Kế Hoạch Nghiên Cứu Rung Động

Chương 24: Cởi quần áo



Giang Liễm cúi đầu nhìn gương mặt dựa vào lòng mình.

Gió nhẹ chầm chậm thổi qua giữa hai người lướt nhẹ qua mái tóc, ánh mắt Giang Liễm lướt qua khuôn mặt của Chúc Gia Hội vài lần, cuối cùng dừng lại nhìn vào đôi mắt của cô.

Chúc Gia Hội ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cô trong veo lấp lánh giữa màn đêm tối giống như sợi dây chuyền trân châu trước ngực tỏa ra ánh sáng mê hoặc.

Lần đầu tiên ánh mắt hai người đan vào nhau dường như có cảm xúc vô hình nào đó đang dịch chuyển giữa hai người. Trong lòng Giang Liễm khẽ động, cánh tay vòng qua vai Chúc Gia Hội không tự chủ ôm chặt.

Lưng anh hơi cúi xuống chậm rãi nghiêng về phía cô...

Mới chỉ nghiêng một chút xíu...

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của chị Mai truyền tới: “Cậu chủ, cô Chúc, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”

Chúc Gia Hội cảm nhận rõ ràng cánh tay ôm lấy vai mình nhẹ nhàng buông ra.

Sau vài giây im lặng.

“Xuống ăn cơm.” Giang Liễm rời mắt đứng dậy, giọng anh hơi khàn.

Anh điên rồi sao, vừa rồi anh muốn làm gì.

Chúc Gia Hội không nhận ra sự kì lạ của anh chỉ đành hắng giọng cúi đầu trả lời: “Vâng.”

Hai người một trước một sau đi ra. Chị Mai đang đợi ở bên ngoài, chờ Giang Liễm đi trước một bước chị lặng lẽ đi đến bên cạnh Chúc Gia Hội hỏi: “Sao rồi cô Chúc, không cãi nhau chứ? Tôi cố ý đến gọi hai người ăn cơm để kéo dài thời gian đấy.”

Chúc Gia Hội: “...Vậy thì thật sự phải cảm ơn chị rồi.”

“Nên làm, nên làm.”

“Nếu không phải tại chị thì vừa rồi tôi suýt nữa đã biết anh ấy có thích tôi không rồi.”

“Hả?” Chị Mai kinh ngạc: “Tôi?”

Chúc Gia Hội thở dài nhìn chị: “Ngay khúc quan trọng anh ấy đang chuẩn bị trả lời thì chị đến gõ cửa.”

“...”

Chị Mai không ngờ mình lên gọi hai người ăn cơm lại làm lỡ chuyện lớn đến như vậy lập tức nói: “Vậy cô gọi cậu chủ về hỏi lại lần nữa đi. Để tôi nói, để tôi nói vẫn chưa làm cơm xong cho hai người tiếp tục nói chuyện.”

Chúc Gia Hội tức đến bật cười, cô không cần liêm sỉ sao: “Chị cho rằng chuyện này muốn hỏi là hỏi sao, còn phải xem không khí lúc đó như thế nào nữa có được không.”

Chị Mai buồn rầu tự trách: “Đều tại tôi.”

“Thôi vậy.” Chúc Gia Hội cúi đầu nghĩ. Ý tưởng của Đỗ Tuyết Thanh quả thực có tác dụng nhưng Giang Liễm nào có dễ dàng dỡ bỏ cảnh giác với một người như vậy.

“Lần sau có cơ hội thích hợp thì hỏi lại vậy.”

Giang Liễm đi trước không để ý, quay đầu lại nhìn thì thấy quản gia nhà mình và Chúc Gia Hội đang đi phía sau thì thầm to nhỏ gì đó. Anh không biết từ khi nào chị Mai và Chúc Gia Hội đã có thể thì thầm với nhau như vậy.

Hai người ngồi đối diện với nhau trên bàn ăn.

Chị Mai múc canh cho họ, Chúc Gia Hội cúi đầu im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng Giang Liễm nhìn cô mấy lần, nghĩ tới những lời vừa rồi cô giải thích với mình.

Chỉ là đi tìm bạn chơi.

Ý cô là Lương Việt chỉ là bạn.

Giang Liễm không phải người không biết phân biệt đúng sai, mặc dù chuyện này quả thực khiến anh có chút không vui một cách kì lạ. Một thứ cảm xúc không thể nói thành lời, không biết đây có phải là cảm giác muốn chiếm hữu không, nhưng đây là lần đầu anh được trải nghiệm.

Nhưng anh cảm thấy anh nên tin tưởng Chúc Gia Hội.

“Đưa điện thoại cho tôi.” Giang Liễm đột nhiên nói.

Chúc Gia Hội ngẩn người chốc lát: “Làm gì.”

Giang Liễm lấy luôn điện thoại của cô ở trên bàn sau đó dùng vân tay của cô để mở khóa rồi nhập một số điện thoại lưu tên là Đỗ Chi Hạo.

“Sau này nếu chán thì tìm Tiểu Hạo chơi. Nó biết chơi, mà cũng có thời gian.”

Chúc Gia Hội: “... Ừ.”

Chuyện Mạnh Xuyên bị phát hiện cứ như vậy lặng lẽ chìm xuống, Giang Liễm không nhắc đến cũng không hỏi thêm giống như đã tin lời của Chúc Gia Hội.

Nhưng Chúc Gia Hội không thể thật sự bỏ qua coi như xong.

Ngày thứ hai, không biết có phải do Giang Liễm đã dặn Đỗ Chi Hạo hay không. Chúc Gia Hội vừa ăn xong cơm trưa đã nhận được lời mời nhiệt tình của Đỗ Chi Hạo.

“Chị dâu, hôm nay chị muốn đi đâu chơi? Em sẽ đi bất cứ đâu cùng chị”

Chúc Gia Hội khéo léo từ chối: “Hôm nay tôi có việc rồi để hôm khác đi, hôm khác nhé.”

Mặc dù hôm qua đã tạm thời lừa được Giang Liễm cho qua chuyện nhưng về lâu về dài mà nói Mạnh Xuyên đã không còn phù hợp ở lại Thượng Hải nữa.

Lỡ như một ngày nào đó Giang Liễm đột nhiên nổi hứng thú muốn điều tra gốc rễ của anh ta thì thân phận của mình cũng sẽ bị liên lụy mà bại lộ. Nếu như lúc đó mình đã rời khỏi đây thì không nói, nhưng nếu mình còn chưa đi, lại còn gặp phải Chúc Mãnh ở Thượng Hải thì đến hậu quả cô cũng không dám tưởng tượng.

Vì để tránh trường hợp đó xảy ra, hai mươi phút trước Chúc Gia Hội đã nhắn tin cho Mạnh Xuyên để anh ta nhanh chóng trở về Canada nhưng Mạnh Xuyên mãi không trả lời.

Cô lại gọi điện thoại cho anh ta nhưng lại máy báo bận không thể liên lạc.

Chúc Gia Hội không yên tâm quyết định đích thân đến nhà hiện tại của Mạnh Xuyên một chuyến.

Ngày hôm đó trên đường đến khu vực quay phim Mạnh Xuyên nói mình ở tầng một khu chung cư nào đó. Sau khi Chúc Gia Hội ra ngoài liền bắt xe đến thẳng chỗ đó, chỉ mất khoảng mười mấy phút đã đến nơi. Cô đeo kính râm và khẩu trang đến gõ cửa.

Vài giây sau cánh cửa mở ra từ bên trong.

Là Mạnh Xuyên mở cửa.

“Cô chủ?” Anh ta cau mày.

Chúc Gia Hội nhìn xung quanh kéo khẩu trang cao hơn rồi đi vào sau đó đóng cửa: “Sao tôi không gọi được cho anh? Anh đã nhận được tin nhắn chưa, mau rời khỏi đây đi nếu không tôi sợ Giang Liễm...”

Còn chưa nói xong, Mạnh Xuyên đột nhiên cắt ngang cô: “Cô chủ.”

Chúc Gia Hội ngẩn người ngây ra một lát dường như hiểu ra điều gì đó từ ánh mắt của Mạnh Xuyên chầm chậm gật đầu.

Không tính người đứng giữa trong phòng khách và mấy người mình không quen biết khác.

Rèm cửa sổ lộn xộn bị kéo ra một nửa lọt vào một ít ánh sáng chiếu trên con người nhàn nhạt của Giang Liễm. Anh mặc một bộ vest màu đen đang ngồi chính giữa sofa ánh mắt bình tĩnh hoàn toàn không có một chút thân thiện.

Cả căn phòng giống như đều bị không khí xung quanh anh điều khiển nắm trong lòng bàn tay.

Chúc Gia Hội nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Trước đây chỉ cảm thấy người đàn ông này lạnh lùng không dễ chung sống nhưng bây giờ lần đầu tiên cô nhìn thấy một mặt nguy hiểm và mạnh mẽ từ trên người anh.

Là cô đã ngây thơ rồi. Người ngồi được lên vị trí này sao có thể đơn giản tin tưởng một câu nói của cô như vậy.

“Anh...” Chúc Gia Hội há miệng nhưng căng thẳng đến mức nói không nên lời.

Giang Liễm đương nhiên cũng không ngờ Chúc Gia Hội có thể xuất hiện ở đây.

Anh chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt Chúc Gia Hội tiếp lời câu nói của cô: “Sợ tôi làm gì.”

Đột nhiên Chúc Gia Hội không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô không biết bây giờ Giang Liễm đã điều tra được bao nhiêu nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cũng may Mạnh Xuyên ở bên cạnh đã giúp Chúc Gia Hội giải vây: “Cô chủ chỉ là sợ cậu chủ Giang hiểu lầm, cô ấy... rất quan tâm anh.”

Giang Liễm thật lâu sau không trả lời cứ như vậy nhìn Chúc Gia Hội.

Muốn tìm Mạnh Xuyên không phải chuyện gì khó, một tấm biển số xe cũng đã đủ để tìm ra tất cả thông tin của anh ta ở Thượng Hải rồi. Chỉ là người này là vệ sĩ nhưng lại có kiến thức nhất định để chống bị điều tra. Xe là xe thuê, nhà cũng là nhà thuê thậm chí thông tin về thân phận cũng đều dùng của người khác. Người của Giang Liễm phải mất một buổi sáng mới tra ra chỗ ở của anh ta.

Chẳng qua sau khi đi vào phòng thì mọi nghi ngại của Giang Liễm về anh ta đã biến mất.

Khắp tường đều là hình ảnh các con đường của Thượng Hải đặc biệt là khu vực xung quanh biệt thự nhà họ Giang lại càng chi tiết hơn. Trên bàn sắp xếp ngay ngắn những tờ giấy ghi rõ lộ trình của Chúc Gia Hội sau khi tiến vào nhà họ Giang.

Anh ta đều ghi lại rõ ràng.

Nhìn qua thì chính là trách nhiệm của một vệ sĩ.

“Nếu đã là vệ sĩ do nhà cô sắp xếp.” Có lẽ là câu “quan tâm” đó đã làm dịu không khí nên Giang Liễm hơi ngẩn người nhẹ nhàng lên tiếng: “Sau này đến ở nhà họ Giang đi.”

Chúc Gia Hội giật mình: “...”

Đại Sơn bước đến bên cạnh Mạnh Xuyên hỏi: “Anh có đồ đạc gì đặc biệt cần thu dọn không, nếu không có thì theo tôi đi một chuyến.”

Mạnh Xuyên nhìn về phía Chúc Gia Hội giống như đang hỏi ý kiến của cô.

Dù sao Chúc Gia Hội mới là cố chủ mà anh ta phải nghe lời.

Chúc Gia Hội không ngờ chuyện này sẽ trở thành như vậy.

May mắn là xem ra trước mắt Giang Liễm chưa điều tra quá sâu về Mạnh Xuyên. Có lẽ là vì lúc đầu cô là người chủ động thừa nhận nên độ cảnh giác của anh khá thấp.

Nhưng việc anh muốn Mạnh Xuyên đến nhà họ Giang đối với cô mà nói là một nước cờ nguy hiểm.

Chúc Gia Hội há miệng: “... Liệu có bất tiện không.”

Đại Sơn rất tích cực trả lời thay Giang Liễm: “Không đâu không đâu, vệ sĩ chúng tôi có chỗ ở riêng của mình. Chính là căn nhà ngay bên cạnh biệt thự, môi trường cũng rất tốt.”

Chúc Gia Hội: “...” Ai hỏi anh.

Chúc Gia Hội cũng biết mục tiêu của vệ sĩ chính là bảo vệ. Trước đây cô nói sợ Giang Liễm cảm thấy cô già mồm, nhưng bây giờ Giang Liễm lại hào phóng để vệ sĩ vào ở nhà họ Giang thì cô lấy đâu ra lý do để từ chối.

Chúc Gia Hội chỉ đành miễn cưỡng đồng ý: “Vậy cảm ơn.”

Giang Liễm chỉnh lại quần áo đứng dậy đi ra ngoài sau đó dặn dò Đại Sơn: “Đợi lát nữa đưa cô Chúc và Mạnh Xuyên về.”

Đại Sơn: “Vâng.”

Khoảnh khắc bóng dáng màu đen biến mất ngoài cửa không khí áp bức trong phòng nháy mắt biến mất. Chúc Gia Hội dựa người vào tường, bây giờ cô mới nhận ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ.

Cô làm công việc gì thế này căn bản chính là nhảy trên bàn chông.

Mạnh Xuyên đến bên cạnh an ủi cô: “Cô chủ, nếu cô không đồng ý tôi có thể không đi.”

Chúc Gia Hội lắc đầu: “Thôi, anh ấy muốn anh đi thì anh đi đi.”

Khoảng thời gian Chúc Gia Hội sống ở nhà họ Giang đến nay cô vẫn luôn coi như mình đang diễn một bộ phim, đóng một chương trình. Cho đến khoảnh khắc vừa rồi ánh mắt xem xét của Giang Liễm khiến cô đột nhiên hiểu ra cho dù có là trò chơi thì Giang Liễm cũng đã nghiêm túc tham gia.

Đột nhiên cô không dám nghĩ đến một ngày nào đó nếu Giang Liễm biết người vợ chưa cưới này chỉ là một nhân vật được thiết kế trong trò chơi thì anh sẽ như thế nào.

Trái tim của Chúc Gia Hội đập thình thịch như đánh trống, cô nhắm mắt lại một lúc lâu sau mới bình tĩnh.

Chuyện đến nước này chỉ có thế đến đâu hay đến đó.

Nửa tiếng sau một nhóm người đi ra từ nhà Mạnh Xuyên, sau đó trở về nhà họ Giang.

Lần đầu tiên Mạnh Xuyên bước vào nhà họ Giang cảm thấy mọi thứ đều xa lạ.

Lúc Chúc Gia Hội giới thiệu anh ta với chị Mai đã nói luôn đây là “người nhà”, chị Mai lập tức hiểu ra: “Tốt quá rồi lại có thêm một người giúp đỡ.”

Mạnh Xuyên không hiểu: “Giúp đỡ?”

Sau đó khi Chúc Gia Hội đưa Mạnh Xuyên đi tham quan nhà họ Giang đã kể lại một cách đơn giản nhất lý do tại sao mình lại đến nhà họ Giang.

Mạnh Xuyên nghe xong một hồi lâu cũng không nói gì, cuối cùng anh ta chỉ hỏi một câu: “Cô chủ, cô chắc chắn cuối cùng có thể an toàn rời khỏi đây chứ.”

“Có lẽ là được.” Chúc Gia Hội thở dài nghĩ tới ánh mắt sắc bén âm u của Giang Liễm hồi chiều, đột nhiên cũng không dám chắc chắn như vậy.

Hai người im lặng một hồi lâu, Chúc Gia Hội vỗ Mạnh Xuyên hai cái: “Vốn dĩ anh chính là vệ sĩ của tôi, bây giờ không phải tiếp tục sống cuộc sống bữa no bữa đói như trước nữa. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*. Chuyện sau này để sau này rồi tính.”

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh đối mặt với nó.

Nhìn từ góc độ này đối với Mạnh Xuyên mà nói cũng không hẳn không phải chuyện tốt.

Sau một buổi chiều giày vò sau khi ăn xong bữa tối Chúc Gia Hội cũng thấy hơi mệt. Cô trở về phòng muốn tắm rồi đi ngủ thì Mạnh Xuyên cứ luôn đứng bảo vệ trước cửa, cô bất lực nói: “Khi tôi ở nhà không cần căng thẳng như vậy đâu. Nếu anh không có việc gì thì quay về nghỉ ngơi đi.”

Mạnh Xuyên lại nói: “Tôi chỉ thực hiện đúng tiêu chuẩn như khi bảo vệ ngài Chúc.”

Chúc Gia Hội hết cách với anh ta chỉ đành quay về phòng mình. Nhưng anh ta cứ đứng như cái cột trước của cũng chẳng để làm gì cả.

Chúc Gia Hội nghĩ ngợi thuận tay cầm kem dưỡng thể trên bàn lên mở cửa nói với Mạnh Xuyên: “Hay là anh làm việc vặt giúp tôi đi.”

Mạnh Xuyên: “Cô nói đi.”

Chúc Gia Hội chỉ vào lọ kem dưỡng thể nói: “Anh đến trung tâm thương mại Hằng Duyệt mua cho tôi một lọ kem dưỡng của hãng này. Không cần vội cứ từ từ mua, mười giờ cửa hàng mới đóng cửa.”

Mạnh Xuyên chỉ nhìn lướt qua chữ tiếng Anh trên đó rồi xoay người rời đi: “Vâng.”

Sau khi anh ta rời đi Chúc Gia Hội thở phào. Đây cũng không phải nhà họ Chúc, Mạnh Xuyên vừa mới đến làm gì cũng nên khiêm tốn một chút mới được.

Bên kia sau khi tiệc giao lưu với khách hàng kết thúc Giang Liễm cũng chuẩn bị trở về nhà.

Bây giờ đã là tám giờ tối.

Ánh sáng mông lung của thành phố chiếu vào bên trong xe làm nổi bật khuôn mặt thờ ơ lạnh lùng của Giang Liễm. Ánh mắt Giang Liễm nhìn màn đêm đang không ngừng di chuyển bên ngoài cửa sổ ngẩn người, anh xoay người nhẹ nhàng vặn nắp bình nước ngửa lên đầu uống vài ngụm.

Hình bóng lúc mờ lúc tỏ ẩn hiện hầu kết chuyển động lên xuống theo động tác nuốt của anh.

“Vệ sĩ của cô Chúc có an phận hơn chút nào chưa?” Anh thờ ơ hỏi.

Đại Sơn ngồi ở ghế phụ trả lời: “Anh ta ở ngay bên cạnh phòng tôi, cũng tiện để tôi quan sát giúp ngài.”

Giang Liễm chưa từng dặn như vậy, chỉ là trong lòng Đại Sơn hiểu rõ ông chủ mình suy nghĩ cái gì trong lòng.

Hai mươi phút sau Giang Liễm đã về đến nhà.

Chị Mai ra đón đầu tiên: “Cậu chủ muốn uống gì không?”

Thấy Giang Liễm nhìn xung quanh chị Mai lập tức hiểu ý: “Cô Chúc ăn cơm xong đã lên lầu nghỉ ngơi rồi.”

Giang Liễm dừng một lát không nói gì cũng đi thẳng lên lầu.

Anh trở về phòng ngủ muốn cởi áo khoác ám mùi rượu trước rồi mới đến phòng sách. Ai ngờ vừa thay quần áo đi ra liền gặp phải Mạnh Xuyên đi ngang qua phòng của mình.

Mạnh Xuyên đang chuẩn bị gõ cửa phòng của Chúc Gia Hội thì nhìn thấy Giang Liễm đi ra liền xoay người về phía anh gật đầu: “Chào buổi tối tổng giám đốc Giang.”

Giang Liễm nhìn đồng hồ trên tay đã tám giờ rưỡi tối.

Anh cau mày vốn dĩ muốn hỏi Mạnh Xuyên tại sao muộn như vậy rồi còn ở đây thì ánh mắt vừa liếc qua đột nhiên nhìn thấy cái lọ anh ta đang cầm trên tay.

Body lotion?

Kem dưỡng thể?

Tại sao anh ta lại cầm kem dưỡng thể của Chúc Gia Hội?

Giờ này đúng là thời gian mỗi ngày Chúc Gia Hội vừa tắm xong.

Lẽ nào?

Giang Liễm không dám tin suy nghĩ hoang đường mình vừa tưởng tượng ra bước về phía trước vài bước thử hỏi Mạnh Xuyên: “Cô Chúc bảo anh giúp cô ấy...?”

Lời nói phía sau Giang Liễm không thể nói thành lời.

Mạnh Xuyên hiểu ra Giang Liễm đang hỏi về kem dưỡng thể, anh ta cúi đầu nhìn cho rằng Giang Liễm hỏi có phải mình giúp Chúc Gia Hội làm việc vặt không liền gật đầu: “Đúng vậy.”

Giang Liễm: “...”

Giang Liễm mím môi cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Anh cảm thấy chuyện này phù hợp sao.”

Mạnh Xuyên hơi hoang mang: “Lẽ nào tôi không nên làm vậy?”

Ánh mắt Giang Liễm hoàn toàn lạnh xuống.

Anh lập tức lấy lọ kem dưỡng thể trong tay Mạnh Xuyên: “Anh có thể đi rồi, sau này không được phép vào khu vực phòng ngủ.”

Mạnh Xuyên: “...”

Lúc này Chúc Gia Hội ở trong phòng không biết gì về cuộc đối thoại của hai người đàn ông bên ngoài hành lang.

Cô vừa tắm xong đang sấy tóc, khi đang nhắn tin cho Đỗ Tuyết Thanh báo cáo chuyện chấn động ngày hôm nay thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Tưởng là Mạnh Xuyên đã quay lại Chúc Gia Hội kéo áo khoác đi ra cửa.

Ai ngờ vừa mở cửa ra người đứng ngoài cửa lại là Giang Liễm.

Chúc Gia Hội ngẩn người rất nhanh nhìn thấy kem dưỡng thể trong tay anh và ánh mắt u ám của anh.

Chúc Gia Hội há miệng: "... Sao lại là anh?"

Giang Liễm không để ý đi thẳng vào phòng.

Đóng cửa.

Anh không có thời gian bên cạnh cô, cô liền đi tìm Lương Việt.

Anh không thoa kem dưỡng thể cho cô, cô lại dám nhờ vệ sĩ giúp.

Giang Liễm cố đè xuống tức giận trong lòng mình bình tĩnh nhìn Chúc Gia Hội: "Cởi đồ ra, quay lại đây."