Kế Hoạch Nghiên Cứu Rung Động

Chương 1: Giúp tôi một việc nhé, anh đẹp trai



Chín giờ tối, một điểm sáng trên bầu trời đêm đen kịt tiến từ đằng xa tới, đèn tiếp cận trên đường băng lập loè, chẳng bao lâu sau, một chiếc máy bay xuyên qua tầng mây trên bầu trời cao, thuận lợi hạ cánh xuống những ánh đèn lấp lánh trong thành phố Thượng Hải.

Trên màn hình ở sảnh đón, trạng thái chuyến bay HZ213 từ Seoul tới Thượng Hải chuyển thành “Đến nơi”.

Trong khi chờ xuống máy bay, Lý Thuyên vui vẻ lướt điện thoại, nói với Chúc Gia Hội: “Tôi đã nhận mấy quảng cáo rồi, lát nữa cô mở tài khoản ra xem, cả dầu gội đầu, mặt nạ, son môi đều đang chờ cô quảng cáo đó."

Chúc Gia Hội lại không cảm thấy hứng thú với số tài nguyên kéo đến ùn ùn đó đến thế, cô cúi đầu chơi game nói: "Tôi chưa từng dùng các sản phẩm đó bao giờ thì sao mà quảng cáo được."

Lý Thuyên định nói với cô rằng làm người thì đừng thật thà quá, nhưng sau nghĩ lại lại cảm thấy mình mới đúng là vai hề.

"Vậy... Không nhận hết à?" Lý Thuyên thử nhắc nhở cô: "Nhưng chẳng phải cô đã nói thẻ đen của cô đã bị bác cả khóa rồi sao, còn nói muốn tự mình kiếm tiền nữa mà."

Chúc Gia Hội ngừng động tác lại, nghĩ lại thấy cũng đúng, bây giờ cô phải kiếm tiền bằng chính sức lực của mình.

Ba mẹ của Chúc Gia Hội đã qua đời từ khi cô còn nhỏ, cô được bác cả Chúc Mãnh nuôi lớn, vốn dĩ cuộc sống cũng được coi là hạnh phúc, ai ngờ tầm hơn một tháng trước, Chúc Mãnh bỗng dưng đề nghị cô đi kết thông gia với một anh chàng thiếu gia nào đó chẳng biết. Cũng bởi thế mà hai bác cháu cãi nhau một trận, Chúc Gia Hội bỏ nhà ra đi luôn, từ Canada đi tới Thượng Hải để nhờ vả chú ba của mình.

Không may là chú ba lại đi công tác nên cô chẳng gặp được, tình cờ thế nào cô lại bị một người bạn kéo đến Seoul tham gia một chương trình giải trí tình yêu Trung Hàn.

Đi thì đi thôi, Chúc Gia Hội diễn xuất tùy ý dựa theo kịch bản do đoàn đội đưa ra, kết quả sau khi chương trình phát sóng, chẳng hiểu sao cô lại trở nên cực kỳ nổi tiếng chỉ sau một đêm, thậm chí còn được xưng là nữ hoàng của những nữ khách mời chương trình tình cảm.

Có thể nói, mỗi một sự kiện xảy ra sau khi bỏ nhà ra đi đều nằm ngoài kế hoạch của Chúc Gia Hội, xảy ra mà không hề chuẩn bị trước

Lúc này, loa phát thanh thông báo sắp hạ cánh, Chúc Gia Hội đáp lại một câu "Để nói sau" rồi đứng dậy, đang định lấy vali ở quầy đặt hành lý thì đã có người lấy ra trước cho cô.

Là một tiếp viên hàng không trẻ tuổi: "Cô Chúc, hành lý của cô đây ạ."

Chúc Gia Hội nhận lấy rồi lễ phép nhếch môi cười: "Cảm ơn."

Chúc Gia Hội là kiểu mỹ nhân sinh ra da đã trắng cực kỳ trắng, ngũ quan xinh đẹp sắc sảo, lúc không cười thì toát ra sự xinh đẹp lạnh lùng tinh xảo, khi cười lên lại làm giảm đi cảm giác mạnh mẽ trên gương mặt, thay đổi vẻ tươi sáng bên ngoài và vẻ ngây thơ bên trong một cách tự nhiên, đôi khi còn tỏa ra hơi thở thiếu nữ xinh đẹp

Cũng chính sức hấp dẫn khiến người ta cảm thấy lúc gần lúc xa, muốn ngừng mà chẳng thể ngừng này đã khiến cô trở nên nổi bật giữa những nữ khách mời Hàn Quốc yểu điệu thục nữ lúc bấy giờ.

Hai người xách hành lý lần lượt rời đi, lúc đi vào hành lang Lý Thuyên mới hỏi Chúc Gia Hội: "Cô có chọc ghẹo gì cái anh chàng kia không vậy? Trông mặt thằng nhóc đó đỏ bừng hết cả lên kìa."

Chúc Gia Hội im lặng: "Chị có thấy tôi giống kiểu người thả thính người khác không?"

Cô chỉ mới nói lời cảm ơn, cái người cao một mét tám đô con đó đã tự dưng đỏ mặt rồi, làm cô giật cả mình.

Lý Thuyên "Xì" một tiếng, lấy kính râm trong túi ra đưa cho cô: "Cái gương mặt này của cô ấy à, sinh ra đã chọc ghẹo người ta rồi mà còn không biết."

Lúc này sau lưng cũng vang lên những tiếng xì xào bàn tán:

"Hình như người phía trước kia là Chúc Tửu Tửu đó."

"Chúc Tửu Tửu nào cơ?"

"Cái người xuất hiện trên "LoveLove" của Hàn Quốc đó, là người phụ nữ nhận được cảm tình của cả năm người đàn ông ngay từ khi sơ tuyển đó."

"? Tất cả phiếu bầu luôn à?"

"Cậu không xem hả? Mấy người đàn ông tranh giành tình cảm của cô ấy đến nỗi hình tượng không theo cả kịch bản nữa đó!"

"Vậy cuối cùng cô ấy nắm tay thành đôi với ai thế? Người Trung hay người Hàn?"

"Không biết nữa, vẫn chưa phát sóng hết mà, tớ chờ đến nỗi ngứa ngáy tay chân rồi."

...

Lúc quay chương trình, Chúc Gia Hội không muốn xuất hiện trên TV bằng tên thật và danh tính của mình nên đã dùng biệt danh mà ba cô đặt cho lúc cô mới sinh ra, "Tửu Tửu".

Tiếng bàn luận đến gần hơn, Chúc Gia Hội không muốn lặp lại hình ảnh bị người qua đường vây quanh ở sân bay Seoul vài giờ trước, thế nên cô đeo kính râm mà Lý Thuyên đưa cho rồi cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.

Hai người đi thẳng một mạch đến lối ra rồi ngồi vào trong xe, kéo cửa sổ xe lên.

Lý Thuyên nóng đến nỗi cả người đầy mồ hôi, vừa cởi áo khoác vừa vặn chai nước, uống mấy ngụm rồi tò mò nói: "Cô đoán xem mấy cô gái vừa nãy chèo thuyền cô với ai?"

Chúc Gia Hội nghiêng người sang một bên nhắm mắt lại: "Không có hứng đoán."

Lý Thuyền bèn tự hỏi tự trả lời...

"Chắc chắn là cô với Lương Việt đó, fan cp của hai người nhiều lắm luôn."

"Tôi nghĩ hẳn là thằng nhóc Lương Việt đó thích cô thật đấy, ánh mắt lúc cậu ta nhìn cô trông không trong sáng lắm."

Thấy Chúc Gia Hội vẫn cứ chẳng có phản ứng gì, Lý Thuyên đẩy cô, "hầy" một tiếng: "Cô đừng có mà không tin, tôi lớn hơn cô 12 tuổi, thấy đàn ông nhiều hơn cô 12 năm, chắc chắn là cậu ta có ý với cô đó."

Bên tai cứ như đang có một cái loa đang không ngừng phát ra những tiếng rè rè, Chúc Gia Hội không còn cách nào khác đành mở miệng: "Chị suy nghĩ nhiều rồi, không thể nào."

"Vì sao?"

Không ai biết rằng Chúc Gia Hội và Lương Việt là bạn bè lâu năm.

Lương Việt bất cần đời, có công ty đứng đằng sau, lần này anh ấy làm người đàn ông Trung Quốc duy nhất tham gia chương trình giải trí này cũng là một dự án thử nghiệm để tiến vào giới của anh ấy.

Lúc đó Chúc Gia Hội về Thượng Hải không gặp được chú ba, lại đúng lúc Lương Việt muốn đi Hàn Quốc tham gia chương trình, nên anh ấy mới kéo cô đi giải sầu luôn. Ai ngờ ekip bên Hàn nhìn thấy cô thì hơi ấn tượng, nhiệt tình mời cô làm khách mời nữ.

Về phần mấy cảnh tượng nổi tiếng khiến đám dân mạng hú hét thì cũng toàn là do đoàn đội cho vào trong kịch bản của cô.

Chẳng qua Chúc Gia Hội không muốn nói quá nhiều với Lý Thuyên về những chuyện này, cô bảo bác tài dừng xe ở ngã tư, xuống xe thì vừa lấy hành lý vừa nói: "Một tháng nay chị vất vả rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, chị có thể trở về nhà."

Lý Thuyên còn chưa kịp đáp lại thì Chúc Gia Hội đã bắt một chiếc taxi.

"Ơ? Không phải chứ, cô chờ chút đã." Lý Thuyên nhớ ra điều gì đó: "Chú ba cô bảo tôi nói với cô chuyện này... Này, chú ba cô bảo cô cẩn thận một tí! Nói là bác cả cô đã cho người quay về tìm cô rồi đó!"

...

Chiếc xe nghênh ngang rời đi, Lý Thuyên đuổi theo hét vài tiếng, nhưng cũng không thể gọi Chúc Gia Hội lại được.

Cô ấy không chắc chắn là cô gái này có nghe được hay không, hay là nghe thấy rồi mà lại cảm thấy không quan trọng. Dù sao thì đến cả người thuê cô ấy còn chẳng có cách nào với cô cháu gái này, một người đại diện kiêm bảo mẫu được thuê tạm thời như cô ấy thì có thể làm gì mà quản lí được cô chủ 21 tuổi chứ.

...

Trên xe, cuối cùng Chúc Gia Hội cũng được yên tĩnh.

Trong khoảng thời gian ở Hàn Quốc, Lý Thuyên trông cô chằm chằm từ trước ra sau trong suốt toàn bộ quá trình, cô còn chẳng có cơ hội ra ngoài đi chơi, bây giờ về nước khó khăn lắm mới quẳng cái đồ tai mắt này đi được, Chúc Gia Hội chỉ muốn tìm bạn rượu đi với mình ngay lập tức.

Cô lấy điện thoại ra tìm một dãy số rồi bấm gọi, sau vài tiếng kêu thì đầu bên kia đã bắt máy, xung quanh còn có tiếng nhạc ồn ào.

Chúc Gia Hội lập tức tỉnh táo lại: "Đang lêu lổng đâu đấy, hôm nay không tăng ca à?"

"Cậu nói xem." Trong giọng nói của cô bạn thân Trình Ly chất chứa sự tức giận to lớn: "Tớ đã về đến nhà rồi mà ông sếp ngu ngốc lại gọi điện cho tớ bảo có cuộc hẹn với một khách hàng bàn chuyện làm ăn rất quan trọng, lại bắt tớ từ Thành Đông chạy đến Thành Nam làm giúp việc, con mẹ nó chứ tớ là trợ lý thư ký thôi, còn thư ký thì làm cái quái gì? Chỉ biết bóc lột tớ thôi!"

Trình Ly thường xuyên phàn nàn với cô là ngày nào công ty mình cũng phải tăng ca, khắc nghiệt mà ki bo, Chúc Gia Hội đã quen rồi.

"Lại ở câu lạc bộ After à?" Cô hỏi.

Trình Ly vừa lên tiếng thì hình như bên cạnh có người gọi cô ấy, cô ấy vội vàng cúp máy: "Không nói nữa, sếp gọi tớ rồi, lát nữa tớ nhắn tin cho cậu."

Buồn chán cúp điện thoại, Chúc Gia Hội hạ cửa sổ xe xuống.

Cảnh đêm ở Thượng Hải nổi tiếng là phồn hoa, những tòa nhà chọc trời bên kia sông nhấp nháy ánh đèn neon, ngay cả cơn gió thổi qua trong không khí dường như cũng mang hương vị xa hoa vàng son, khiến người ta mê muội.

Buổi đêm đẹp đẽ như vậy, về nhà mặt đối mặt với trần nhà một mình thì có hơi cô đơn quá.

Chúc Gia Hội tựa bên cửa sổ, thổi không khí một lúc, rồi quả quyết đưa ra quyết định phải đi chơi.

Thế là cô về nhà cất hành lý, tiện thể thay bộ quần áo rộng rãi, đeo kính râm và khẩu trang, sau khi chắc chắn rằng sẽ không bị ai nhận ra thì mới lặng lẽ tới câu lạc bộ nơi Trình Ly tăng ca.

...

Câu lạc bộ After này nằm trên đường Nam Kinh nổi tiếng ở Thượng Hải, có bố cục được thiết kế hình tròn độc lạ, ở sân trong dưới tầng một là khu live trẻ trung và thời thượng, tầng hai tầng ba thì là những phòng riêng, toàn phục vụ những người quyền quý trong thành phố.

Khu live đang có một ban nhạc và ca sĩ biểu diễn, Chúc Gia Hội không tìm thấy chỗ ngồi, cô gọi một ly rượu rồi gửi định vị cho Trình Ly.

"Chờ cậu đi ăn đêm nè."

Mấy giây sau, màn hình sáng lên.

Sự kinh ngạc của Trình Ly tràn ra khỏi màn hình: "? Con mẹ nó, cậu về à? Sao không nói trước cho tớ biết, để tớ còn đi đón cậu!"

Chúc Gia Hội: "Thôi quên đi, tớ sợ đến khi đó tớ lại không dám ra. /mỉm cười/"

Hồi Trình Ly học đại học, cô ấy tới trường đại học của Chúc Gia Hội làm sinh viên trao đổi trong hai năm, bởi thế mà hai người quen nhau rồi thành bạn thân, lúc biết Chúc Gia Hội muốn từ Canada tới Thượng Hải, Trình Ly còn đặc biệt làm một chiếc bảng hình cây dừa kéo tới sân bay đón cô.

[Chào mừng công chúa Chúc Gia Hội đẹp nhất Trái Đất tới Thượng Hải chỉ bảo!]

[Đoá hoa phú quý của thế gian, làm người ta chết mê chết mệt!]

[Chị Chúc giá lâm, mau rung chuông báo động!]

[Lần này, tôi muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về tôi!]

Nói thật, lúc đó Chúc Gia Hội đi ra một mình cực kỳ bất lực.

Giờ đây, người bạn thân nhất của cô ấy quay về, còn trở thành một siêu sao, mặc dù đang tăng ca nhưng Trình Ly vẫn cứ hưng phấn trả lời Chúc Gia Hội:

[Lát nữa đi ăn đêm tớ mời! Chỉ là người mà sếp bọn tớ hẹn vẫn chưa tới, cậu phải chờ tớ thêm một lúc nữa.]

Nhân viên phục vụ bưng rượu tới, Chúc Giai Hội ngồi trên chiếc ghế cao, lười biếng bắt chéo hai chân, sau khi nhắn lại ok cho Trình Ly thì buông điện thoại xuống, cẩn thận kéo phần dưới khẩu trang lên, há mồm, rượu mát lạnh tràn vào tim gan.

Lúc này Trình Ly lại gửi cho cô một bức ảnh chụp: [Hóng drama.]

Người trong ảnh là một nữ minh tinh hàng đầu hiện đang rất nổi tiếng trong làng giải trí.

Chúc Giai Hội tò mò hỏi: [Sao thế?]

Trình Ly: [Không ngờ rằng cô ấy lại ở trong phòng riêng của bọn tớ, sếp của chúng tớ mời cô ấy tới uống rượu với bên nhà đầu tư đêm nay. /cười khóc/.]

Giao dịch rượu và sắc cũng chẳng phải hiếm lạ gì trong giới tư bản, chỉ là có thể mời được một nữ minh tinh ở thứ bậc này đi tiếp khách thì đương nhiên người mà sếp của Trình Ly muốn lấy lòng không phải là một kẻ tầm thường.

Chúc Gia Hội mới tới Thượng Hải chưa được bao lâu, cũng không biết gì về những nhân vật quyền quý trong thành phố, đang định thử hỏi Trình Ly xem người kia có địa vị thế nào thì Trình Ly đã dừng chủ đề này lại:

[Khoan hẵng nói, cậu tới đi đã.]

Lúc này, ca sĩ hát trên sân khấu đã kết thúc ca khúc, Chúc Gia Hội đặt điện thoại xuống vỗ tay theo mọi người, giữa những ánh đèn đan xen, một vài bóng người đàn ông đột nhiên xuất hiện phía dưới sân khấu, khiến cô chú ý tới.

Nhìn kỹ lại vài lần...

Cái người ở đằng trước đó chẳng phải là cấp dưới của bác cả hay sao?

Tại sao anh ta lại ở đây?

Anh ta đứng đó với mấy người đàn ông, đang nhìn bốn phía xung quanh, như là đang tìm ai.

Chúc Gia Hội hơi nghi ngờ, nhưng trực giác nói cho cô biết rằng, đám người này tự dưng xuất hiện ở nơi này, chắc chắn không chỉ đơn giản là đến để uống rượu.

Lúc tối Lý Thuyên có đuổi theo cô nói vài lời, lúc đó Chúc Gia Hội không để ý, bây giờ xem ra...

Đột nhiên, dường như Chúc Gia Hội đã đoán ra được điều gì, cô chỉnh lại kính râm, lặng lẽ lấy bảng đồ uống tạm thời che mình đi, đang nghĩ cách nên đối phó với cục diện này thế nào thì tin nhắn của Trình Ly lại được gửi tới.

[Buồn cười chết mất, lần này sếp của chúng tớ nịnh nọt không đúng chỗ rồi, sếp lớn nhà người ta còn chẳng thèm mắc bẫy, lạnh lùng rời đi luôn ha ha ha ha!]

Nhưng mà bây giờ Chúc Gia Hội không rảnh nghe mấy chuyện hóng hớt bên Trình Ly, mấy người đàn ông đang tới càng lúc càng gần, rất có thể chỉ sau vài giây nữa thôi là cô sẽ bị phát hiện, rồi sẽ trở thành ba ba bị bắt vào trong rọ.

Nhưng đúng lúc này phòng bên sát vách lại vang lên tiếng người hát bài chúc mừng sinh nhật, âm thanh đã thu hút ánh mắt của mấy người đàn ông kia.

Họ đi về phía bên này.

Chúc Gia Hội cúi đầu né tránh ánh mắt, cô ra vẻ đứng dậy thản nhiên, có lẽ là do đeo khẩu trang và kính râm nên lúc gặp thoáng qua thì cô cũng không bị nhận ra ngay lập tức. Vốn dĩ là có thể thuận lợi trống thoát, ai ngờ đi tới cửa Chúc Gia Hội lại dừng chân.

Vệ sĩ thân cận nhất của bác cả, Mạnh Xuyên, đang canh giữ ở cửa.

Người này có ánh mắt độc ác sắc bén, đại khái là sắc bén đến mức cô có bị quấn thành xác ướp thì anh ta cũng có thể nhận ra cô.

Trước có sói sau có hổ, con đường duy nhất còn lại là cầu thang dẫn lên phòng riêng trên tầng hai, Chúc Gia Hội khựng lại một lát, rồi đành phải nghiến răng đi lên tầng.

Để không khiến người ta nghi ngờ, cô bước những bước chân cực kỳ chậm chạp, dù là đã lên đến tầng hai cũng vẫn giữ sự bình tĩnh, mãi đến khi thấy cánh cửa thang máy sắp đóng lại, cô mới vô thức tăng nhanh tốc độ: "Chờ chút!"

Vào một giây cuối cùng, tay cô đã chặn lại cửa thang máy, Chúc Gia Hội thở phào: "Chờ chút."

Cánh cửa thang máy mở ra lần nữa.

Đập vào mắt cô là một đôi chân dài thẳng tắp mặc quần tây dài, cùng với một nguồn năng lượng cực đại vô hình đang lan tỏa trong không khí.

Chúc Gia Hội ngẩng đầu lên, đối mắt với mấy đôi mắt xa lạ.

Đặc biệt là ánh mắt lạnh lùng nhất ở vị trí chính giữa kia.

Dáng người người đàn ông thẳng tắp, trên người mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may khéo léo, rồi đến ánh mắt rất thờ ơ tràn ngập sự bình tĩnh xa cách của bề trên.

Chỉ trong một thoáng nhìn rất ngắn ngủi, anh đã nhìn đi chỗ khác.

Tất nhiên, Chúc Gia Hội cũng không rảnh mà đi dò xét anh, khoảng cách giữa cô và việc bị đưa về Canada hẹn hò chỉ ngay tại cánh cửa thang máy này thôi.

Chúc Gia Hội đi vào trong ngay lập tức, nhìn thấy nút bấm tầng hầm đang sáng, cô quyết định cũng tới bãi đỗ xe luôn.

Thang máy đi xuống, cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dùng khoé mắt liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh.

Anh đứng đó bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, dáng người cao mảnh khảnh từ trong ra ngoài đều toát ra cảm giác vừa áp bức vừa lạnh lùng cấm dục.

Chưa tới mấy giây sau, thang máy đã tới bãi đỗ xe, cửa từ từ mở ra, người đàn ông bên cạnh có vẻ như là trợ lý hơi xoay người, đưa tay chặn một bên cửa thang máy lại, cung kính nói: "Tổng giám đốc Giang."

Chúc Gia Hội vô thức nhìn theo hướng cánh tay anh ta, rồi sau đó, cô như bị đánh một gậy vào đầu.

Cô thật không ngờ rằng đám người Mạnh Xuyên cũng tới bãi đỗ xe, bây giờ lại đang nhìn bốn phía xung quanh ở bên ngoài thang máy.

Chỉ cần bọn họ quay đầu lại một cái...

Không, vừa nghe thấy tiếng thang máy mở, bọn họ đã quay đầu lại rồi.

Chúc Gia Hội: "..."

Ngay lúc ánh mắt sắp chạm nhau, Chúc Gia Hội quyết tâm phải nhanh chóng bắt lấy người đàn ông đang sắp cất bước đi ra ngoài này.

Người đàn ông bị kéo thì quay người lại, hai tay Chúc Gia Hội nắm lấy cà vạt anh, kéo cả người anh về phía mình, cho đến khi thân hình cao lớn của anh che khuất cô hoàn toàn.

Giang Liễm không kịp trở tay, một tay chống lên vách thang máy, đường cong lưng và vai tạo thành một bóng lưng mơ hồ chỉ trong nháy mắt.

Bên tai vang lên một giọng mũi trầm thấp quyến rũ:

"Giúp tôi một việc nhé, anh đẹp trai."