Kế Hoạch Nghiên Cứu Rung Động

Chương 13: Lần này có gì đó mãnh liệt



Sau khi Đỗ Chi Hạo bị bác ruột đánh mười nghìn điểm chí mạng xong thì cạn lời nhìn Giang Liễm.

Từ nhỏ đến lớn, cậu ta đã chứng kiến các loại dáng vẻ vô tình vô nghĩa của Giang Liễm rồi, thậm chí đến cả ông bố hung dữ trong nhà mình cũng từng bị anh phê bình không chút lưu tình, nhưng bây giờ anh lại cúi đầu bôi thuốc cho một cô gái?

Còn giống như là… Đang dỗ cô ấy?

Đỗ Chi Hạo cảm thấy có chút ảo diệu nhưng phần lớn là tủi thân: “Anh, em thật sự không làm chị dâu bị thương.”

Một tiếng “chị dâu” này của cậu ta vừa thốt ra khỏi miệng, cả người Chúc Gia Hội đều nổi hết da gà da vịt lên.

Ở trong nhà này, cô đã quen với việc được gọi là “cô Chúc” rồi, đây vẫn là lần đầu tiên có người đặt cho cô một cái danh hiệu như vậy.

… Chị dâu?

Chúc Gia Hội hơi không thích ứng được nên lặng lẽ quay ra nhìn Giang Liễm, nhưng lại phát hiện vẻ mặt của anh vẫn như bình thường, dường như là không thấy bất ngờ lắm.

Anh ném chiếc tăm bông vào trong thùng rác, bình tĩnh trả lời Đỗ Chi Hạo: “Thiếu tiền thì tìm phòng tài vụ, không có chuyện gì khác thì đừng tới tìm anh.”

Đỗ Chi Hạo: "..."

Đỗ Chi Hạo vẫn đang vùng vẫy: “Anh, em thật sự muốn giúp anh một vài chuyện.”

Giang Liễm không nói chuyện nhưng lại ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

Đỗ Chi Hạo sợ nhất là ánh mắt như vậy của anh, rõ ràng là không có chút gợn sóng nào, thế nhưng lại tràn ngập sự dò xét và cảm giác bị áp bức, chỉ nhìn thôi cũng khiến cậu ta sợ hãi trong lòng.

Quả nhiên, nhìn một lúc lâu sau Giang Liễm bình tĩnh lại giễu cợt hỏi cậu ta: “Em muốn đi lên sân khấu của hộp đêm à?”

Đỗ Chi Hạo: "..."

Người đàn ông này có một thân bản lĩnh làm tổn thương người khác, Chúc Gia Hội phải liều mạng mím môi mới có thể kiềm chế không cười ra tiếng.

Đỗ Chi Hạo cúi đầu nhìn chính mình, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi đi biển kiểu Thái, trên cổ còn đeo mấy sợi dây chuyền có độ dài khác nhau, trên thắt lưng có một cái logo lớn lại càng làm nổi bật sự lòe loẹt, lộng lẫy đến cực điểm.

"Em đây là..." Đỗ Chi Hạo biết tranh cãi ở trước mặt Giang Liễm không có tác dụng gì nên cúi đầu xuống lẩm bẩm: “Lần sau em sẽ không mặc như vậy nữa còn không được sao?”

"Vậy thì hôm nay có thể đi rồi.” Giang Liễm không hề khách khí ra lệnh đuổi khách.

Đỗ Chi Hạo im miệng, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể ra ngoài.

Sau khi Đỗ Chi Hạo đi, Giang Liễm lại nhìn Chúc Gia Hội: “Cô vẫn chưa trả lời tôi.”

Chúc Gia Hội ho khan một tiếng, cũng không ngại ngùng, thẳng thắn hất cằm nói: “Đồng ý ba điều kiện của tôi thì tôi mới chấp nhận xin lỗi.”

Chị Mai xuất hiện ở phòng khách im lặng quan sát lại một lần nữa đột nhiên trở nên căng thẳng, chị ấy không xác định được cậu chủ từ trước đến nay chưa từng bị người ta gây khó dễ có cảm thấy Chúc Gia Hội đòi hỏi nhiều hay không, sau đó đuổi Chúc Gia Hội ra ngoài như đuổi Đỗ Chi Hạo không.

Nhưng mà yên tĩnh được một lúc Giang Liễm lại nói: “Ba điều kiện gì?”

Chị Mai: "..." Sống lâu mới thấy nhiều.

Tất nhiên Chúc Gia Hội không phải là một người phụ nữ có lòng tham, yêu cầu mà cô đưa ra chẳng qua là chỉ kích thích cảm giác áy náy của Giang Liễm một lần nữa mà thôi.

"Hôm qua muốn ăn cơm trưa với anh nhưng vẫn chưa thành, tôi muốn anh ăn cùng tôi một lần nữa.”

"Còn nữa, vốn dĩ hôm qua tôi muốn tới tham quan công ty của anh, nhưng…”

Chúc Gia Hội cố ý muốn nói lại thôi, dùng ánh mắt quan sát phản ứng của Giang Liễm rồi hơi khựng lại, cụp mắt xuống giả bộ đáng thương: “Bỏ đi, tôi biết đó không phải chỗ mà tôi tới, điều kiện này coi như tôi chưa nói.”

Chút tâm tư này của cô khiến Giang Liễm suýt chút nữa thẳng thắn phê bình kỹ năng diễn xuất của cô.

Nhưng Giang Liễm lại không có cách nào khác.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay: “Tôi bảo người đi đặt nhà hàng, đợi lát nữa tới buổi trưa sẽ đi ăn, còn về công ty…”

Giang Liễm thở dài một tiếng rất nhẹ: “Ngày mai là cuối tuần, thứ hai tuần sau tới ngày làm việc sẽ dẫn cô đi.”

Chị Mai – Thành viên quan sát: “…” Sống lâu mới thấy nhiều x2

Chúc Gia Hội thuận thế leo lên, kéo tay áo của Giang Liễm: “Thật sao?”

Lần này Giang Liễm không hất tay cô ra nữa mà chỉ nói: “Có thể nói điều kiện thứ ba rồi.”

Chúc Gia Hội mím môi, đứng dậy đi lên tầng: “Tạm thời chưa nghĩ ra, đợi nghĩ xong rồi lại nói với anh, tôi đi thay quần áo trước đã.”

Giang Liễm nhìn bóng lưng vui vẻ rời đi của cô, so với cô mặt lạnh lùng chặn anh ở ngoài cửa tối hôm qua thì chợt nghĩ…

Hóa ra yêu cầu của cô đối với mình cũng không nhiều như vậy.

Chỉ có thế mà trông cô đã rất vui vẻ rồi.

Từ ngày đầu tiên tới nhà họ Giang, không phải là Giang Liễm không nhìn ra cô đang tìm mọi cách để lại gần mình, nhưng trong lòng anh đã quen có một khoảng cách, anh coi sự xuất hiện của Chúc Gia Hội giống như nhiệm vụ công việc bình thường cần phải hoàn thành.

Mãi đến khi anh không thể cân bằng được ranh giới giữa tiếp nhận và bài xích kia, dẫn đến mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Nhưng bây giờ Giang Liễm lại phát hiện ra, dường như chủ động bước ra một bước cũng không phải là rất khó.



Chúc Gia Hội trở lại phòng ngủ thì không giả vờ nữa, cô vui vẻ lăn mấy vòng trên giường.

Quả nhiên là họa hề phúc sở ỷ*, Chúc Gia Hội đã dự đoán đúng bước đi này và củng cố thành công mối quan hệ của hai người.

*Họa hề phúc sở ỷ: họa là chỗ dựa của phúc

Sau ngày hôm nay, ít nhất là hai người bọn họ sẽ không còn giao tiếp lạnh nhạt như lúc trước nữa, so với những thứ mà mình tự cho là thành công trước đây, Chúc Gia Hội cực kỳ chắc chắn lần này mới là sự thay đổi chân chính trong mối quan hệ của bọn họ.

Lúc cơ hội tới thật sự là muốn cản cũng không cản được.

Bữa cơm đầu tiên của hai người nhất định phải tích cực đối đáp, Chúc Gia Hội mở cửa tủ quần áo ra, bày một hàng váy lên trên giường, đang suy nghĩ xem nên mặc bộ nào để toát lên vẻ quyến rũ của mình thì đột nhiên có tin nhắn của Trình Ly gửi tới:

"Bảo bối, tớ lấy được offer rồi! Thứ hai tuần sau sẽ đi làm!”

Chúc Gia Hội: “Chúc mừng chúc mừng! Là công ty nào thế, bây giờ có thể nói rồi chứ?”

Trình Ly “đang nhập tin nhắn” rất lâu, giống như sắp gửi một tràng giang đại hải tới vậy, thế nhưng đợi một lúc lâu Chúc Gia Hội lại chỉ đợi được một câu của cô ấy:

"Bỏ đi, thứ hai tớ đi làm sẽ gửi ảnh cho cậu, cho cậu một bất ngờ, lần này mình quá tuyệt!”

Chúc Gia Hội cũng cười theo: “Được thôi, tớ đợi.”

Đặt điện thoại xuống, Chúc Gia Hội thuận tay cầm một chiếc váy lên, giống như tự mình lầm bầm với không khí vậy: “Thật trùng hợp, lần này bạn thân của cậu cũng rất tuyệt.”

Thay váy xong, vốn dĩ Chúc Gia Hội còn muốn dùng kem nền để che đi vết bầm kia, nhưng thứ nhất là cô sợ sẽ ảnh hưởng đến loại thuốc vừa mới bôi vào, thứ hai là cô cũng không muốn Giang Liễm quên nhanh như vậy.

Chính vì thế mà Chúc Gia Hội chỉ trang điểm đơn giản, lại đợi thêm một lát, cô cố ý gửi tin nhắn cho Giang Liễm:

"Lúc nào thì xuất phát?"

Mấy giây sau…

Giang Liễm: "Đợi cô ở dưới nhà, lúc nào cũng được.”

Chúc Gia Hội cong môi cười.

Trước khi đi lại soi gương thêm mấy lần, chắc chắn lớp trang điểm không có vấn đề gì nữa mới hít sâu một hơi, điều chỉnh vẻ mặt rồi đi xuống nhà.

Theo như đánh giá về quá trình yêu đương, đây là lần đầu tiên nam nữ khách mời cùng nhau ăn cơm trưa, cô nhất định phải nắm chặt lấy.

Chu Nham đã đặt sẵn một nhà hàng rất nổi tiếng ở Thượng Hải cho Giang Liễm, thậm chí còn là nhà hàng được xếp hạng đầu trong số “nhà hàng mà các cặp đôi thích tới nhất”.

Bầu không khí của chỗ này được bố trí vô cùng lãng mạn, hai người ngồi cũng là phòng bao yên tĩnh.

Giang Liễm để cho Chúc Gia Hội gọi món, Chúc Gia Hội đeo kính râm rồi chọn món một lúc lâu, khó khăn lắm mới chọn món xong, sau khi nhân viên phục vụ đưa từng món lên xong rời đi Giang Liễm mới mở miệng hỏi:

"Cô muốn đeo kính râm để ăn cơm à?"

Chúc Gia Hội “a” một tiếng, lúc này mới phản ứng lại, muốn giải thích rằng mình sợ bị người ta nhận ra, nhưng bây giờ Giang Liễm vẫn chưa biết cô là một nữ khách mời nổi tiếng của một chương trình yêu đương, dù sao thì sau ba tháng cô cũng sẽ rời đi, thêm một chuyện còn không bằng bớt một chuyện.

"Bị thương mà, che lại một chút, nếu không sẽ rất khó coi.” Chúc Gia Hội tháo kính râm xuống đặt sang một bên: “Có điều đối với anh thì không cần nữa.”

Giang Liễm tưởng là cô muốn nói rằng mình đã từng nhìn thấy vết thương của cô, ai ngờ Chúc Gia Hội lại chống cằm thở dài nói: “Dù sao thì anh vẫn luôn cảm thấy tôi không xinh đẹp.”

Giang Liễm bị cô nói có chút khó hiểu: “Tôi?”

Chúc Gia Hội liếc nhìn anh một cái, giả vờ hừ một tiếng: “Lần trước lúc đi đón dì, tôi ở trong xe hỏi rằng có phải anh đang nhìn trộm tôi không, sau đó lại hỏi tôi có xinh không anh đều không để ý tới tôi.”

Giang Liễm: "..."

Trên cái mũi trắng nõn của cô gái có một vết bầm tím nhỏ, phối hợp với vẻ mặt oán trách của cô có chút khiến người ta muốn cười lên.

Giang Liễm cúi đầu nhếch môi cười.

"Không phải cô nói.” Hiếm khi giọng nói lạnh lùng của anh có thêm chút độ ấm: “Tôi không nói chuyện chính là ngầm thừa nhận cô xinh đẹp sao?”

Sắc mặt của Chúc Gia Hội cứng lại, dừng lại mấy giây, có chút bối rối nhìn Giang Liễm.

Vốn dĩ còn muốn dùng chuyện này để nhắc nhở anh đã từng cao thượng như thế nào, nhưng bất thình lình lại… Bị tán tỉnh ngược lại rồi?

Cho nên ý của anh là…

Thật ra lúc đó anh đã trả lời rồi?

Anh cảm thấy mình xinh đẹp?

Một chiêu này của Giang Liễm khiến Chúc Gia Hội không kịp trở tay, đột nhiên cô không biết nói gì tiếp, nhanh chóng uống một ly nước, nhìn miếng thịt bò trong đĩa rồi lại chuyển chủ đề nói: “Thịt bò này rất khó cắt, có thể giúp tôi không, tay tôi hơi đau.”

Giang Liễm: "..." Lại diễn tiếp rồi.

Chúc Gia Hội thấy Giang Liễm không động đậy thì cầm dao nĩa lên, tự mình lẩm bẩm: “Ok, cảm giác ranh giới là vận mệnh của tôi, tôi hiểu.”

Giang Liễm: "..."

Không thể làm gì khác hơn là lấy đĩa thịt của cô, vừa cắt vừa nói: “Đây coi như là yêu cầu thứ ba của cô sao?”

Chúc Gia Hội được như ý thì mỉm cười xiên một miếng thịt nhỏ mà anh đã cắt xong: “Đây là hạng mục bao hàm trong ăn cơm, đừng mơ lừa dối cho qua.”

Hai người cũng không ngờ tới, bầu không khí trong bữa cơm đầu tiên lại hòa hợp như vậy.

Chúc Gia Hội cũng rút ra kinh nghiệm, hóa ra bản thân dùng hết tâm tư để làm theo thần tượng trong phim tình cảm không có tác dụng gì, cuộc sống là cuộc sống, tivi là tivi, loại chuyện như tình cảm này vốn dĩ đã là hành động bất ngờ rồi.

Ai mà ngờ tới được quan hệ của bọn họ sẽ thay đổi bởi vì cái thắng xe gấp của ông Vương chứ?

Cho nên kế hoạch sau này cũng cần phải điều chỉnh, chuẩn bị một thứ bất ngờ rồi tấn công bất ngờ mới được.

Sau khi vui vẻ ăn cơm xong, Giang Liễm để người đưa Chúc Gia Hội về nhà, còn mình thì tới công ty.

Về đến nhà, Chúc Gia Hội đóng cửa lại nghiên cứu kế hoạch tiếp theo.

Bây giờ hướng đi của mối quan hệ giữa cô và Giang Liễm vô cùng quan trọng, phải biết là thứ đồ như sự áy này chỉ có thể thỉnh thoảng dùng một lần, nhất là người vốn dĩ tình cảm đã rất lạnh nhạt như Giang Liễm, có thể có được hành vi như ngày hôm nay của anh hoàn toàn là do sự dạy dỗ trong nhà và sự dày công tu dưỡng của anh, nếu như làm tiêu hao hết lần này đến lần khác thì sẽ chỉ khiến đối phương cảm thấy phản cảm mà thôi.

Nói cách khác, bây giờ hành vi phản xạ của Giang Liễm đối với Chúc Gia Hội không xuất phát từ tình yêu, mà chỉ là sự bồi thường của lương tâm.

Cho nên trước mắt cô phải làm thế nào để âm thầm nâng sự áy này biến thành tình cảm đây?

Nếu như dựa theo cách làm bình thường thì có lẽ là bắt đầu từng bước một, ví dụ như bình thường nói chuyện sẽ trêu ghẹo mấy câu, nói một vài câu nói mờ ám, nếu như anh không kháng cự vậy thì có thể phát triển tới bước tiếp xúc tay chân, ví dụ như khoác tay anh chẳng hạn.

Nhưng Chúc Gia Hội suy nghĩ xong lại cảm thấy…

Dựa theo quy tắc lúc trước vẫn luôn không có tác dụng gì, một người có địa vị cao quý, lạnh lùng và chính trực như Giang Liễm thì có phải là nên đi theo một con đường có chút không bình thường không?



Cả buổi chiều Giang Liễm đều không nhận được bất cứ tin nhắn nào của Chúc Gia Hội.

Vốn tưởng rằng với cái dáng vẻ tủi thân của cô ngày hôm nay, buổi chiều có lẽ sẽ liên tục gửi gì đó tới cho mình, nhưng cô lại im lặng, cũng không diễn trò gì nữa.

Buổi tối, Giang Liễm tan làm về nhà.

Anh trở về sớm hơn ngày bình thường một chút, thế nhưng lúc trở về cũng không nhìn thấy Chúc Gia Hội.

Hỏi chị Mai thì nói rằng ăn tối xong cô đã lên lầu rồi, mãi cũng không xuống dưới.

Lúc đó chỉ mới hơn bảy giờ tối.

Giang Liễm không nói gì, cũng đi lên phòng sách của mình ở tầng hai, anh đã quen với việc pha trà vào buổi tối, ở trong phòng sách xử lý một vài công vụ không quá gấp.

Mãi tới gần chín giờ tối, điện thoại đột nhiên vang lên.

Là lời nhắc nhận được tin nhắn wechat.

Giang Liễm khẽ quẹt lên nhưng tin nhắn đã biến mất rồi.

Bên trên màn hỉnh hiển thị - Chúc Gia Hội đã thu hồi một tin nhắn.

Anh đặt điện thoại sang một bên, đợi cô sửa lại rồi gửi một lần nữa.

Thế nhưng mười lăm phút trôi qua, người đối diện lại không có chút động tĩnh nào.

Dường như Giang Liễm hiểu ra điều gì đó, cười khẽ trong lòng, cầm điện thoại lên, chủ động gửi tin nhắn cho cô: “Có chuyện?”

Đầu bên kia, Chúc Gia Hội thành công trong việc dùng lời nói ngại ngùng để theo đuổi Giang Liễm đang mím môi cười trộm rồi trả lời:

"Có chuyện muốn nhờ anh giúp, nhưng lại hơi ngại. /ngại ngùng/ ngại ngùng/.”

Giang Liễm nhìn điện thoại di động, trong đầu nghĩ cô mà cũng có lúc ngại.

Hiếm thấy.

"Nói."

Chúc Gia Hội: "Có thể tới phòng tôi một chút không? Chuyện này cần phải gặp mặt nói chuyện."

Giang Liễm: "..."

Giang Liễm liếc nhìn máy tính, vốn dĩ hôm nay cũng không có quá nhiều việc, chỉ còn lại một vài báo cáo vừa nãy cũng đã xem xong rồi.

Anh dừng một chút sau đó đứng dậy, thuận tiện tắt máy tính.

Phòng ngủ của Chúc Gia Hội ở tầng ba, ở ngay bên cạnh phòng của Giang Liễm.

Đây cũng là lúc đầu Đỗ Tuyết Thanh sắp xếp, nói là nhỡ đâu nửa đêm cô gặp phải chuyện gì cũng có thể lập tức tìm thấy người.

Giang Liễm chậm rãi lên lầu, đi tới trước cửa phòng của Chúc Gia Hội gõ cửa.

Bên trong truyền tới tiếng dép loẹt xoẹt, ngay sau đó cửa được mở ra, một mùi hương quen thuộc xông thẳng vào mũi.

Chúc Gia Hội đứng ở sau cửa, mái tóc dài mềm mại rối bù xõa xuống, vừa nhìn đã biết là mới tắm xong.

"Tới rồi." Cô cong mắt mời Giang Liễm vào trong: “Mời ngồi.”

Giang Liễm đi vào trong mấy bước, không đi vào quá sâu: “Có chuyện gì?”

"Nếu như không phải là thật sự là không với tới thì tôi cũng không muốn làm phiền anh.” Chúc Gia Hội đi tới chỗ bàn trang điểm tìm một cái dây buộc tóc, sau đó buộc mái tóc của mình lại rồi búi lên, lộ ra cần cổ trắng nõn sạch sẽ.

Cô mặc bộ đồ ngủ dây nhỏ, cơ thể vừa mới tắm xong vẫn còn đầy mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, đôi mắt trong sáng hơi ướt, khóe môi cũng trở nên hồng.

Giang Liễm nhìn một cái, di chuyển tầm nhìn: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Chúc Gia Hội cười với anh: “Tôi đã nghĩ xong chuyện thứ ba rồi.”

Nói xong cô nhét một cái bình vào trong tay Giang Liễm.

Giang Liễm mở to mắt, mặc dù trên bình toàn là chữ tiếng anh, nhưng anh vẫn nhanh chóng nhận ra từ ngữ quan trọng: “BODY LOTION”

?

Anh có chút khó hiểu: “Có ý gì?”

Chúc Gia Hội quay lưng lại, vòng eo thon gọn được quấn trong sợi dây áo trông rất nhỏ và mềm mại, nửa tấm lưng lộ ra trắng như tuyết, vài sơi tóc rơi xuống gáy, rung động theo từng nhịp thở.

… Không đi theo quy trình bình thường nữa.

Chúc Gia Hội đã quyết định, lần này có chút mạnh mẽ đối với Giang Liễm.

“Tôi không bôi được kem dưỡng thể lên lưng, có thể giúp tôi không?”