Kẻ Hồi Sinh Người Chết

Chương 53: Anh Em Nhà Tư Không



Lúc Tư Không Liên tới thị trấn thì đã tối, cô bảo tài xế đưa cô đến khách sạn để đặt chỗ. Sau khi nhận phòng xong, cô nhìn lại đồng hồ, một lần nữa khẳng định là việc tìm người nên để đến ngày mai.

Khác với tưởng tượng của Tư Không Liên, đây là một thị trấn khá lớn và hiện đại. Xếp hành lí lên phòng, cô tắm rửa và nghỉ ngơi để lấy sức cho kế hoạch ngày mai. Khách sạn này không phải loại cao cấp nên bữa tối không có nhiều lựa chọn, nhưng điều đó không làm cô thấy phiền.

Tư Không Liên nhớ ngày trước cả một nơi như thế này bản thân cũng không dám mơ tới. Có một điều mà ít ai biết, đó là cô và Tư Không Minh là anh em cùng ba khác mẹ.

Mẹ của cô chỉ là bồ nhí của Tư Không Trí, ba của Tư Không Minh. Lúc quen ông ta, mẹ cô không biết Tư Không Trí là chủ tịch giàu có và đã có vợ, bản thân ông cũng không nói ra vì vốn chẳng có ý định nghiêm túc.

Tuy là một kẻ giàu có nhưng ông ta lại vô cùng keo kiệt, sau khi biết người tình có thai, lại là con gái thì liền chối bỏ, không chịu nhận cũng không chu cấp. Thế là mẹ cô trở thành mẹ đơn thân, sống cuộc đời rất vất vả.

Cô còn nhớ rõ mười năm trước khi mẹ cô qua đời, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đã tới nhà cô, người đó tự xưng là Tư Không Minh.

“Chà, không ngờ là đến mức này.” Tư Không Minh đã nói thế khi thấy không gian sống của mẹ con cô.

“Chú là ai thế?” Tư Không Liên hỏi.

“Có thể tuổi tác hơi cách biệt, nhưng anh là anh hai của em.” Tư Không Minh nói.

“Anh hai?” Cô không hiểu từ đâu lại xuất hiện một người anh hai.

“Em có biết ba của chúng ta chứ?”

“Em chỉ nghe mẹ bảo đó là người rất xấu.”

“Người rất xấu ư? Cũng không khó hiểu khi bà ấy nói vậy.” Tư Không Minh ngẫm nghĩ “Chắc cũng đến lúc em nên biết rõ mọi chuyện rồi, để anh kể em nghe những chuyện trong quá khứ.”

Đó là lần đầu cô biết chuyện về ba mẹ mình, Tư Không Liên nói “Vậy thì ông ta đúng là kẻ xấu rồi.”

“Anh cũng mới biết việc này gần đây thôi, sau khi nghe tin mẹ em qua đời thì liền tới đây.”

“Anh tới để dự đám tang mẹ em ạ?”

“Đó là một lí do, cái chính là anh muốn nói từ giờ anh sẽ chu cấp sinh hoạt phí cho em, đồng thời cũng sẽ thuê người tới chăm sóc em.”

“Thật ư? Tại sao anh phải làm thế?”

“Vì chúng ta là anh em, không phải người thân phải yêu thương nhau sao?” Tư Không Minh trả lời “Anh biết ba chúng ta không hiểu được điều đó, nên bây giờ anh vẫn chưa đón em về nhà được. Nhưng anh sẽ đảm bảo cuộc sống tốt nhất cho em.”

Và sáu năm trước, khi Tư Không Trí qua đời thì Tư Không Liên đã chính thức được công nhận là người nhà Tư Không.

Lúc đó Tư Không Minh có nói với cô rằng “Nhà Tư Không chúng ta có nhiều bí mật, em không cần quan tâm đến. Hãy cứ sống một cuộc đời bình thường, nếu em thấy bất cứ thứ gì kì lạ, hay nghe một tin đồn nào đấy, đừng quan tâm tới, điều đó sẽ tốt cho em.”

Cô không rõ việc tìm hiểu quá khứ của Trần Thanh Cốc có vi phạm cái cuộc đời bình thường mà anh hai nhắc tới không. Cuối cùng, Tư Không Liên cho rằng việc này không liên quan đến công ty hay nhà Tư Không, có lẽ sẽ chẳng ảnh hưởng gì đâu.

Sau một giấc ngủ ngon lành, Tư Không Liên chuẩn bị tinh thần đi thăm hỏi xung quanh. Dù nơi này khá lớn nhưng xét cho cùng cũng chỉ là một thị trấn, Dị gia lại khá có tiếng, cô cho rằng không có chuyện tìm không ra được.

Đối tượng đầu tiên cô nhắm tới chính là tiếp tân của khách sạn này.

“Cho tôi hỏi thăm chút, chị có biết một người tên là Dị Quân ở đâu không?”

“Dị Quân ư? Tôi không biết. À mà khoan, có phải nhà họ Dị chuyên về y sinh học phải không?”

“Đúng, đúng. Chị biết à?” Tư Không Liên cảm thấy rất phấn khích khi có manh mối.

“Không nhầm thì nhà đó ở gần trường cấp ba, tôi không quen biết họ nhưng lúc trước từng nghe kể về vài câu chuyện.” Chị tiếp tân nói “Tôi biết thế thôi, đến trường cấp ba hỏi mọi người thì chắc sẽ có người biết đấy.”

Nói rồi chị tiếp tân chỉ đường cho Tư Không Liên đến trường cấp ba của thị trấn.

Cô ra ngoài đón taxi nhưng đợi mười phút không có xe, thấy trường cấp ba không xa lắm nên cô quyết định đi bộ tới đó.

Trường cấp ba của thị trấn không có quá nhiều họ sinh nên quy mô cũng không lớn. Lúc này đã vào tiết học nên sân trường và cổng trường vắng vẻ không bóng người. Chỉ có một người bảo vệ già đang canh cổng.

Tư Không Liên bước tới và hỏi thăm về nhà của Dị Quân.

“Thầy Dị Quân ấy à? Cô tìm thầy ấy có việc gì?”

“Dạ, cháu là họ hàng xa tới thăm ạ.” Cô nói dối.

“Họ hàng ư? Tôi nhớ là cậu ấy làm gì có họ hàng nào.” Người bảo vệ ngẫm nghĩ.

“Chắc thầy ấy không nhắc tới thôi ạ. Cháu và thầy ấy là họ hàng xa xa xa dữ lắm. Có việc rất gấp nên cháu mới biết có người họ hàng này ấy chứ.” Tư Không Liên biện bạch.

Người bảo vệ vẫn không tin lắm nhưng nghĩ gặp chút cũng không ảnh hưởng gì, ông nói “Thầy Dị đang có tiết, cô đợi một lúc, tôi sẽ gọi thầy ấy ra nói chuyện với cô.”

“Dạ, cảm ơn chú.” Tư Không Liên vui vẻ đáp rồi ngồi xuống ghế được chỉ định.

Bỗng cô nhớ ra một điều, gặp rồi thì nói gì đây? Ban đầu kế hoạch chỉ là tìm được nhà, sau đó cô sẽ nghĩ cách tiếp cận sau. Giờ thì lại chuẩn bị gặp mặt ngay.

Chú ơi, cho cháu xin một sợi tóc. Trông khùng quá.

Chú ơi, cháu tìm thấy con trai thất lạc của chú rồi. Nhưng lỡ không phải thì khác nào gieo hy vọng rồi dập tắt.

Thôi thì tùy cơ ứng biến vậy.