Kẻ Hồi Sinh Người Chết

Chương 42: Viên Thượng



“Viên Thượng?” Dị Quân ngạc nhiên, anh chỉ biết người này gần đây và không có cảm giác Viên Thượng là kẻ xấu “Trông cậu ấy đâu giống vậy.”

“Không giống vậy, ý của cậu là không giống trợ lý của một giáo sư hay không giống thành viên của một tổ chức phi pháp?” Trang Tiên Linh hỏi.

“Cả hai.” Dị Quân đáp.

“Về trình độ thì dễ dàng che giấu thôi, giả thông minh thì khó chứ giả ngốc thì vô cùng dễ.” Trang Tiên Linh nói “Còn vấn đề thứ hai, giáo sư Dị Lương Tân trông cũng đâu giống đúng không?”

Dị Quân gật đầu, cảm thấy có lý.

“Nhưng vì sao cậu lại nghi ngờ Viên Thượng?” Dị Quân thắc mắc, dù gì Viên Thượng cũng là bạn của Trang Tiên Linh và Trần Lệ Mẫn, không thể vô duyên vô cớ mà cô lại nghi ngờ anh ta.

"Tớ sẽ đi theo thứ tự thời gian cho dễ hiểu nhé " Trang Tiên Linh bắt đầu giải thích.

“Được, tớ nghe đây.” Dị Quân tập trung lắng nghe.

“Đầu tiên phải kể đến mối quan hệ, Viên Thượng là giáo viên môn sinh học, và trong thời gian học đại học, giáo sư Dị Lương Tân có tham gia giảng dạy.” Trang Tiên Linh bắt đầu “Mặc dù sau đó họ không công khai liên lạc với nhau nữa, nhưng ai mà biết được họ có bí mật hợp tác hay không.”

Dị Quân còn nhớ sau khi anh ra nước ngoài một năm, ba anh có nhắc đến việc muốn thử giảng dạy ở trường đại học. Nhưng sau đó một năm thì ông không làm việc đó nữa. Liệu có phải lúc đó ông đã đi tìm một đối tượng để đào tạo thành trợ lý riêng của mình, và đó là Viên Thượng.

“Về công việc giảng dạy ở trường, cậu ta thường hay bận công việc riêng, tuy nhiên không ai biết rõ là việc gì, rất có thể là làm trợ lý cho giáo sư Dị.” Trang Tiên Linh tiếp tục “Tuy nhiên, hai điều đó không chứng tỏ gì nhiều, cái chính khiến tớ nghi ngờ là vụ trộm xác này.”

“Viên Thượng thì có lí do gì chứ?” Dị Quân không hiểu.

“Cũng giống như cậu thôi, Viên Thượng thích Lệ Mẫn.” Trang Tiên Linh trả lời.

“Hả? Cái gì? Tớ cứ tưởng…” Dị Quân ngạc nhiên.

“Tưởng cậu ta thích tớ à?” Trang Tiên Linh đoán được Dị Quân đang nghĩ gì.

“Rõ ràng là cậu ta chủ động làm quen với cậu.”

“Là để tiếp cận Trần Lệ Mẫn.”

“Viên Thượng còn bỏ sức thuyết phục tớ nên quan tâm đến cậu.”

“Cái chính là để cậu từ bỏ Trần Lệ Mẫn thôi.”

Dị Quân ngẫm nghĩ lại, thấy đúng là có thể lý giải như thế. Trang Tiên Linh nói thêm “Không chỉ thế đâu, vốn dĩ cảnh sát tìm được phòng nghiên cứu là nhờ một bức thư nặc danh. Người gửi phải là người biết vị trí phòng nghiên cứu, ngoài ba cậu, cậu và Kế Hàn Phong chỉ còn người trợ ký cũ. Vậy chắc chắn hắn là người gửi, và tại sao hắn phải làm thế, đó là vì việc Kế Hàn Phong bắt cóc Lệ Mẫn là ngoài ý muốn của hắn. Và lí do gì để hắn phải làm thế, chỉ có thể là vì hắn không nỡ làm hại Lệ Mẫn thôi.”

“Nhưng không phải Viên Thượng đã giúp chúng ta tìm ra phòng nghiên cứu trong rừng đấy sao?” Dị Quân nói.

“Việc tìm thấy phòng nghiên cứu đó chỉ là vấn đề sớm muộn thôi, nếu tớ là tay trợ lý, tớ cũng sẽ lập công để loại mình khỏi nghi ngờ.” Trang Tiên Linh vẫn giữ quan điểm “Tuy nhiên, tất cả chỉ là suy đoán thôi, cũng không có gì để chắc chắn cả.”

Dị Quân ngẫm nghĩ, cuối cùng thì đồng ý với cô “Việc này vẫn nên chờ suy xét thêm.”

Kế Hàn Phong liên lạc lại với Viên Thượng, “Tôi mới đưa cái xác vào “quan tài đá”, và nhìn cô ta quen lắm. Là Trần Lệ Mẫn đúng chứ?”

“Phải, là em ấy.”

“Cậu muốn bảo quản cô ta làm gì?”

“Tất nhiên là để hồi sinh rồi, không phải Dị Ninh và Dị Lương Tân cũng thế sao?”

“Nếu là so với Dị Ninh và Dị Lương Tân thì… nghĩa là cậu yêu cô ta à?” Kế Hàn Phong hỏi.

“Đúng vậy.” Viên Thượng xác nhận.

“Ôi trời, ước mơ, lý tưởng đâu cả rồi. Sao ai cũng làm việc vì mấy cái tình cảm này thế không biết.” Kế Hàn Phong tỏ vẻ thất vọng “Mà nói này, có hồi sinh thì cô ta cũng có yêu cậu đâu, cố làm cái gì.”

“Đừng có nói trước, ít nhất còn sống là còn cơ hội.” Viên Thượng khó chịu.

“Ờ thì, tùy cậu thôi. Ban đầu tôi còn tưởng cậu định dùng cô ta để thương lượng với Dị Quân cơ đấy.”

“Thương lượng với Dị Quân?” Viên Thượng không hiểu nhưng ngay lập tức nghĩ ra “Đúng rồi, chắc chắn hắn cũng muốn hồi sinh Lệ Mẫn, chúng ta có thể thuyết phục Dị Quân cùng góp sức vào dự án.”

“Tôi nói thế thôi, chứ cậu có tin được một người nhiều lần ra sức tố cáo chúng ta không?” Kế Hàn Phong can ngăn.

“Lúc trước khác, bây giờ hắn đã có lí do để tham gia dự án.” Viên Thượng không nghe.

“Thế cậu định làm gì để thương lượng đây?” Kế Hàn Phong hỏi.

Viên Thượng tóm tắt sơ qua kế hoạch của mình.

Buổi chiều, Viên Thượng tới thăm Dị Quân, anh ta mở lời trước “Vết thương của cậu thế nào rồi?”

“Vẫn tệ lắm, đau khắp cả người.” Dị Quân đáp.

“Tớ có việc muốn trao đổi với cậu đây.” Viên Thượng tỏ vẻ nghiêm trọng.