảo lắm đúng không?

- Không yêu.

Lạc Dư bị nó làm phiền đầu cũng phát đau, cậu cau mày phun ra hai chữ rồi quay người vào trong nhắm mắt.

Ưm, đến giờ ngủ trưa rồi.

250 nhận được đáp án không như mong muốn liền làm ầm lên.

- Kí chủ, sao cậu không yêu bổn bảo bảo chứ? Cậu phải yêu bổn bảo bảo.

- Sao ta phải yêu ngươi? Ngươi là gì của ta hả?

Lạc Dư tức giận, con mèo này lời đâu mà lắm vậy, chỉ cần nơi có nó thì chắc chắn quanh đó trăm dặm không được yên thân.

- không biết, kí chủ phải yêu bổn bảo bảo.

250 mở to đôi mắt to tròn của mình trừng Lạc Dư.

- Ngươi dám trừng ta.

Hai người không hai nhường hai lao vào đánh lộn, chiếc giường gọn gàng bị một người một quần ẩu không biết đã biến thành cái gì.

Đột nhiên,

“Rầm”

- Lạc Dư, ngươi không sao chứ?

Người đi qua nghe thấy tiếng động lớn liền tiến tới dò hỏi.

- Phi.

Lạc Dư từ trong bãi “chiến trường” của một người một mèo bò ra.

Cậu phun ra một đống bụi, ho khụ một tiếng.

- Ta không sao, chỉ là giường của ta nó yếu quá nên sập rồi.

- Ồ? Giường sập? Vậy ngươi có cần ta giúp dọn dẹp không?

Tuy có chút nghi hoặc không rõ tại sao giường trong phủ thái tử mới thay cách đây nửa tháng sao lại yếu như vậy, nhưng người nam nhân vẫn có lòng tốt muốn trợ giúp Lạc Dư.

- Không, không cần đâu, ta tự xử lí được.

- Oa, đè chết bổn bảo bảo rồi.

Đúng lúc này giọng của 250 vang lên, Lạc Dư vội vàng che miệng nó lại, gương mặt khổ không thể tả.

Xong rồi!

Người nam nhân bên ngoài hiểu ra, hắn ta làm ra vẻ hiểu rõ.

- Ta hiểu rồi, vậy ta đi trước đây.

Mặt Lạc Dư đỏ lên, cậu hung hăng tát 250 một cái, tại con mèo nhà ngươi hết.

- A.

Mèo mướp thúi thấp giọng kêu lên. Người nam nhân bên ngoài cười một tiếng nhắc nhở.

- Lạc huynh đệ, đừng đối xử mạnh bạo với con nhà người ta quá, giường mà sập một lần nữa là ta đi mách lẻo đó, nếu thật sự như vậy... Ha hả.

Lạc Dư hiểu được ý của hắn ta, hừ, chỉ là tự mình bỏ tiền ra mua giường thôi mà, chút tiền đó cậu không thiếu.

Người rời đi, Lạc Dư quay sáng xách tai 250 nhéo thật mạnh.

- Tại ngươi hết.

Mèo mướp thúi cúi đầu ủy khuất, đâu phải do một mình nó, nếu không có kí chủ góp sức thì giường sập được sao, cái gì cũng đổ lên đầu nó, nó tức.

Môi bĩu lên, nó tức nhưng có dám làm gì đâu, lại bị kí chủ nhổ hết lông mèo, haizz, nó chắc chắn là con mèo khổ nhất cái hệ tinh hà này rồi.

Mèo mướp thúi nhớ đến kí chủ vẫn còn chưa nói yêu mình, mắt nó trừng lớn vội vàng bò qua nhảy bổ lẻn người Lạc Dư.

Rầm

- Ây, khụ, khụ.

Lạc Dư đang khom người đứng dậy thì bị con mèo nhảy bổ lên làm mặt cậu một lần nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất.

- Con mèo kia, ki*p trước ta chắc chắn có thù với tổ tiên họ nhà mèo nên ki*p này mới cho ta gặp phải con mèo hư đốn, suốt ngày chơi khăm kí chủ như ngươi.

250 cười hề hề, vươn bàn tay thon dài vỗ vỗ gương mặt mềm mại góc cạnh nhu hòa của Lạc Dư.

- Chủ nhân ~ người yêu bổn bảo bảo không?

- Không yêu.

Lạc Dư thẳng thắn từ chối. Mèo mướp thúi tức giận ngồi trên người cậu đá chân.

- Có yêu không?

- Không yêu.

- Có yêu không?

Lực độ tăng mạnh, Lạc Dư vừa mới ăn no đã bị nó làm cho suýt nữa thì phun mấy thứ đang ăn ra.

- Yêu, yêu, tiểu tổ tông, ngươi mau xuống khỏi người ta.

- Chủ nhân, cậu phải nói là yêu bổn bảo bảo nhất.

- Được, yêu... Tiểu bảo bối nhất, ai cũng không sánh được vị trí của tiểu bảo bảo trong tim ta.

Người nam nhân nghe thấy tiếng rầm liền quay lại xem, ai ngờ lại nghe được những câu tình tứ như vậy.

- Hắc hắc.