Kế Hoạch Nghịch Tập Của Củi Mục

Chương 72: Joyce tự tìm đường chết



Joyce nhìn đống bình luận trên quang não, nở nụ cười châm chọc: "Hoàng huynh, em nghĩ mình vẫn nên truy điệu anh mới được."

Lục Diêu khép lại sách cổ trên tay, sau đó gõ lên đầu của Joyce một cái.

Joyce ôm lấy đầu, lên án: "Hoàng huynh, sao anh lại đối xử với em như vậy?"

"Vậy em muốn anh đối xử với em thế nào?"

Vẻ mặt Lục Diêu lạnh nhạt, chỉ tay về bó hoa hồng trên bàn: "Anh thấy em nên tặng hoa này cho tiểu thư Freya Andreas mới đúng."

Joyce nói: "Đây chính là tiểu thư Andreas chọn cho em."

Lục Diêu vuốt vuốt ấn đường, y thấy con hàng này sắp gặp bi kịch rồi: "Em nói với cô ấy thế nào?"

Joyce thành thật nói: "Em nói với tiểu thư Andreas rằng, sinh nhật của người quan trọng nhất trong cuộc đời sắp tới rồi, em nên tặng hoa gì cho người ấy."

Khóe miệng Lục Diêu giật giật: "Tiểu thư Andreas có hỏi gì không?"

Joyce vẫn bày vẻ mặt chả sao nói tiếp: "Cô ấy hỏi, người này quan trọng với em chừng nào?"

"Sau đó?"

Joyce vẫn không biết được mấu chốt của vấn đề ở đâu: "Sau đó em nói, người này là người quan trọng nhất trong đời mình, sẽ không còn ai quan trọng hơn người đó nữa."

"Sau đó, cô ấy chọn hoa hồng cho em?"

"Đúng vậy."

Trong lời nói của Joyce còn kèm cả sự ngọt ngào: "Là cô ấy tự mình chọn cho em."

Lục Diêu lấy tay đỡ trán: "Em có để ý tới vẻ mặt của cô ấy không?"

"Tất nhiên."

Joyce gật đầu: "Nụ cười của cô ấy dịu dàng đẹp đẽ nhường ấy..."

Lục Diêu không đợi Joyce nói xong, y đã khoát tay một cách bất lực. Thằng em trai nhìn có vẻ khôn khéo thông minh thực ra rất ngu xuẩn này đúng là hết đường cứu chữa rồi. Isis trước kia tuy quan tâm em trai, nhưng sẽ không ngang ngược can thiệp đến tiến triển tình cảm cụ thể của hắn. Cho nên, mỗi lần Joyce phàn nàn tiểu thư Andreas lạnh nhạt hắn, y chỉ ôn nhu an ủi em trai.

Đồng thời y còn không quá hiểu, hoàng đệ này của y tư chất xuất chúng, tướng mạo anh tuấn, thân phận cao quý, con người cũng thông minh lanh lợi tài giỏi, còn si tình với tiểu thư Andreas. Dù tiểu thư Andreas có lạnh lùng hơn đi chăng nữa, đã nhiều năm trôi qua, có lẽ nên bị thằng em trai si tình này làm rung động chút xíu rồi chứ.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua, Joyce vẫn luôn chịu sự lạnh nhạt ở chỗ tiểu thư Andreas.

Điều này khiến Isis thấy khó hiểu, nhưng chuyện liên quan đến tình cảm, bản thân Isis chẳng có kinh nghiệm gì, y tự hiểu lấy mình không đưa ra được ý kiến tham khảo gì cho em trai, để đề phòng xuất hiện kết quả trái ngược.

Nhưng giờ thì y rốt cuộc đã hiểu rồi, Joyce tại sao theo đuổi Freya Andreas ròng rã mười năm trời mới chỉ có chút chút tiến triển, mà chút chút tiến bộ đáng vui này chỉ sợ sau hôm nay sẽ trở về lại điểm bắt đầu mất...

Joyce đối ngoại thông minh mạnh mẽ, tuy tiện thể mang theo các thuộc tính cao quý lãnh diễm, nhưng Lục Diêu cho rằng dù hắn không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng EQ sẽ không quá thấp. Dù EQ thấp thì ít nhất IQ vẫn còn online.

Có lẽ lời của người xưa đút rút ra kinh nghiệm là thật, người rơi vào bể tình, IQ sẽ giảm. Lúc Joyce đối mặt với tiểu thư Andreas, đừng nói là EQ, chỉ sợ IQ đều âm hết cả.

Joyce ở trước mặt Freya Andreas nói mình có người quan trọng nhất trong lòng, mà người đó tất nhiên còn không phải cô ấy.

Lúc tiểu thư Andreas chọn hoa hồng cho hắn, Joyce phải nên thấy không đúng rồi, hơn nữa đây là cơ hội cuối cùng để bù đắp. Nhưng Joyce lại không hề phát giác, thậm chí còn mua cả hoa hồng. Còn ở trước mặt y nói, nụ cười lúc đó của tiểu thư Andreas đẹp đẽ nhường nào nữa...

... Đùng là tìm đường chết.

Lục Diêu thở dài, nói với thằng em vẫn còn đang bày vẻ mặt ngu xuẩn ngơ ngác: "Joyce, em rất thích tiểu thư Andreas phải không?"

Joyce nói với vẻ nghiêm túc: "Đúng vậy, cả đời này của em không phải cô ấy sẽ không cưới!"

Lục Diêu gật đầu, cũng nghiêm túc nói với hắn: "Em cứ chuẩn bị độc thân cả đời đi."

"Tại sao!"

Joyce nói: "Em chỉ cần Freya!"

Lúc Lục Diêu giải thích xong cho Joyce, Joyce vẻ mặt sa sút, lẩm bẩm: "Em rõ ràng không có ý đó, anh em là anh em, người yêu là người yêu..."

Lục Diêu tiếp tục giở sách cổ, ánh mắt đặt trên trang sách: "Nhưng cách biểu đạt có vấn đề đó em trai thân yêu."

Joyce chợt đứng bật dậy, vẻ mặt nghiêm trọng: "Em đi giải thích với cô ấy."

Joyce dùng quang não gửi yêu cầu trò chuyện với Freya trước, nhưng yêu cầu lại như đá chìm đáy biển, không hề được đáp lại. Sau đó Joyce bèn nói với Lục Diêu: "Hoàng huynh, em đi gặp Freya."

Lục Diêu ngẩng đầu nhìn Joyce, nói: "Đi đi."

Joyce nhận được sự ủng hộ lập tức xông ra khỏi cửa.

Joyce rời đi rồi, sắc mặt Lục Diêu trở nên âm trầm. Phát sóng trực tiếp của Orpha y cũng đã thấy. Lục Diêu thấy rất bất mãn với hành vi giẫm lên y để giả vờ giả vịt này của Orpha.

Qua một lúc sau, Lục Diêu thấy quang não trên tay rung rung, y nhìn màn hình thấy là yêu cầu trò chuyện từ Osiris. Tâm trạng phiền muộn của y thoáng cái tốt hơn khá nhiều. Lục Diêu đồng ý lời yêu cầu.

Từ trong quang não truyền ra giọng nói trầm thấp của Osiris: "Sinh nhật vui vẻ."

Lục Diêu mỉm cười, sau đó lười biếng nói: "Nhưng mà tôi thấy không vui."

Osiris cũng không lộ vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: "Là bởi vì Orpha à?"

Osiris biết chuyện này cũng không lạ, dù sao thì Orpha là vua của Ngân Ưng, Liên Bang sẽ chú ý đến từng hành vi cử chỉ của gã. Với lại đây là lễ tế sinh nhật của Isis, Osiris tất nhiên sẽ quan tâm.

Lục Diêu khẽ gật đầu: "Tôi thấy nếu đổi lại là ai, đều sẽ không vui vẻ nổi."

Osiris lạnh lùng nói: "Tôi hiểu."

"Tôi thấy buồn nôn như nuốt phải một con ruồi vậy, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thể chọc thủng sự dối trá đó."

Lục Diêu khép lại quyển sách trong tay, tuy vẫn đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại rét lạnh: "Nhưng nhanh thôi gã sẽ biết, giẫm 'chết' người để trèo lên sẽ có hậu quả thế nào."

Lúc Lục Diêu nói đến từ 'chết người' này, ánh mắt Osiris lạnh lẽo như sắp hóa thành thực thể tới nơi, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại.

"Dựa vào tin tình báo, căn cứ địa chính của trùng tộc hiện tại ở tinh cầu Bale Ronan tinh vực Falin." Osiris hỏi: "Em tính làm gì?"

"Trùng tộc à..."

Lục Diêu nở nụ cười lạnh: "Xử từng tên từng tên vậy. Giải quyết Orpha trước, sau đó tìm trùng tộc tính sổ."

Xưa nay nhân loại luôn bị động trong cuộc chiến với trùng tộc, luôn là trùng tộc phát động công kích vào lãnh thổ của nhân loại, nhân loại chỉ bị động phòng vệ. Cho nên, nhân loại luôn là chiến tranh phòng vệ trong trận chiến với trùng tộc.

Hồi đó, Isis nhận ra trạng thái bị động này chỉ sẽ khiến con người rơi vào vòng tuần hoàn vô hạn. Nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, con người sẽ càng lúc càng bị động, mà mối tai họa trùng tộc sẽ không thể nào trừ tận gốc vĩnh viễn được.

Cho nên Isis lúc ấy đã sắp xếp kế hoạch phản công trùng tộc trong quân bộ, thậm chí còn liên hệ với Osiris để bàn về vấn đề này, tính toán liên thủ với Liên Bang phản công trùng tộc. Còn về những quốc gia khác, bọn họ không nằm trong suy xét của Isis. Tuy là cùng ở Thần Anh, nhưng giữa các quốc gia với nhau còn không hữu hảo đến mức có thể liên quân với nhau. Kết minh với đám người đó, Isis không thể đảm bảo bọn họ sẽ không có những tâm tư khác, sẽ không động tay động chân trên chiến trường. Mà trên chiến trường, không cẩn thận cái là thua cả bàn cờ, Isis sẽ không lấy quốc gia và tướng sĩ ra làm trò đùa. Tuy Liên Bang và đế quốc kiềm chế và đối địch lẫn nhau, nhưng y biết Osiris là một người phân rõ được toàn cuộc và có tầm nhìn xa hơn.

Osiris cũng gật đầu: "Tôi đã sắp xếp xong." Sau đó, hắn chậm rãi nói: "Tôi chờ em."

Ánh mắt Lục Diêu lấp lánh: "Tôi..."

Osiris không nói gì nữa, lẳng lặng chờ đợi lời tiếp theo của Lục Diêu.

Lục Diêu há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh. Ánh mắt của Osiris khiến y cảm thấy rất không tự nhiên, rõ ràng đang nói về chuyện phản công trùng tộc, nhưng lời nói và ánh mắt của hắn lại khiến Lục Diêu nghĩ đến chuyện khác.

Lục Diêu đối diện với Osiris: "Là tôi hiểu sai, hay anh vốn có ý này."

Lời của Lục Diêu có vẻ đột ngột, nhưng hai người đều hiểu ý muốn nói bên trong.

Osiris không giải thích, cũng không che giấu, hắn nói: "Em không hiểu sai."

Lục Diêu: "..."

Cuối cùng thì y đã biết, có lúc quá thẳng thắn cũng không phải là một chuyện tốt.

Đối mặt với Lục Diêu dùng trạng thái im lặng để lừa dối cho qua chuyện, rất hiển nhiên Osiris không định bỏ mặc để Lục Diêu tiếp tục mập mờ cho qua như vậy.

Hắn nói: "Câu trả lời của em là gì?"

Lục Diêu: "..."

Lục Diêu lắc đầu: "Tôi không biết."

Osiris nói: "Lục Diêu, thân phận của em đã quyết định em không thể xuất hiện với thân phận Isis được nữa, mà em cũng không thể đứng sau lưng em trai em cả đời được. Em nên có cuộc sống của mình."

Lục Diêu đột nhiên bật cười: "Osiris. tôi vẫn cho rằng anh là một người tiết chữ như vàng, nhưng những ngày qua anh càng ngày càng nói nhiều hơn rồi. Hình như tài ăn nói cũng càng lúc càng tốt. Những lời anh nói ra, có thể cảm động đến lòng người đó."

Osiris thản nhiên nói: "Vậy cũng phải coi đối tượng là ai."

Lục Diêu: "..."

Lục Diêu xoa xoa ấn đường: "Tôi có nên cảm thấy vinh hạnh không?"

Osiris nói: "Không, phải là tôi nên cảm thấy vinh hạnh."

"Anh đúng là biết nói chuyện."

Lục Diêu đã từ bỏ. Với những chủ đề cá nhân, y phát hiện mình không cùng một trình độ với Osiris.

Osiris không bị y dắt đi vòng vòng, tiếp tục với vấn đề hồi nãy: "Vậy câu trả lời của em thì sao?"

Lục Diêu bất đắc dĩ, khóe miệng mấp máy, không tiếng động nói một câu.

Osiris nhìn khẩu hình của Lục Diêu. Hắn mỉm cười, ánh mắt rút đi sự lạnh lẽo, để lộ chút ý cười.