Kẻ Khát Máu

Chương 1: Nỗi khiếp sợ



Người đàn ông đứng dưới cơn mưa, đôi mắt đờ đẫn nhìn dòng người vội vã qua lại. Hơi lạnh xộc vào phổi hắn như muốn đóng băng, nhưng có vẻ hắn không để tâm.

Những ký ức tồi tệ trong quá khứ cứ bám lấy hắn từng ngày, thậm chí từng giờ khiến hắn trở nên điên loạn. Trong quá khứ, hắn bị sỉ nhục, chà đạp đến nỗi cơ thể bị biến dạng, tâm lý méo mó, dần dần, nó đã trở nên chai sạn.

Vuốt mái tóc ướt sũng lên, hắn lúng liếng nhìn xung quanh để cảnh giác. Sau một hồi xem xét, hắn chăm chăm nhìn ngôi nhà phía trước. Một ngôi nhà xơ xác, u ám nhưng vẫn giữ được nét đẹp truyền thống của nó.

Càng nhìn ngôi nhà càng khiến hắn nhớ về cha mẹ và giây phút hấp hối khi nhìn họ không còn một chút hơi thở nào. Cha mẹ của hắn bị sát hại nhưng hung thủ đến giờ vẫn là một bí ẩn. Những ngày tháng hạnh phúc khi ở bên họ giờ đây chỉ còn là những ký ức đau buồn.

* * *

Chỉ mấy chốc, bầu trời đã về khuya và mưa cũng đã ngưng. Khắp các con đường ít người qua lại, thỉnh thoảng có vài chiếc xe tải chở hàng lướt nhanh qua. Nơi đây yên ắng như thời gian đang đóng băng.

Đưa mắt nhìn điện thoại, hắn thấy một dòng tin nhắn hiện lên:

- Giết tên nhà báo, tìm cho ra cái máy ghi âm và cố gắng xóa dấu vết đi.

Thật sự trong tâm can hắn không hề muốn giết người, hắn chỉ muốn kết bạn, muốn tâm sự, muốn đồng hành. Tuy nhiên, đây là công việc không thể từ chối vì hắn đã quá dấn thân vào thế giới tội phạm.

Khi một ai đó rơi xuống hố sâu thăm thẳm, để trèo lên lại hầu như rất khó. Nếu như có ai đó chấp nhận cứu ta thì cơ hội thấy ánh sáng sẽ rất cao, nhưng khi không có ai cả thì cả đời sẽ mắc kẹt dưới đó mãi mãi. Hắn nghĩ

Hắn đeo bao tay cao su, rút con dao từ trong túi quần ra và láo liên quan sát động tĩnh ngôi nhà.

Sau khi thấy an toàn, hắn cắt đứt sợi dây camera bên góc tường phía phải rồi nhanh chóng bỏ lại vào túi.

Hắn đấm mạnh vào cửa và hét lên. Tiếng hét như bị mắc nghẹn:

- Anh Hòa ơi! Mở cửa cho tôi vào.

Nghe thấy tiếng bước chân đi ra, hắn hớn hở và đập cửa mạnh hơn:

- Mở cửa giúp tôi, tôi đang bị truy đuổi, anh còn nhớ tôi chứ. Hải Hoa bên cạnh nhà anh đây!

Cánh cửa bỗng mở ra, người được gọi tên "Hòa" nhăn mặt khi thấy hắn nở một nụ cười quái dị:

- Là anh à! Sao giờ này còn chưa ngủ mà qua nhà tôi làm gì thế?

Anh Hòa đột nhiên cảm thấy choáng váng và ngã xuống nền nhà, đôi mắt không còn nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh, hơi thở dần trở nên gấp gáp.

Hắn đi vòng qua anh Hòa rồi lấy trên kệ xuống một quyển tạp chí dày:

- Xin lỗi đã cho mày thấy bộ mặt thật của tao, thằng Hoa bên nhà mày đã chết từ lâu rồi. – Hắn phì cười. - Mày dám động đến Hải Thần thì không còn đường sống sót đâu, một tên nhóc con đã bị hắn ta giết và giấu xác rồi. Chắc mày cũng chưa biết mùi vị của đau đớn nhỉ? Hôm nay, tao sẽ cho mày biết, cảm giác khi nhìn người khác chết thú vị như thế nào.

Lật ngửa cơ thể anh Hòa lại, hắn đặt quyển tạp chí lên phần mặt bên phải của anh ta, nhảy lên rồi đạp thật mạnh xuống. Một vũng máu loang lổ xuất hiện trên nền nhà. Mùi máu tanh vẫn không làm hắn cảm thấy sợ hãi, ngược lại, hắn cảm thấy vô cùng phấn khích.

Sau khi thấy anh Hòa tắt thở, hắn thở ra một hơi dài rồi đặt quyển tạp chí lại chỗ cũ.

Căn phòng bừa bộn những sách báo khiến hắn bực mình. Hắn cảm thấy chướng mắt, đồng thời làm cản trở quá trình tìm kiếm vật chứng.

Sau khi dọn dẹp gọn gàng, hắn tìm kiếm khắp các ngõ ngách, ngay cả trong tủ đồ và thùng rác cũng lục soát, nhưng vẫn không tìm thấy cái máy ghi âm.

Hết cách, hắn thong thả rời khỏi hiện trường và ngân nga một bài hát.

* * *

5 giờ 30 phút sáng.

Những làn khói bếp bay ra từ các căn nhà san sát nhau đã xua tan cái giá lạnh của buổi sáng sớm. Ở phía đông, mặt trời cũng lan tỏa hơi ấm và thắp sáng cả vùng trời, thỉnh thoảng có vài chú cò cắt ngang nền trời để đến cánh đồng, nơi mà những chú bò đang chờ đợi người bạn của mình. Đây là một khung cảnh bình yên thường thấy ở vùng quê.

Nhưng ở đường Trần Quốc Toản, âm thanh của người dân vang lên ầm ĩ. Người người xếp thành một hàng dài và chen lấn nhau như đàn kiến để xem hiện trường vụ án.

Tại căn nhà số 401, các viên cảnh sát đang phát đường cảnh giới và ngăn người dân làm loạn hiện trường.

Một chiếc xe cảnh sát dừng lại gần chái nhà bên phải. Hai người đàn ông có thân hình vạm vỡ bước xuống. Một người thì bắp cơ phình to trông như một người béo, anh ta là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Nguyễn Thế Gia. Người còn lại sở hữu cơ bắp cân đối và mặc thường phục là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trần Đại Phương.

Họ đưa một tấm thẻ trước mặt một viên cảnh sát rồi len lỏi vào trong hiện trường. Hai người mang bao tay màu trắng vào, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh.

Nạn nhân được xác định là Nguyễn Văn Hòa, hai mươi tám tuổi, làm nghề nhà báo, có hộ khẩu thường trú tại Ninh Thuận, là người thích chơi thể thao nên có thân thể cường tráng, khỏe mạnh. Nạn nhân nằm sấp nghiêng qua bên phải, đầu phía Bắc hướng về phía cửa sau nhà, chân phía Nam hướng về cánh cửa chính.

Kết quả khám nghiệm tử thi như sau: Nạn nhân cao khoảng 1m7, cân nặng 70 kg, máu trong các mạch máu đã tụ lại ở phần dưới cơ thể nạn nhân cho thấy dấu hiệu hồ máu tử thi. Các pháp y xác định nạn nhân tử vong khoảng từ một đến hai giờ sáng. Phần cằm nạn nhân có một vết sưng tấy màu tím đen chứng tỏ đã bị một thứ gì đó đập mạnh vào gây bất tỉnh. Theo các pháp y xác nhận, không phải do vật liệu kim loại gây ra, đồng thời loại những trường hợp khác thì khả năng rất cao là do cơ thể người, ngoài ra họ còn thấy xương xọ của nạn nhân bị rạn nứt và hóp vào trong về phía bên trái khoảng 2 xăng ti mét, máu rỉ ra một vũng nhỏ. Theo mô phỏng của các chuyên gia, lực tác động lên phần sọ của nạn nhân là 701 Niu tơn, đồng thời có thể suy ra vật hoặc người đó nặng khoảng 71 -72 kg.

Tổ khám nghiệm hiện trường cho biết: Không phát hiện dấu vân tay của hung thủ, chỉ thấy dấu vân tay của nạn nhân in trên nắm đấm cửa, sàn nhà. Camera bị ai đó cắt đứt sợi dây điện nên không thể xác nhận được sự việc tối hôm qua diễn ra như thế nào. Nhưng lại có một phát hiện đột phá là căn phòng rất ngăn nắp, theo như người dân gần đó cho biết nạn nhân thường ngày sống rất bừa bộn, sách báo để ngổn ngang giữa nhà.

Anh Hòa khi đăng báo luôn để trạng thái ẩn danh nên khó ai mà biết được người viết bài báo là ai. Những bài báo nạn nhân viết đều là về những sự việc gây phẫn nộ dư luận để lên án về vấn đề đó.

Người dân xung quanh nhận định rằng: Nạn nhân sống khép kín, bừa bộn, có thể thấy rõ trong ngôi nhà bám đầy bụi bặm. Là người thích chơi thể thao, hàng ngày vẫn thân thiện với những người xung quanh, không gây thù chuốc oán ai nên có thể loại trừ khả năng gây án để trả thù. Trong nhà nạn nhân có những đồ vật giá trị không bị lấy đi, có thể loại trừ thêm khả năng giết người cướp của. Nhưng ở trong tủ quần áo thì có dấu hiệu cho thấy bị lục lọi nên tạm thời vẫn chưa biết động cơ gây án của hung thủ là gì.

Các điều tra viên sau khi tra hỏi người dân ở đó, kết quả là họ đều bảo rằng tối hôm qua không nghe thấy tiếng la hét hay tiếng động lớn nào cả.

Đội trưởng Gia dõng dạc nói:

- Đây là vụ án mang tính nghiêm trọng cần điều tra kỹ lưỡng để sớm bắt được hung thủ.

Các viên cảnh sát gục gặc đầu tuân lệnh.

Một viên cảnh sát thuộc tổ công tác khám nghiệm hiện trường chạy đến với vẻ mặt phấn chấn:

- Đội trưởng Gia, chúng tôi có phát hiện mới.

Đội trưởng Gia hớn hở:

- Ở đâu? Mau dẫn tôi đi xem.

Anh Phương tò mò đi theo sau hai người tới kệ sách. Viên cảnh sát lấy từ trên kệ xuống một quyển tạp chí khá dày, nó có màu xanh nước biển và một chút màu xanh lá cây ở trên đầu.

Viên cảnh sát lật ra mặt sau rồi chỉ tay lên vị trí màu xanh lá cây:

- Ở đây có một giọt máu khô nhỏ. Ngoài ra, quyển sách này còn nhăn nheo nữa, thông qua giám định thì đây có thể là do dấu giày gây ra.

- Mau kiểm tra ADN của giọt máu khô này, nhanh lên.

Viên cảnh sát tuân lệnh và nhanh chóng chạy ra ngoài đưa cho một vị bác sĩ pháp y đem đi xét nghiệm.

Có vẻ anh Phương đã nhìn ra được thứ gì đó nên vội nói:

- Tôi có một suy nghĩ. Có thể giọt máu này là của nạn nhân để lại, lúc đó hung thủ đặt quyển tạp chí này lên đầu của nạn nhân để tránh in dấu giày của hắn. Sau đó, tên hung thủ mới nhảy lên và giậm xuống tạo ra vết nhăn trên quyển sách này.

Đội trưởng Gia gật đầu:

- Cũng có lý, còn một giả thuyết thứ hai là máu của hung thủ để lại, có thể trước khi xảy ra án mạng hung thủ và nạn nhân đã đối đầu với nhau. Bây giờ phải chờ các vị bác sĩ pháp y tới đây báo cáo đã.

Anh Phương lúng liếng nhìn xung quanh. Căn phòng này chật hẹp, bốn bức tường màu xanh dương đậm có mùi ẩm mốc, ánh đèn huỳnh quang lờ nhờ trên trần nhà tạo ra một cảm giác âm u đáng sợ. Ở phía bức tường bên phải có một kệ sách ngăn nắp, phía bên trái là những tờ báo màu xam xám dán đầy trên tường. Bức tường ở gần cửa ra vào thì có treo một chiếc ti vi Sony màn hình lớn, ở trên màn hình đen đó có một vết vằn vằn như vết lau chùi.

Anh Phương nheo mắt:

- Thuần khiết..

Đội trưởng Gia đi tới chỗ anh Phương:

- Anh phát hiện ra điều gì rồi sao?

- Anh nhìn xem, có vết lau chùi.

Đội trưởng Gia khụt khịt mũi:

- Tên này cũng rảnh thật.

Một tiếng sau, một vị bác sĩ pháp y chạy đến thét lên:

- Có kết quả rồi. Vết máu đó thuộc nhóm máu O, trùng khớp với nạn nhân.

Đội trưởng Gia nghiêm sắc mặt:

- Chiều nay mở một cuộc họp tổ trọng án tại đồn công an, làm nhanh công tác thu thập các dấu vết rồi dọn dẹp hiện trường đi.

Anh Phương thở ra một hơi dài:

- Tôi xin lỗi! Tôi không thể tham gia buổi họp chiều nay đâu.

Đội trưởng Gia gật đầu:

- Được, nhưng đừng quên phân tích tâm lý hung thủ giúp tôi.

Anh Phương là người lập dị, chỉ thích hoạt động một mình hoặc đôi khi đội trưởng Gia cũng giúp một số công việc. Hai người đã là bạn thân của nhau mười hai năm nhưng có vẻ cả hai đều ít nói chuyện và chia sẻ nỗi niềm cho nhau nghe.

Đội trưởng Gia không miễn cưỡng mà nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ án.

Ngôi nhà của anh Phương mới xây lại nên rất mới mẻ, vị trí của nó tận sâu trong một con hẻm nhỏ.

Những tia nắng le lói chiếu qua khe cửa sổ rọi vào trong và ánh đèn led trên trần nhà tạo nên một ngôi nhà sáng sủa. Trên tường treo những tấm ảnh của thập niên 90, chủ yếu là thời trẻ của anh với ba mẹ và người thầy, nhưng giờ họ đã không còn nữa.

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, anh vội vã ấn nút và đặt lên tai:

- Người dân gần đó bảo, lần trước có gặp một cậu thanh niên tới nhà của nạn nhân đưa một thứ gì đó.

Anh bình tĩnh hỏi:

- Người thanh niên đó tướng tá ra sao?

Đầu dây bên kia đáp lại:

- Hơi cao, gầy ốm yếu, lúc đó cậu ta mặc áo màu xanh nước biển, quần rin. Ừm.. Để tôi nhớ lại một chút.. À, người thanh niên này có đeo kính cận.

- Được, tôi sẽ nói với đội trinh sát đi tìm kiếm tung tích của người này.

Sau khi gác máy, anh Phương lập tức gọi điện cho tổ trinh sát. Họ tuân lệnh và phái người đi tìm tung tích theo lời mô tả của anh.

Cốc cốc..

Có tiếng gõ cửa vang lên. Anh đi đến mở cửa thì thấy một ông lão khoảng năm mươi lăm tuổi lụ khụ chống gậy bước vào. Ông ta mặc bộ đồ bà ba màu tím, làn da ông đã nhăn nheo, đầu hói nhưng ông cũng là người thuộc hạng ông lão khỏe nhất và thông minh nhất trong những người lớn tuổi trong con hẻm này.

Ông tên là Hoàng Văn Bình, tính tình hiền lành. Hằng ngày, ông hay qua nhà anh Phương để chơi cờ tướng hoặc trò chuyện phiếm. Vì nhà ông có hai đứa con cùng với người vợ đã mất trong một vụ tai nạn thảm khốc năm năm trước khiến ông đau buồn và cô độc, chỉ có anh Phương là người hay giúp đỡ cũng như hiểu ông nhất. Cả hai người từ đó mà trở nên thân thiết với nhau như hai cha con vậy.

Ông Bình ngồi xuống một chiếc ghế gỗ mới, đây là cái ghế mà ông mang từ nhà mình qua, chiếc ghế ấy cũng từng là món quà dành tặng cho con trai cả của ông nhưng giờ đây nó không còn nữa. Vì coi anh Phương như đứa con ruột nên ông đã đem chiếc ghế này qua tặng cho anh.

Anh Phương mang khay trà đặt lên chiếc bàn gỗ:

- Bác thấy sao rồi? Đã đỡ hơn chưa.

Ông Bình cười hì hì:

- Nhờ phước của cậu mà ta mới khỏi bệnh đấy.

Anh Phương sượng sùng:

- Có đâu ạ! Chắc đó là phước lành của hai đứa con trai và người vợ của bác.

Câu nói như đụng chạm đến nỗi đau sâu kín trong lòng ông Bình khiến ông cay cay sống mũi như muốn khóc.

Anh Phương thấy mình nói không đúng liền chuyển chủ đề:

- À, cháu với bác cùng chơi một trận cờ tướng chứ?

Ông Bình gật đầu đồng ý.

Cờ tướng như một liều thuốc kích thích trí não nên ông Bình sớm quên bắn câu nói vừa nãy của anh Phương.

Nói về cờ tướng, anh Phương chỉ là học trò của ông Bình mà thôi. Vì mỗi khi chơi, ông có thể bày binh bố trận một cách uyển chuyển, ảo diệu đến nỗi có thể điều khiển đối phương đặt quân cờ vào một vị trí nào đó mà ông đã gài bẫy sẵn.

Anh Phương cau mày vì lúc này quân cờ của anh đang thất thủ. Con xe, pháo, mã đều tổn thất một nửa, ngay cả con sĩ và con tượng cũng bị ông Bình tiêu diệt. Thế cờ của anh đang dần dần vào thế bí bởi hai con xe đang cố chiếu tướng liên tục.

May mắn thay anh đã tìm được điểm đột phá trong thế bí để lật ngược thế cờ. Nhưng cuối cùng phần thắng lại thuộc về ông Bình.

Anh Phương gãi gãi đầu:

- Đây là lần thứ năm mươi mốt cháu thua bác rồi đấy. Bác có bí quyết gì mà hay dữ vậy?

Ông Bình cười hà hà:

- Cậu có bí quyết của cậu, tôi có bí quyết của tôi. Nếu cậu biết quá nhiều về cách chơi của tôi thì chẳng khác nào cậu xem tôi là người bình thường.

Câu nói của ông Bình khiến anh bất lực, thua một cách khâm phục khẩu phục ông.

Sau khi ông Bình ra về, anh cảm thấy căng thẳng vì thua quá nhiều trận nên chọn cách ra sau nhà để hít thở bầu không khí trong lành.

Cây cối đằng sau hàng rào mọc sum sê tạo một cảm giác mát mẻ. Ở đây trông như một khu rừng chỉ chừa lại một khoảng không nhỏ.

Nơi đây có rất nhiều dụng cụ tập luyện võ thuật như: Tạ, lăm pơ, xà đơn, bao cát loại to màu đen, dây nhảy.. Nhìn những thứ ấy lại làm cho anh nhớ về ngày xưa, anh cùng với thầy từng tập luyện gian khổ ở đây.

Mười lăm năm trước, vị sư phụ của anh là Châu Hoàn Cách mắc một chứng bệnh quái ác. Vì tuổi cũng đã cao, không còn sức chiến đấu như thời trai trẻ được nữa nên ông Cách đã tiếp nhận nuôi một đệ tử có hoàn cảnh khó khăn là anh Phương để tiếp nối ngọn lửa của ông.

Thuở ấy, cha mẹ của anh đã qua đời vì bệnh nặng. Trước khi họ qua đời đã nhờ ông Cách nuôi dạy thằng bé lớn khôn.

Cái năm gần định mệnh ấy, sau khi anh Phương đi học trở về nhà liền vội vã chạy ra sau để cùng sự phụ tập luyện.

Ông Cách đang đứng nhắm nghiền mắt nhớ lại quá khứ, về thời huy hoàng, những chuyện từng trải trong cuộc sống. Ông biết mình sắp phải rời xa thế giới này, vì thế ông cần phải sống vội vàng hơn.

Anh Phương cởi bỏ áo để lộ những cơ bắp săn chắc rồi đi đến gần ông Cách.

Ông Cách mở he hé mắt và cười thanh thản:

- Ta không còn sống được bao lâu nữa. Vì thế từ giờ trở đi, khi con vào đại học rồi thì nhớ sống một cách tự lập đi nhé! Hôm nay ta sẽ dạy cho con một tuyệt kỹ cuối cùng của ta.

Anh Phương ươn ướt nước mắt:

- Ông phải ở lại với cháu, đừng đi!

Ông Cách cười hì hì:

- Đừng gọi ta bằng ông nữa. Hãy cho ta nghe một tiếng sư phụ đi.

Anh Phương gật đầu, nước mắt rơi lã chã xuống đất:

- Sư.. Phụ!

Ông Cách nghiêm sắc mặt:

- Sau này con sẽ còn gặp nhiều chuyện rắc rối hơn ta nghĩ nên hãy tập làm quen với điều đó trước đi. Nếu ta đi rồi mà thấy con khóc lóc thì ta sẽ nhờ Thiên Lôi đánh con đấy. – Ông Cách hét lên nhưng giọng lại khản đặc – Không được khóc, có nghe không?

Anh Phương mếu máo gật đầu. Có vẻ anh vẫn chưa thấy ông Cách cũng đang rơm rớm nước mắt nhưng ông ấy đang cố kìm nén cảm xúc của mình.

Ông Cách thở ra một hơi dài:

- Mau đứng tấn.

Anh Phương làm theo mệnh lệnh của ông, đặt chân phải ở phía trước, bàn chân phải chếch vào trong một góc ba mươi độ, đầu gối phải hơi xoay vào, bàn chân trái hơi chếch lên phía trước, gót chân hơi nhấc lên để dễ tiến thoái. Tay phải đặt cách ngực khoảng hai gang tay, tay trái anh đặt ở má trái.

Ông Cách tìm một góc rồi ngồi xuống:

- Tuyệt kỹ này là búng tới đánh bằng đầu gối và một đòn cùi chỏ. Kỹ thuật này rất dễ bắt bài nên trường hợp khi con thất thủ hoặc nguy hiểm đến tính mạng mới sử dụng. Quan trọng nhất vẫn là tập luyện cho đến khi nó trở thành bản năng của con. Thời gian còn dài, lên trên thành phố rồi thì nhớ tập cho thành thạo, song song với nó là phải chuyên tâm học cho thật giỏi.. Được rồi, hãy thả lỏng và tưởng tượng đối phương đang ở phía trước đi..

Ông Cách cúi đầu và mỉm cười, một nụ cười thật thanh thoát.

Anh Phương vẫn tập miệt mài không ngừng nghỉ kỹ thuật đó cho đến tận trưa.

Ánh nắng mặt trời bấy giờ như một cái lò bát quái nóng rực đến khó chịu, vì không có mái che nên anh đã bị ánh nắng thiêu đốt da gây một cảm giác bỏng rát.

Anh quyết định dừng tập, đi về phía ông Cách với vẻ mặt tươi hơn hớn:

- Sư phụ! Chúng ta cùng đi ăn cơm thôi. Ngày mai con lên thành phố học rồi.

Không nghe thấy tiếng trả lời, cứ tưởng ông Cách đang ngủ nhưng ai ngờ đâu ông đã đi về cõi bồng lai.

Anh Phương cảm thấy bùi ngùi và quyến luyến với những ngày tháng bên ông. Khi ấy, anh khóc rất to, dường như muốn xé toạc cả không gian.

Thời gian cứ trôi đi một cách thật nhanh, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy xao xuyến dường nào!

Kể từ khi vào học viện cảnh sát nhân dân, hầu như ngày nào anh cũng tập đi tập lại kỹ thuật mà ông đã dạy. Thấy nó không có tên, anh liền đặt tên cho kỹ thuật này là "Phương Cách Quyền" để luôn nhớ về sư phụ của mình.

Gió thổi xào xạc qua những tán lá rồi khẽ lướt qua mái tóc anh. Ngọn gió làm anh nhớ đến buổi hẹn gặp mặt người bạn cũ tên là Lê Hồng Thành, anh ta đã ba mươi mốt tuổi, hiện tại đang sở hữu đai đen tứ đẳng. Một bậc thầy từng thi đấu quốc gia, ngoài ra còn là người có công huấn luyện nhiều tài năng trẻ đạt rất nhiều thành tích.

Cả hai khi xưa đều là bạn bè, họ quen nhau trong một vụ đánh bắt một tên tội phạm ma túy. Lúc ấy, anh Phương đang rượt đuổi đối tượng tình nghi. Hắn ta chạy rất nhanh cho đến khi bị một cước của anh Thành làm hắn choáng váng ngã xuống đất. Từ đó mà hai người mới quen nhau, anh Thành cũng được trao tặng một món quà vì đã có công giúp cảnh sát bắt tội phạm.

Hôm nay, những võ sinh đến câu lạc bộ đông đúc để tập luyện và chuẩn bị cho giải đấu sắp tới, có thể thấy rõ tinh thần thép qua khuôn mặt của họ.

Anh Phương đi đến bắt tay với anh Thành:

- Chào anh! Taekwondo đúng là đá đẹp mắt thật.

Anh Thành cười hà hà:

- Mấy khi anh tới đây, hay là cùng tham gia câu lạc bộ cho vui.

Anh Phương vừa bước vào, các võ sinh đều nhìn anh một cách hết sức ngạc nhiên và cảm thấy hơi sợ sệt.

Căn phòng tập này rộng rãi và thoáng mát, có trải những tấm thảm xanh nước biển mềm mại, ở trên bề mặt những tấm thảm ấy chứa đầy những dụng cụ tập luyện như: Bao cát, lăm pơ, hình nhân.. Xung quanh là những tấm gương phản chiếu, một phần là để trang trí, phần còn lại là để các võ sinh luyện tập một mình với hình ảnh phản chiếu trong gương khi hết người tập cùng hoặc những ngày nghỉ võ sinh đến đây tập một mình.

Kì lạ.

Nhìn căn phòng tập, anh cảm thấy một sự trùng hợp gì đó ở đây nhưng không tài nào nghĩ ra được.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, anh vội lấy ra và bấm nút nghe.

Đầu dây bên kia nói:

- Tôi đã tra xem, những tên tội phạm từng nổi lên trên địa bàn của chúng ta đã có tiền án nhưng xét mãi vẫn chưa có manh mối gì.

- Vậy là hung thủ đã lên kế hoạch tỉ mỉ trước. Chứng tỏ tên này phải là một người thông minh và cẩn trọng. Mà các anh đã tìm được người thanh niên đó chưa.

Đầu dây bên kia vọng lại một tiếng "loạt xoạt":

- Người thanh niên đó tên là Trần Đại Banh, theo như người nhà của cậu ta nói thì tối hôm trước cậu ta đã rời khỏi nhà để đi học thêm nhưng mãi cho đến hôm sau vẫn không thấy về.

Anh Phương nhíu mày:

- Vậy thời gian như thế nào?

- Thời gian mà người dân gần nhà nạn nhân thấy không khớp với thời gian xảy ra án mạng. Hình như cách ba đến bốn ngày trước gì đó.

Anh Phương gãi gãi đầu rồi nói:

- Có khả năng, có kẻ đã ra tay với người thanh niên đó để bịt đầu mối. Tôi có hai giả thuyết mà tôi tin rằng có khả năng xảy ra: Một là, cậu ta chính là hung thủ, vì muốn lấy một thứ gì đó trong tủ nạn nhân nên cậu ta đã lên kế hoạch tỉ mỉ để sát hại nạn nhân. Hai là, chính cậu ta đã lấy một thứ gì đó từ tay hung thủ, sau đó bị hắn bắt được nhưng cậu ta đã khai giao thứ đó cho nạn nhân, vì bị thấy mặt nên hung thủ đành phải hạ sát cậu ta để không bị nhận dạng. Tôi nghiêng về giả thuyết thứ hai hơn. Có vẻ lần này không phải một nạn nhân mà có tận hai người.

- Sao cậu không nghĩ là do người thanh niên đó gây ra?

- Không thể nào, cậu chàng ốm yếu đó không thể đánh ngất được nạn nhân. Các bác sĩ pháp y cũng đã giám định không phải do kim loại gây ra mà là cơ thể người. Ngoài ra, để làm móp xương sọ của nạn nhân anh nghĩ một người ốm yếu như cậu ta có thể sao? À, anh có điều tra quan hệ và cách sống của người thanh niên đó không?

- Có! Cậu ta có lối sống hơi mất vệ sinh một chút, hình như có nhiều cảm xúc và dễ bị kích động.

- Lại càng không phải.

Anh Phương gác máy rồi hầm hầm đi về, nhưng chỉ bước mấy bước thì anh Thành đã gọi lại:

- Anh Phương, đi đâu mà vội mà vàng. Làm bữa tối nhé?

Anh Phương xua xua tay:

- Tôi còn nhiều việc phải làm lắm.

Anh Thành nài nỉ:

- Đừng như thế mà! Mấy khi anh mới tới đây, tối nay cứ đi ăn với lớp võ của tôi đi.

- Tôi bận việc..

- Đừng từ chối mà..

Thấy đối phương cứ năn nỉ mãi, anh Phương đành phải gật đầu đồng ý, nếu không anh ta sẽ cứ nài nỉ đến khó chịu mất.

Không khí ở quán ăn Hồng Hương Trà rất trong lành khiến người ta có một cảm giác thoải mái. Điều làm nên một bầu không khí tươi mát là hai ngọn núi nhân tạo nhỏ, ở giữa hai ngọn núi là thác nước đang đổ ào ạt xuống một cái bể rộng chứa nhiều cá la hán. Thêm vào đó là tiếng đàn vĩ cầm du dương của một cô gái thanh tú xinh đẹp.

Đây là lần đầu tiên anh Phương đến đây, trông anh cứ như ở nhà quê mới lên vậy. Vừa mới bước vào, anh liền đảo mắt nhìn một lượt xung quanh trong vẻ bỡ ngỡ và kinh ngạc.

Anh ngồi cạnh anh Thành trong một cái bàn hình elip dài, bụng của anh đang đói nên nó kêu lên "ồn ột" muốn được nhanh chóng lấp đầy.

Anh Thành nghe thấy bụng của đối phương kêu liền nói đùa:

- Bụng anh đang đói hương sắc rồi phải không?

Anh Phương hiểu ý đối phương muốn nói gì. Anh chỉ im lặng rồi đưa mắt nhìn về phía cô gái đang chơi đàn đó. Cô ấy mặc một bộ váy màu trắng, sở hữu một làn da trắng ngần, thân hình cao và hơi gầy, khuôn mặt cô xinh xắn khiến người ta nhầm tưởng đây chính là một thiên thần giữa chốn thiên nhiên.

Nhưng trước giờ, anh luôn là người che giấu biểu cảm, chỉ khi chiến đấu là anh luôn bộc lộ ý chí quyết thắng đối phương. Anh ngoảnh mặt lại nhìn anh Thành:

- Anh cũng đang thuộc dạng FA mà nhỉ? Hay là anh cũng nên hỏi ý người ta xem sao.

Anh Thành lắc đầu:

- Tôi không cần tình cảm nam nữ. Tôi chỉ cần những võ sinh của mình đoạt giải trong kì thi đấu sắp tới thôi.

Anh Phương đưa mắt nhìn về phía trước, những cô cậu võ sinh đang xì xào nói chuyện đùa vui với nhau trông thật ngộ nghĩnh.

Tiếng đàn ấy cũng đã ngưng, đồng thời những phiền toái trong lòng anh và những căng thẳng sau một ngày mệt mỏi đều mất đi hết mà thay vào đó là một sự vui tươi hồn nhiên.

Ngước mắt nhìn về phía trước, anh thấy một người phụ nữ có sức hút kì lạ.

Cô gái ấy cũng nhìn về phía anh, đột nhiên cô ta giật nảy mình khi thấy ánh mắt sắc lạnh của đối phương. Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác sợ sệt.

Anh cảm thấy bối rối khi để người phụ nữ ấy nhìn vào đôi mắt tràn đầy sát khí của mình. Đôi mắt của anh không phải tự nhiên mà có, nó được tôi luyện hằng ngày bằng cách quan sát và tự phân tích cảnh vật trước mắt, ngoài ra đôi mắt "đến từ địa ngục này" cũng đã trải qua nhiều cuộc chiến dữ dội với tội phạm, những nỗi đau trong quá khứ đã khắc sâu trên đồng tử của anh, dần dần khiến nó sắc đến nỗi chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể cắt đứt cổ họng của đối phương.