Kế Hoạch Nghịch Tập Của Củi Mục

Chương 30: Thể chất biến hóa



Lục Diêu dừng bước, nhưng không quay đầu lại, "Có chuyện gì?"

Elmo không lập tức lên tiếng, gã trầm mặc chốc lát, sau đó khẽ thở dài, "Không có gì, chỉ là anh..."

"Vậy tôi đi trước." Nói xong, Lục Diêu không chờ Elmo nói gì thêm, đi thẳng một mạch.

Elmo nhìn bóng dáng không hề quay đầu lại của Lục Diêu, vẻ mặt dịu dàng. Nhưng chờ Lục Diêu rẽ vào khúc cua, rời khỏi phạm vi tầm nhìn của gã thì biểu cảm dịu dàng trên mặt Elmo hoàn toàn biến mất, sắc mặt âm trầm.

Đúng vào lúc này, bả vai Elmo bị vỗ một cái.

"Chà, xem ra cậu ta không bị dụ bởi chiêu này rồi." Holewin từ trong văn phòng đi ra, đúng lúc thấy được cảnh này. Hắn khoác tay lên vai Elmo, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Elmo lấy tay Holewin ra khỏi vai mình, "Bây giờ cậu ấy không vui là bình thường, sự kiên nhẫn của tôi vẫn luôn rất tốt."

"Coi bộ cậu rất tự tin nhỉ." Holewin cố ý vươn ngón trỏ nâng mặt Elmo lên, vừa nhìn vừa nói: "Nhưng cậu có tư cách để tự tin đấy. Dù sao thì bản mặt cậu vẫn rất ưa nhìn, đặc biệt là nụ cười dịu dàng trăm năm như một này, người bình thường không chống đỡ được đâu."

Với thêm Elmo có bối cảnh hùng hậu, tư chất lại xuất chúng, cho nên nếu gã muốn lấy lòng người nào cũng đều không khó khăn gì.

Elmo đẩy ngón tay của Holewin đi, "Đừng có táy máy tay chân, tôi không muốn người khác hiểu lầm."

"Xì, tôi thích những người xinh xắn đáng yêu cơ, loại như cậu thì xin miễn." Holewin chẳng thèm quan tâm, nói: "Cậu bây giờ định theo đuổi Lục Diêu lại à?"

Elmo vừa đi vào lại trong văn phòng, vừa khẽ ừ một tiếng.

"Lúc trước không phải nói cậu và Iuga yêu nhau thật lòng sao?" Holewin không chút khách khí bóc trần Elmo.

Elmo dừng bước, quay người nhìn Holewin bên cạnh, hỏi: "Nếu là cậu, cậu sẽ lựa chọn thế nào?"

Holewin cũng dừng lại, nụ cười cà lơ phất phơ trên mặt không còn, "Nếu tôi là cậu, tôi cũng sẽ lựa chọn giống vậy. Với cả..."

Hắn ta nhìn về phía Elmo, nụ cười trên mặt rất thâm sâu, "Chuyện của cậu và Iuga rất ồn ào ầm ĩ. Hay là cậu nhường Lục Diêu cho tôi đi, chí ít scandal của tôi không truyền khắp Liên Bang như của cậu. Dáng vẻ cậu ấy cũng rất được, nhìn kỹ còn không thua kém gì Iuga của cậu đâu."

"Tôi sẽ không nhường cậu ấy." Elmo đi đến bàn làm việc ngồi xuống, "Dù sao bọn tôi vẫn còn hôn ước, cậu ấy là một ứng cử viên không tệ để kết hôn."

"Trước trận đấu cậu có nói vậy đâu, mấy cái cớ thoái thác của cậu thay đổi nhanh thật đấy." Holewin nằm xuống ghế, hai chân bắt chéo gác lên trên bàn, "Cậu coi trọng thiên phú thiết kế của cậu ấy đúng chứ? Bây giờ cậu ấy chỉ mới 16 tuổi, đã thiết kế ra được cơ giáp cấp A, hơn nữa còn là cơ giáp ẩn hình biến hình. Trình độ thiết kế của cậu ấy thậm chí đã đạt chuẩn cấp bậc đại sư. Thiên tài thế này, dù tư chất có phế cũng chẳng sao đúng không? Giá trị của cậu ta có thể nói đã vượt qua những người có tư chất cấp S."

"Không sai." Ở trước mặt bạn bè, Elmo thừa nhận rất thẳng thắn, "Với thiên phú đó đáng để tôi cưới cậu ấy."

"Vậy tình nhân nhỏ bé của cậu thì sao?" Holewin liếm liếm môi, nụ cười trên mặt có vẻ giễu cợt.

Elmo đang định mở miệng, nhưng quang não trên cổ tay gã rung lên. Elmo nhìn người gọi đến, là Iuga. Gã nhấn đồng ý kết nối, trên màn hình quang não nhảy ra khuôn mặt Iuga.

Trên khuôn mặt tinh xảo của Iuga mang theo nụ cười mềm yếu, "Anh yêu, hôm nay em nấu bữa tối đặc biệt cho anh, anh nhất định phải tới đấy nhé." Phải biết, sau khi trận thi đấu kết thúc, Elmo không còn tìm đến gã nữa, dù gã có chủ động liên hệ Elmo, Elmo vẫn luôn rất bận.

Iuga tuổi còn nhỏ đã dấn thân vào giới giải trí, đã thành nhân tinh từ lâu. Gã biết Elmo có chút tâm tư, sở dĩ có thể dụ dỗ được Elmo là nhờ Lục Diêu bị giám định ra tư chất phế vật. Gã và Elmo đã quen biết từ trước đồng thời còn lên giường với nhau, nhưng Elmo không hề muốn công khai quan hệ của hai người, không bằng lòng cho gã một thân phận. Phải biết, gã hao tâm tổn trí lấy lòng Elmo là vì có thể gả cho Elmo Locke. Gia tộc Locke là gia tộc lớn, mà Elmo lại là người thừa kế chắc như đinh đóng cột của gia tộc Locke. Nếu gã có thể gả cho Elmo, gã sẽ không cần phải đi lấy lòng những người khác nữa, hơn nữa còn trở thành người trên người!

Iuga là một người rất có dã tâm cũng rất có tham vọng. Tuy nhà gã có tiền, nhưng chỉ là có tiền, không hề có địa vị gì. Cha gã là một phú thương nhỏ, mẹ gã là một ngôi sao và là tình nhân của cha gã. Sau khi mẹ qua đời, gã được cha đón về nhà. Nhưng vợ cả của cha lại không ưa gì gã, âm thầm ngáng chân không ít lần, cha gã thì chẳng thèm quan tâm gì. Về sau, gã càng ngày càng trở nên xinh đẹp, cha gã vì muốn chuyện làm ăn càng thêm thuận lợi, đã đưa gã lên giường rất nhiều đối tác.

Sau đó, gã rốt cuộc đã trở nên nổi tiếng, có thể vào được giới thượng lưu. Gã từng thề, nhất định phải làm một người trên người, giẫm đạp hết tất cả những ai gã nhìn không thuận mắt xuống dưới chân!

Vốn gã đã dụ dỗ được nhị thiếu gia Harlan Dewitt của gia tộc Dewitt, thằng ngốc đó bị gã mê hoặc đến không tìm được phương hướng, thậm chí đồng ý sẽ cưới gã. Nhưng cha của Harlan Dewitt lại không đồng ý, khiến gã không thể như nguyện gả vào gia tộc Dewitt. Phải biết, gia tộc Dewitt được xem là gia tộc đệ nhất Liên Bang. Nếu gã thật sự có thể như nguyện gả vào đó, gã có thể một bước lên trời. Vì để gả được vào gia tộc Dewitt, gã đã hao tốn rất nhiều công sức.

Tộc trưởng Hyman Dewitt của gia tộc Dewitt có bốn người con trai. Trong đó đại thiếu gia Kent Dewitt đã kết hôn, đảm nhiệm chức vụ ở bộ phận kỹ thuật của quân bộ, quân hàm trung tướng.

Nhị thiếu gia Harlan Dewitt là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hắn giữ chức phó đội trưởng Hạm đội thứ 3 của quân bộ, quân hàm là thượng tá. Bởi vì hắn ta đầu óc đơn giản tính cách dễ kích động, nên đã gây ra không ít chuyện. Nếu không phải bởi vì gia thế của hắn quá khủng, e là đã sớm bị người ta đày cho ra biên quan rồi chứ đừng nói là thượng tá, chỉ sợ thượng úy thôi cũng khó mà lên được.

Tam thiếu gia Osiris Dewitt là Nguyên soái Liên Bang, uy danh hiển hách chấn động toàn bộ tinh hệ chòm sao Thần Anh, có danh xưng Chiến Thần.

Còn về tứ thiếu gia, bởi vì vẫn còn là một học sinh, nên Iuga không hao phí công sức thu thập thông tin của cậu ta.

Osiris là tình nhân trong mộng của Iuga, gã yêu thích Osiris từ rất lâu rồi. Lúc gã còn chưa gia nhập giới giải trí thì gã đã điền cuồng mê luyến Osiris. Trong phòng gã đều là hình của Osiris, mỗi một tin tức liên quan đến Osiris gã đều đọc hết. Có nằm mơ gã cũng muốn ở bên Osiris.

Dòng chính gia tộc Dewitt có bốn thiếu gia, mục tiêu đầu tiên của gã là Osiris, nhưng gã lại chẳng thể nào gặp được Osiris. Gã vất vả lắm mới thông qua một buổi tiệc rượu, tiếp xúc được với Osiris có mặt tham gia. Nhưng khi gã đến bắt chuyện, Osiris lại không hề có phản ứng gì, phải nói là hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới gã. Gã có ý đồ dụ dỗ hắn, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Osiris dọa đến mức không dám làm chuyện gì cả. Vậy nên, việc dụ dỗ Osiris thất bại lui quân.

Giữa đại thiếu gia đã kết hôn và nhị thiếu gia, gã lại lựa chọn đại thiếu gia để ra tay. Tướng mạo Kent Dewitt giống Osiris đến bảy phần, tính cách cũng rất giống. Tuy hắn chỉ làm văn chức ở quân bộ, nhưng tư chất lại là song S. Hắn hứng thú về nghiên cứu hơn, nên mới lựa chọn văn chức. Nhưng đối mặt với sự dụ dỗ của gã, phản ứng của Kent Dewitt hoàn toàn giống hệt Osiris, điều này khiến Iuga trước nay chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp và sức hấp dẫn, tiến bước không hề gặp phải bất cứ trở ngại nào cũng phải sinh ra sự hoài nghi với bản thân mình.

Bởi vì không còn lựa chọn, nên mới ra tay với Harlan Dewitt. Quả nhiên, tên không có não này bị gã mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thậm chí còn bảo không phải gã sẽ không cưới. Chỉ là sau đó, gã vẫn không thể thành công tiến vào gia tộc Dewitt được.

Không vào được gia tộc Dewitt, gã đành phải nghĩ cách ra tay với các gia tộc khác.

Gã dụ dỗ được Elmo Locke. Tuy Elmo Locke rất thích lên giường với gã, nhưng chưa từng đồng ý công khai thân phận của gã. Thậm chí Elmo còn cảnh báo gã, nếu gã dám nói quan hệ của bọn họ ra ngoài, hắn ta sẽ khiến gã biến mất mà thần không biết quỷ không hay.

Vị hôn phu của Elmo tên là Lục Diêu. Lục gia ở tinh vực Trung Châu không nhỏ không lớn, nhưng so với xuất thân của gã thì Lục Diêu đã tốt hơn rất nhiều. Nghe nói cha của Lục Diêu còn là thiếu tướng Liên Bang. Cho nên khôn khéo như Elmo, sao có thể từ bỏ Lục Diêu để cưới gã được chứ?

Iuga đang chờ đợi cơ hội. Gã vốn tưởng rằng chẳng còn hi vọng gì, đang định tìm một nhà khác. Nhưng ngay cả gã cũng không ngờ được, cơ hội lại đến nhanh như vậy!

Trong kỳ kiểm tra tư chất của gia tộc, Lục Diêu bị giám định ra tư chất phế vật. Với thêm gia chủ Lục An hiện tại của Lục gia chỉ là chú của Lục Diêu, đồng thời có quan hệ không tốt với Lục Ninh. Nếu vậy, Elmo cưới Lục Diêu sẽ chẳng hề có lợi ích gì với gia tộc Locke nữa, nên gia tộc Locke muốn hủy hôn. Nhưng mặc kệ là công khai hay ám chỉ, Lục Diêu vẫn không muốn hủy bỏ hôn ước.

Sao Iuga không biết, đây là cơ hội ngàn năm chỉ có một với gã chứ? Gã nắm bắt cơ hội, công khai quan hệ với Elmo, đồng thời thuận tiện bôi đen Lục Diêu. Elmo không ngăn cản, ngược lại còn thầm chấp nhận cách làm của gã.

Nhưng qua trận thi đấu lần này khiến Iuga lại một lần nữa cảm thấy nguy cơ, gã nhạy bén phát hiện sự dao động trong lòng Elmo. Trận thi đấu đã khiến Lục Diêu tỏa sáng, bất cứ một người có đầu óc nào cũng biết rõ giá trị của Lục Diêu, huống chi là Elmo.

Iuga biết, gã cần phải làm gì đó, gã phải nắm chặt Elmo trong tay. Nếu lần này gã còn thất bại, con đường gả vào gia đình quyền thế của gã e là sẽ càng thêm khó khăn. Cho nên, Iuga quyết định chủ động xuất kích.

Elmo nhìn khuôn mặt đẹp đẽ lại ngây thơ của Iuga trên màn hình, mỉm cười nói: "Được."

"Vậy buổi tối gặp." Nhận được câu trả lời của Elmo, đôi mắt Iuga bừng sáng, như thể rất mừng rỡ. Gã để lộ nụ cười ngọt ngào, "Tới sớm nhé."

"Ừ." Elmo nói: "Bây giờ anh còn có chút việc, buổi tối tới tìm em." Nói xong, gã ngắt liên hệ.

"Vừa nói tới tình nhân nhỏ bé của cậu thì cậu ta xuất hiện ngay." Holewin mỉm cười, "Chắc hẳn đang sốt ruột lắm nhỉ. Nếu cậu quyết định vẫn thực hiện hôn ước, kết hôn với Lục Diêu, vậy tình nhân nhỏ bé của cậu phải làm thế nào bây giờ?" Nói xong, hắn chớp chớp mắt hài hước với Elmo.

"Nuôi ở bên ngoài." Elmo tắt quang não.

"Chà." Holewin tò mò hỏi, "Hương vị của Iuga thế nào mà có thể khiến cậu nhớ mãi không quên thế, thậm chí còn muốn nuôi ở bên ngoài."

"Kỹ thuật không tệ." Elmo nói lấp lửng.

"Yo ~" Holewin vỗ tay, "Diễm phúc không cạn nhỉ."

"Tôi là một người đàn ông bình thường." Elmo vừa xử lý công việc, vừa nói.

"Nhưng tôi thấy em trai Lục Diêu không giống như là một người có thể khoan dung cho người khác đâu." Holewin nói: "Cậu làm như vậy, không sợ cậu ấy phát hiện à?"

"Cậu ấy sẽ không phát hiện."

"Tự tin vậy cơ à?" Holewin ngồi thẳng người, hứng thú nói: "Dù cậu có thể vừa kết hôn với Lục Diêu, vừa ngầm qua lại với Iuga đáng yêu. Nhưng Iuga đáng yêu cũng không phải đèn cạn dầu đâu, nếu cậu ta nhân lúc cậu không chú ý, chạy tới chỗ Lục Diêu bức vua thoái vị thì làm sao?"

Nụ cười bên môi Elmo tuy vẫn ấm áp như cũ, nhưng dưới đáy mắt lại lạnh lẽo như băng. "Cậu ta sẽ không ngốc đến vậy. Nếu cậu ta thật sự có ý nghĩ đó, tôi bảo đảm cậu ta sẽ không thể nào chạy đến bên cạnh Lục Diêu được."

Holewin chống tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, "Cậu đúng là một người tàn nhẫn."

"Không phải cậu đã sớm biết tôi là loại người thế nào à?" Elmo chẳng mấy để tâm đến lời của Holewin.

"Nếu để đám nam nữ yêu thích cậu biết, thì ra đàn anh Elmo dịu dàng ấm áp trong lòng bọn họ thực chất là một người mặt lạnh lòng dạ sắt đá, đoán chừng tâm hồn thiếu nam thiếu nữ sẽ vỡ nát hết cho mà coi." Holewin nháy nháy mắt với Elmo, trêu chọc.

"Như nhau thôi."

......

Mặc dù trận đấu khiến tên tuổi Lục Diêu vang xa, nhưng Lục Diêu vẫn đi học bình thường. Tuy các bạn học trong học viện đều tò mò về Lục Diêu, nhưng bởi vì lịch học bận rộn, nên không quấy rầy Lục Diêu quá nhiều.

Các bạn cùng lớp với Lục Diêu đều nhìn Lục Diêu với con mắt khác, mỗi một lần nhìn thấy Lục Diêu, ánh mắt họ toàn là sự cuồng nhiệt và sùng bái.

Trước đây Gurner Orens 16 tuổi thiết kế ra được cơ giáp cấp B đã là thành tựu cực kỳ kinh người, được ca tụng là thiên tài. Mà Lục Diêu cũng ở độ tuổi đó lại thiết kế ra được cơ giáp cấp A, thiên phú thiết kế thế này quả thực phải khiến người kinh hãi, không thể chỉ hình dung bằng hai từ thiên tài được nữa. Phải biết, phần lớn các thiết kế sư cơ giáp suốt cả đời vẫn không thể nào thành công thiết kế ra được cơ giáp cấp A. Yêu cầu tốt nghiệp học viện đưa ra cho học sinh hệ thiết kế cơ giáp là thiết kế ra được cơ giáp cấp B. Dựa vào tiêu chuẩn này, Lục Diêu có thể tốt nghiệp được rồi!

Lục Diêu không hề nhận bất cứ ảnh hưởng nào từ những ánh mắt kiểu này, y đã sớm quen rồi.

Bây giờ tình cảm của các bạn trong lớp dành cho Lục Diêu cực kỳ phức tạp, bọn họ vừa sùng bái Lục Diêu, muốn tiếp cận y nhưng lại không dám. Bọn họ cho rằng Lục Diêu không phải người cùng một thế giới với mình, trình độ của y cao hơn bọn họ quá nhiều.

Nhưng có thể thi vào lớp 1 hệ thiết kế cơ giáp học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang, bọn họ vốn là những người có thiên phú xuất chúng lại chịu khó học hỏi. Vậy nên dù có chút không dám tiếp cận Lục Diêu, nhưng lúc gặp một vài vấn đề khó giải, họ vẫn sẽ vượt qua chướng ngại tâm lý đi học hỏi Lục Diêu.

Bởi vì không hề ảnh hưởng gì tới y, cho nên đối mặt với các bạn học đặt câu hỏi, Lục Diêu sẽ chỉ bảo cho bọn họ. Lục Diêu nói chuyện lời ít ý nhiều, mỗi lần đều sẽ trực tiếp chỉ ra trọng điểm, vậy nên cho dù cuộc đối thoại rất ngắn, vẫn giải quyết được vấn đề của bọn họ một cách hiệu quả. Dần dần, quan hệ của Lục Diêu với các bạn trong lớp hòa hợp hơn. Tuy thời gian Lục Diêu ở chung với bọn họ không nhiều, nhưng những bạn học cùng lớp lại thấy kiêu ngạo vì có Lục Diêu là bạn học của mình.

Bởi vì quang não mỗi ngày đều nhận được rất nhiều tin nhắn, nên Lục Diêu cài đặt phần mềm chặn cho quang não, lọc được khá nhiều tin nhắn. Cơ mà tuy đã cài đặt phần mềm đó, y vẫn không thể chặn được những tin nhắn được gửi đến từ một vài quang não cao cấp.

......

Khoảng thời gian này, Lục Diêu cảm nhận được thân thể mình hình như có đôi chút biến hóa. Nhưng lúc y kiểm tra, phát hiện bên ngoài không hề có gì thay đổi. Y đến bệnh viện của trường học kiểm tra, bên trong cũng không thay đổi gì. Nhưng cái cảm giác này của Lục Diêu lại ngày càng mạnh.

Y suy nghĩ cẩn thận một hồi, chợt nảy một ý nghĩ lớn mật. Với người khác, có lẽ suy nghĩ này không thể nào tin nổi, nhưng Lục Diêu thấy nếu có xảy ra trên người y thì cũng chỉ là một chuyện bình thường.

Sau khi y chết thì đã sống lại trong thân thể của một thiếu niên tên là Lục Diêu. Mà Lục Diêu nguyên chủ, tinh thần lực chỉ có cấp F, thể năng cấp E. Nhưng từ sau khi y thức giấc trong thân thể Lục Diêu, lại giám định ra tinh thần lực là 3S, thế năng là D. Cũng chính là nói, tinh thần lực và thể năng đều được tăng lên, đặc biệt là tinh thần lực, giống hệt với lúc y còn là Isis. Y vốn tưởng vì đây là linh hồn của mình, tinh thần lực liên quan trực tiếp tới linh hồn cho nên mới không hề chịu ảnh hưởng gì, vẫn là 3S như cũ.

Linh hồn ảnh hưởng đến tinh thần lực, lại không liên quan gì đến thể năng. Cho nên lúc mới đầu y cho rằng thể năng của mình chắc vĩnh viễn chỉ là cấp D, có lẽ huấn luyện với cường độ mạnh thì có thể tăng thêm được một hai cấp. Nhưng bây giờ, y cho rằng hồi ấy y sống lại trong thân thể của Lục Diêu, đã khiến thể năng vốn là cấp E của cậu ta biến trở thành cấp D, vậy có khi nào... linh hồn cũng có ảnh hưởng tới thể năng không?

Suy đoán này khiến Lục Diêu bắt đầu trở nên kích động. Tuy lúc đầu biết thể năng của mình là cấp D, y vẫn dùng thái độ bình tĩnh để đối mặt, nhưng bảo không mất mát là không thể nào, bởi vì điều này có nghĩa y sẽ không thể điều khiển được cơ giáp. Với y thì thiết kế cơ giáp chỉ để y có thể hiểu và điều khiển cơ giáp tốt hơn mà thôi.

Dù Lục Diêu có suy đoán này, nhưng không ôm hi vọng gì quá lớn. Dù sao thì nhân loại nghiên cứu hơn ngàn năm vẫn không tìm được phương thức hữu hiệu tăng cường thể năng. Y biết hi vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng nhiều.

Lục Diêu nghĩ nghĩ, bèn gửi yêu cầu kết nối quang não với Angus, yêu cầu được đầu bên kia nhanh chóng thông qua. Trên màn hình quang não của Lục Diêu xuất hiện bóng dáng Angus.

"Diêu Diêu, rốt cuộc cậu cũng nhớ tới tớ rồi! Cậu có biết đã bao lâu cậu chưa liên hệ với tớ rồi không? Tớ cứ nghĩ cậu quên tớ luôn rồi chứ! Đồ phụ tình bạc nghĩa ~"

"Sao tôi nhớ lúc trưa chúng ta mới gặp nhau nhỉ?" Lục Diêu nói.

"Chúng ta đã không gặp mặt nhau 348 phút rồi!" Angus nói với vẻ 'đau thương': "348 phút đó! Tận 20.880 giây!"

"Thật là lâu quá nhỉ." Lục Diêu cười khẽ.

"Cuối cùng cậu cũng biết!" Angus chợt ngẩng phắt đầu nhìn vào mắt Lục Diêu, gợi tình thầm kín, nói: "Cậu không yêu tớ nữa sao? Có phải tiểu yêu tinh Brian lại dụ dỗ cậu rồi không?"

"Được rồi, chúng ta nói chuyện chính." Lục Diêu nói.

"Há?" Nghe Lục Diêu bảo có chuyện muốn nói, Angus mới trở lại bình thường, "Có chuyện gì?"

Lục Diêu hỏi: "Angus, trong nhà cậu có máy giám định tư chất không?"

Angus à một tiếng, vẻ mặt mờ mịt: "Có thì có, cậu cần dùng à?"

Bởi vì lúc tiến vào học viện đã có giám định tư chất, hơn nữa chỉ có huấn luyện đặc thù thì tư chất mới tăng lên một hai cấp, còn không thì cả đời sẽ không thay đổi. Với lại, độ chuẩn xác của máy giám định tư chất ở học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang gần như có thể sánh ngang với máy giám định của quân bộ, thậm chí sẽ không xuất hiện sai lầm, cho nên sẽ không ai đi giám định lại tư chất lại cả. Một là thiết bị giám định tư chất vốn khó tìm, hai là tư chất của mình đã sớm biết. Nên Angus chẳng hiểu tại sao Lục Diêu lại đột nhiên hỏi đến chuyện máy giám định.

"Chẳng lẽ bạn của cậu cần dùng?" Angus vẫn nhịn không được đoán.

"Là tôi cần dùng." Lục Diêu nói.

"Cậu... cần dùng?" Angus cà lăm hỏi.

Tư chất của Lục Diêu đã được công khai. Tuy Angus không hề để ý, nhưng cậu vẫn lo nếu hỏi đến chuyện này sẽ khiến Lục Diêu đau lòng. Bây giờ Lục Diêu lại đi hỏi cậu về máy giám định tư chất, hơn nữa là bản thân y cần dùng. Điều này khiến Angus không biết nên làm thế nào, bởi vì nếu Lục Diêu đã có thể vào được học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang, vậy nhất định là đã được giám định tư chất rồi. Dựa vào thông tin được công khai, kết quả kiểm tra tư chất của Lục Diêu hình như đều đồng nhất. Ba lần giám định đều có kết quả giống nhau, nghĩ chắc kết quả giám định không sai được.

"Diêu Diêu, tuy tư chất của cậu không tốt." Angus thử an ủi Lục Diêu, muốn khiến Lục Diêu không nên suy nghĩ bậy bạ, "Nhưng cậu nhìn đi, thiên phú thiết kế cơ giáp của cậu cao như vậy. Như bây giờ đã là cấp bậc chuẩn đại sư, cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng. Mặc kệ danh lợi hay địa vị, về sau cậu đều sẽ có tất!"

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Lục Diêu nhìn vẻ mặt Angus, cộng thêm nghe được lời của cậu, y biết Angus đang nghĩ cái gì rồi.

"Tớ hiểu." Angus cho rằng Lục Diêu giấu đầu hở đuôi, tận tình khuyên bảo, "Diêu Diêu, cậu thật sự không cần lo lắng đâu."

"Tôi không lo lắng." Lục Diêu nói.

"Vậy thì tốt, vậy là tớ yên tâm rồi." Angus vui vẻ nói.

"Nhưng tôi vẫn muốn giám định lại lần nữa." Lục Diêu nói.

"Được rồi." Quen biết Lục Diêu đã lâu, Angus vẫn khá hiểu tính cách của Lục Diêu. Nếu Lục Diêu đã nói như vậy, thì có nghĩa Lục Diêu nhất định sẽ làm. Nhưng cậu vẫn không nhịn được, nói: "Nhưng khi có kết quả giám định, mặc kệ ra sao, cậu cũng không được để ý đâu nhé."

"Ừ." Lục Diêu mỉm cười, "Cảm ơn."

"Lúc nào thì cậu cần dùng?" Angus hỏi, "Máy giám định ở trong nhà tớ, cậu cho tớ thời gian, tớ đi sắp xếp."

"Trong tuần này đều được." Lục Diêu nói, bởi vì chuyện này không gấp, nên y giới hạn trong tuần này.

"À, được được." Angus như thể nhớ tới chuyện gì đó, chợt lộ ra nụ cười hưng phấn, "Diêu Diêu, trong tuần này tớ sẽ sắp xếp. Vừa vặn cậu cũng chưa từng tới nhà tớ."

Cậu ta vừa nói vừa oán giận, "Heller nham hiểm thật quá phận. Lần trước cậu tới tận cửa nhà tớ luôn rồi, vậy mà vẫn không cho vào ngồi một lát."

Oán giận xong, cậu ta lại vui vẻ hưng phấn nói: "Diêu Diêu, tớ thấy lần này cậu tới nhà tớ, nhất định sẽ có bất ngờ cho cậu!"

Bất ngờ? Nếu là thể năng thật sự có đột phá, có lẽ đó đúng là một bất ngờ.

"Tôi hi vọng là có." Lục Diêu nói.

"Có, nhất định sẽ có." Angus cười thầm vui vẻ đắc ý.

Ngắt kết nối với Angus, Lục Diêu chuẩn bị về ký túc xá. Y phải đi làm chuẩn bị để chế tạo lại xác ngoài cho Ánh Trăng, nhưng với mức kinh tế hiện tại, chỉ đủ bảo đảm cho cuộc sống hằng ngày của y. Thế nên y quyết định lên tinh võng coi thử xem sao.

Tinh võng có sở giao dịch nặc danh, cho dù quyền hạn tài khoản của Lục Diêu không cao, nhưng ở sở giao dịch nặc danh thì tài khoản của y sẽ được an toàn. Chỉ có tài khoản cấp S phải qua xin phép mới có quyền kiểm tra thân phận thật của người giao dịch nặc danh.

Y có thể thiết kế chế tạo cơ giáp cho mấy người trong đó, y còn có thể thiết kế cơ giáp riêng cho người khác, thậm chí là cơ giáp cấp S. Nhưng y quyết định sẽ không chế tạo cơ giáp cấp S trở lên.

Phải biết, thiết kế sư ưu tú có thể nói là một trong những ngành nghề kiếm tiền nhanh nhất, cơ giáp cấp A trở lên đã có cái giá trên trời.

Hiện nay, y chỉ tính làm cơ giáp cấp A, sau khi ngả bài với Thượng tướng Eric thì y mới có thể thiết kế cơ giáp cấp S. Bằng không vừa mới vào mà y đã thiết kế cơ giáp cấp S, chỉ sợ sẽ khiến quân bộ chú ý. Dù quân bộ của Liên Bang hay quân bộ của đế quốc đều không bền chắc như vẻ ngoài, quyền thế lợi ích của các gia tộc lớn quanh co phức tạp, không cẩn thận một cái là tiêu ngay.

Mà thượng tướng Eric...

Thượng tướng Eric cũng xuất thân từ gia tộc Dewitt, ông là chú ruột của Osiris, cũng là chú ruột của Angus. So với những gia tộc khác, gia tộc Dewitt đã được xem là rất thanh liêm rồi. Vậy nên y bằng lòng để lộ một chút thực lực cho thượng tướng Eric thấy, nó có nghĩa bọn họ đã âm thầm giao dịch thành công. Y có thể thiết kế cơ giáp cho gia tộc Dewitt, mà gia tộc Dewitt nhất định phải bảo đảm y không bị bại lộ.

Lúc y định trở về ký túc xá, quang não lại rung lên. Lục Diêu liếc nhìn màn hình, phát hiện là yêu cầu trò chuyện đến từ viện trưởng Claude.

Lục Diêu đồng ý, hỏi: "Viện trưởng tìm em có chuyện gì ạ?"

"Cụ thể em tới văn phòng của thầy rồi nói." Viện trưởng Claude mỉm cười nói: "Bây giờ em có thời gian không?"

"Có ạ." Lục Diêu nói.

"Vậy em tới bây giờ luôn đi."

"Vâng."

Nói xong, hai bên ngắt liên hệ.

Lục Diêu hơi nghi hoặc, viện trưởng Claude đức cao vọng trọng, dù là Tổng thống hay Nguyên soái gặp ông cũng phải cung kính. Tuy bây giờ y có hơi nổi danh, ở trong mắt mọi người cũng là thiên tài hiếm có. Nhưng y không cho rằng viện trưởng Claude sẽ để ý mấy thứ này.

Viện trưởng Claude đã đảm nhiệm chức vụ viện trưởng của học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang gần 80 năm rồi, gần như toàn bộ tướng lĩnh cấp cao trong quân bộ và các quan chức cấp cao Liên Bang hiện nay đều tốt nghiệp dưới thời ông lãnh đạo trường học.

Lục Diêu mang theo sự nghi ngờ, tới phòng làm việc của viện trưởng. Lúc y tiến vào phòng làm việc thì lập tức hiểu ra.

Trong phòng làm việc hiệu trưởng, hiệu trưởng Claude ngồi sau bàn làm việc, ngoài ra còn có ba người đang ngồi trên ghế tiếp khách: Gurner Orens, thượng tướng Torre và con trai nhỏ Borden Orens của thượng tướng. Borden Orens nhìn không lớn lắm, chắc hẳn chỉ tầm 17 18 tuổi. Gã có một đầu tóc ngắn vàng nhạt, tóc lưa thưa, dáng vẻ thon gầy, cả người lộ vẻ yếu ớt, nhưng ánh mắt lại khá ngạo mạn.

Nếu y đoán không nhầm, tuy gia tộc Orens đã quyết định từ bỏ Gurner. Nhưng lúc ở trên phi thuyền Diêu Quang y có nghe Angus nói Gurner Orens và Borden Orens bởi vì từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên tình cảm tốt như anh em ruột vậy, chắc là Gurner đã nhờ Borden Orens giúp đỡ.

Borden là con trai út của thượng tướng Torre, từ lúc nhỏ đã được thương yêu. Thượng tướng Torre đối với đứa con trai nhỏ này gần như là xin gì được nấy.

Gurner Orens chắc đã nhờ Borden Orens giúp đỡ, sau đó Borden Orens lại nhờ cha của mình, mà vì là yêu cầu của con trai nên thượng tướng Torre đành phải tự mình đi một chuyến. Đoán chừng lần này, thướng tướng Torre đến với danh nghĩa cá nhân.

"Cậu chính là Lục Diêu?" Còn chưa kịp đợi viện trưởng Claude và thượng tướng Torre mở miệng, Borden Orens đã dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống Lục Diêu, hỏi.

Lục Diêu không để ý, đi thẳng đến trước mặt viện trưởng Claude, "Em chào viện trưởng."

Viện trưởng Claude khẽ gật đầu với Lục Diêu, "Lục Diêu, em ngồi xuống trước đi."

"Cảm ơn viện trưởng." Lục Diêu lễ phép trả lời, sau đó ngồi đối diện thượng tướng Torre.

"Nè, hỏi cậu đó!" Borden Orens vỗ mạnh xuống bàn một cái. Gã làm gì từng bị bơ thế này, trước nay gã đi đến đâu cũng được mọi người xoay quanh, chưa từng có ai dám coi thường gã thế này cả. Vốn bởi vì chuyện của Gurner, Borden Orens đã có ấn tượng rất tệ với Lục Diêu chưa từng gặp mặt, lại thêm lần này Lục Diêu dám xem thường gã, Borden Orens quả thực rất muốn giết y!

Viện trưởng Claude ho nhẹ một tiếng.

Thượng tướng Torre tuy chiều con trai, nhưng tình cảnh hiện giờ không hợp. Ông ta đứng dậy, xin lỗi viện trưởng Claude: "Viện trưởng, là tôi dạy bảo không đúng, mới để Borden vô lễ như thế."

Nói xong, ông bèn nghiêm nghị nói với Borden: "Còn không mau xin lỗi viện trưởng."

Borden chưa từng bị cha gào thế này, huống chi còn đang ở trước mặt nhiều người nữa. Chuyện này khiến đôi mắt Borden đỏ ngầu, nhưng gã còn chưa ngốc đến mức hồ đồ, cho nên ra vẻ tủi thân, nói với viện trưởng Claude: "Thật xin lỗi, viện trưởng." Cũng bởi vậy, gã càng căm ghét Lục Diêu hơn. Sỉ nhục ngày hôm nay, đều là bởi vì Lục Diêu!

Viện trưởng Claude nói: "Cậu không cần phải xin lỗi tôi, nhưng tôi hi vọng cậu đừng làm ồn ở văn phòng của tôi. Còn nữa, xin hãy tôn trọng học sinh học viện chúng tôi."

Borden giận đến run người, nhưng gã vẫn nhịn lấy: "Em sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của viện trưởng."

Thượng tướng Torre thấy con trai không gây ra rắc rối gì, thầm thở phào một hơi.

Khúc nhạc dạo qua đi, thượng tướng Torre quyết định vào vấn đề chính.

"Cậu Lục Diêu." Thượng tướng Torre quay đầu nhìn về phía Lục Diêu, vẻ mặt ôn hòa, "Hôm nay tôi tới đây là muốn xin nhờ cậu một chuyện." Theo Torre thấy, tuy Lục Diêu có thiên phú xuất chúng, nhưng bối cảnh không vững. Cho nên ông tự hạ thấp thân phận nhờ vả y, đoán chừng y chỉ có mừng rỡ mà thôi, sẽ không từ chối.

Lục Diêu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào thượng tướng Torre, như cười như không nói: "Tướng quân dùng thân phận cá nhân tới để nhờ vả tôi, hay là dùng danh nghĩa gia tộc Orens tới để nhờ vả tôi?"

Thượng tướng Torre thấy Lục Diêu hỏi vậy, thầm cảm thấy không vui, "Có gì khác biệt sao?"

"Khác biệt rất lớn." Lục Diêu mỉm cười nói, "Tôi đoán trong lòng tướng quân hiểu rất rõ."

Nụ cười trên mặt tướng quân Torre dần biến mất, "Tôi dùng danh nghĩa cá nhân tới để nhờ vả."

"Ông nói đi." Lục Diêu tựa lên lưng ghế, bắt chéo hai chân.

"Lúc trước cậu và Gurner có ký giấy cam kết thi đấu Liên Bang, cậu đã thắng." Thượng tướng Torre nói: "Tôi xin chúc mừng cậu trước."

"Giọng điệu tướng quân chẳng nghe ra được đang thật lòng chúc mừng gì cả." Lục Diêu cười khẽ.

"Mày đứng có quá phận!" Borden Orens đứng bật dậy.

"Borden, đừng có làm càn trước mặt viện trưởng." Tuy tướng quân Torre cũng rất tức giận, nhưng ông ta nhớ rõ viện trưởng Claude vẫn còn đang ở đây.

Borden giận dữ ngồi xuống.

"Điều này không quan trọng." Vẻ mặt của tướng quân Torre trở nên lạnh lùng.

"Vậy xin tướng quân hãy nói trọng điểm đi." Lục Diêu cong cong ngón giữa, gõ nhẹ lên mặt bàn.

Thượng tướng Torre nói: "Chắc cậu vẫn còn nhớ rõ nội dung trong giấy cam kết nhỉ."

"Đúng vậy."

"Tôi có một chuyện muốn xin nhờ cậu." Thượng tướng Torre nhìn thẳng vào Lục Diêu, ánh mắt ẩn chứa sự uy hiếp, "Tôi mong cậu có thể hủy bỏ yêu cầu cậu đưa ra trong giấy cam kết."

Sau đó thượng tướng Torre lại nói tiếp: "Nếu cậu đồng ý, xem như tôi nợ cậu một ân tình."

Ân tình của một thượng tướng 5 sao, theo Torre Orens thấy đã là quá đầy đủ, đặc biệt là với Lục Diêu không hề có bối cảnh gì. Cho nên ông ta đoán chắc rằng Lục Diêu sẽ đồng ý.

"Tôi..." Lục Diêu nhìn vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay của thượng tướng Torre, thầm cảm thấy buồn cười.

Y chậm rãi nói: "Tôi không đồng ý."

"Gì cơ!" Vì quá kinh hãi, Gurner Orens đứng bật dậy. Gã cho rằng mang bác cả ra, Lục Diêu chắc chắn sẽ bị dọa cho sợ run mà vội vàng đồng ý. Gã không dám tưởng tượng, có người còn dám nói từ không với bác cả của gã.

Dù sao vẫn là người từng trải qua sóng gió, thượng tướng Torre không có vẻ thất lễ. Nhưng vẻ mặt của ông ta trở nên âm trầm một cách rõ ràng, "Cậu... phải nghĩ cho kỹ."

"Tôi nghĩ rất kỹ rồi." Lục Diêu chẳng hề do dự, trực tiếp trả lời.

Borden lại đứng lên, nhưng gã lo ngại viện trưởng Claude có mặt ở đây, nên không thất lễ nữa.

Gurner Orens nhìn thượng tướng Torre với ánh mắt cầu xin. Thượng tướng Torre lại lên tiếng: "Tôi cho cậu thêm thời gian suy nghĩ, lần này nhất định phải nghĩ cho thật kỹ."

"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, quyết định của tôi sẽ không thay đổi." Lục Diêu vẫn không mảy may do dự, nói thẳng: "Đây là điều kiện Gurner chủ động đưa ra cho tôi lúc ấy, mà lúc ấy tôi thậm chí còn không quen biết cậu ta. Cậu ta đưa ra ba điều kiện, mà tôi chỉ có một. Với lại, điều kiện của tôi còn là tham khảo từ cậu ta."

Sắc mặt Torre triệt để trở nên âm trầm. Vào lúc ông ta lại muốn nói thêm gì nữa, viện trưởng Claude bỗng nhiên lên tiếng: "Được rồi, nếu Lục Diêu đã tỏ rõ thái độ của em ấy, kết quả rõ ràng quá rồi."

Sắc mặt thượng tướng Torre rất khó coi. Lúc trước ông từng nói với viện trưởng, hi vọng viện trưởng Claude có thể thuyết phục Lục Diêu giúp. Nhưng viện trưởng Claude nói là chuyện này ông ta sẽ không xen vào, có nhờ vả gì thì tự mình trao đổi với Lục Diêu. Bây giờ viện trưởng đã lên tiếng, nói rõ chuyện này đã không còn đường cứu vãn nữa.

"Nếu cậu Lục Diêu đây đã không đồng ý, vậy bọn tôi không còn gì để nói nữa." Thượng tướng Claude đứng lên, tuy vẻ mặt khó coi, nhưng vẫn cung kính chào tạm biệt viện trưởng Claude, sau đó nói với Borden: "Chúng ta đi thôi."

"Không! Cháu không muốn nghỉ học!" Gurner Orens lớn tiếng nói, hai mắt gã đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn, "Cháu không nghỉ học! Cháu không nghỉ học!"

"Đừng ở đây làm mất mặt nữa." Thượng tướng Torre lạnh lùng nói, sau đó vươn tay trái túm lấy cánh tay Gurner Orens, gần như là lôi gã ra khỏi văn phòng viện trưởng.

"Mày sẽ hối hận." Lúc Borden đi ngang qua Lục Diêu, ghé vào bên tai y nói câu này.

Lục Diêu không quay đầu, "Tôi chờ."

Sau khi bọn họ rời đi, viện trưởng Claude đột nhiên hỏi: "Em không lo lắng?"

"Nếu lo lắng cái này, lo lắng cái kia, sống còn có ý nghĩa gì nữa." Lục Diêu cười khẽ nói.

Viện trưởng Claude nghe được lời này, khẽ mỉm cười, "Em... rất tốt. Đứng thẳng, chàng trai."

"Cảm ơn thầy." Lục Diêu nói.

......

Hai ngày trôi qua, Angus hưng phấn tìm đến Lục Diêu, "Diêu Diêu, tớ đã sắp xếp xong xuôi rồi, hôm nay cậu rảnh chứ?"

Lục Diêu gật đầu, "Được."

"Đúng lúc hai ngày nay được nghỉ, cậu ở lại nhà tớ luôn nhé." Angus ánh mắt đầy mong đợi nhìn Lục Diêu.

"Chuyện này hình như không tiện lắm thì phải." Lục Diêu ngẫm nghĩ, nói.

"Tiện chứ, tiện chứ." Angus nói một lèo.

"Nhưng..." Thực ra Lục Diêu không quen ở nhà người khác.

"Không có nhưng nhị gì cả." Angus bắt lấy tay Lục Diêu, "Diêu Diêu, tớ và cậu còn ai với ai chứ, nhà của tớ chính là nhà của cậu, cho nên không cần phải ngại."

"Được rồi." Lục Diêu nói. Sự nhiệt tình của Angus khiến y không thể nào từ chối, cho nên đã đồng ý.

"Quyết định vậy nhé!" Angus trở nên kích động.

Lục Diêu nhận thấy lần trước lúc Angus trò chuyện quang não với y thì đã có hơi khác thường rồi. Nhưng y không đoán ra được nguyên nhân, mà Angus thì thỉnh thoảng lại động kinh, khiến Lục Diêu cảm thấy chuyện này hình như lại rất bình thường.