Kẻ Phản Bội

Chương 26: Hiểu nhầm



Ở Huyền Vương Phủ.

Trong gian nhà trúc, Huyền vương đứng uống rượu nhìn cá bơi trong hồ. Lão Tam đứng bên cạnh nói: "Cậu vẫn nghĩ tới chuyện hôm trước à?"

"Ừm."

Huyền vương nhấp một ngụm rượu, nhớ lại chuyện vào buổi sáng hai hôm trước. Lúc Huyền vương đang đi dạo trên phố, một cô gái mặc váy hồng xuất hiện xin được gặp Huyền vương. Huyền vương vốn không định gặp nhưng nghe cô ta nói là người của Vô Ảnh Cung liền đổi ý.

Mỗi một người của Vô Ảnh Cung nhận nhiệm vụ đến gặp Huyền vương sẽ có một ký hiệu đặc biệt, cô ta không có. Có điều, cô ta lại có ký hiệu chứng minh bản thân là người của Vô Ảnh Cung, Huyền vương biết người này đến gặp mình là tự phát, không phải do nhận được mệnh lệnh.

Cô ta nói cho Huyền vương biết vương phi tương lai của anh ta còn có tên gọi khác là Tinh Ngân, vốn là sát thủ của Vô Ảnh Cung. Trong một nhiệm vụ bí mật tập hợp mười sát thủ chuyên nghiệp của Vô Ảnh Cung, thông tin bị lộ ra ngoài, tất cả sát thủ bị giết chỉ mình Tinh Ngân sống sót. Cô ta cho rằng Tinh Ngân vì muốn trở thành một trong những sát thủ giỏi nhất Vô Ảnh Cung mà bán tin cho địch.

Cô ta nói Tinh Ngân là một kẻ không từ thủ đoạn để đoạt được mục đích. Tinh Ngân từng vì yêu một người mà phản bội Vô Ảnh Cung. Nhưng sau đó, bang Dạ Đề giết chết người yêu của Tinh Ngân mà Tinh Ngân quay trở lại Vô Ảnh Cung xin đi đánh bang Dạ Đề. Chính tay Tinh Ngân đã giết chết thủ lĩnh bang.

Lão Tam bất chợt lên tiếng: "Lời của cô ta chưa chắc đã hoàn toàn là sự thật."

Huyền vương không trả lời, anh ta nhớ lại lúc mình hỏi cô gái váy hồng.

"Vậy ngươi nói xem người yêu của vương phi của ta tên là gì?"

"Yên Thanh. Hắn chết rồi!"

Rời khỏi dòng suy nghĩ, Huyền vương bất chợt nói: "Lão Tam, một người có thể tay không giết chết thủ lĩnh bang Dạ Dề sao có thể dễ dàng cần tôi cứu được?!"

Lão Tam im lặng, nhớ lại lần đầu thấy Ly Thanh trên đường bị người truy sát, Huyền vương còn ra tay cứu giúp. Họ cứ nghĩ Ly Thanh bị truy giết vì tấm thẻ bài nhưng giờ nghĩ lại, lại cảm giác chuyện không đơn giản như họ nghĩ. Ly Thanh thực sự làm tốt nhiệm vụ ở hang Chiêu Hồn vượt mong đợi lúc họ nhặt cô ta về.

Có tiếng bước chân người ở ngoài gian nhà trúc, Ly Quân và Lão Tam lắng tai nghe ra bên ngoài.

"Vương gia, vương phi đã trở lại."

"Ta biết rồi."

Tên thuộc hạ sau đó rời đi, Huyền vương nhìn Lão Tam, Lão Tam hỏi: "Vương gia định thế nào?"

Huyền vương uống hết chén rượu trong tay, lạnh nhạt đáp: "Mai cho vương phi bê đồ."

Ly Thanh trở về phòng mình nhưng nằm mãi không ngủ được. Cô đi loanh quanh căn phòng, xem sau khi cô trở thành vương phi căn phòng có những thay đổi gì. Ly Thanh chạm từng cái rèm cửa, bước tới ngắm nghía tấm bình phong bằng gỗ, đi đến bên bàn trang điểm....đến khi cô mở cửa cánh tủ xong thì dừng lại.

Khi trước, lúc từ hang Chiêu Hồn trở về Huyền vương phủ, Ly Thanh vì bị thương nên vẫn để thị nữ giúp mình thay đồ. Do tỉnh lại không lâu cô đã cùng Lão Nhị đi tới Lạc Hận nên cô chưa từng thực sự xem kỹ căn phòng của mình. Bên trong tủ lúc này xếp đầy các bộ quần áo bằng vải lụa cao cấp, Ly Thanh lướt tay ra chạm từng bộ rồi dừng lại trước một bộ đồ mà Huyền vương đã mua tặng cô lúc ở Âu Lương. Khi đó Huyền vương mua cho cô hai bộ, bộ còn lại bởi vì trận đánh sau khi cô rời khỏi Lầu Tân Thanh mà bị rách tả tơi, không thể mặc được nữa.

Nhớ lại ngày hôm đó Huyền vương đẩy Ly Thanh rơi xuống đài, trong khoảnh khắc Ly Thanh thấy lòng trống rỗng. Cô cầm bộ váy mua ở Âu Lương ra khỏi tủ, ngắm nhìn lại lần nữa.

Một vật nặng rời khỏi bộ váy, rơi "cạch" trên đất. Ly Thanh quay lại nhìn, cô nhặt vật vừa rơi lên, nhận ra đó là thẻ bài của Vô Ảnh Cung. Đó chính là tấm thẻ cô đã đưa cho Huyền vương sau khi rời khỏi hang Chiêu Hồn.

Ly Thanh nhìn tấm thẻ lên ngắm nghía. Cô không hiểu tại sao Huyền vương lại đặt nó ở đây. Sau đó, Ly Thanh cảm thấy nếu Huyền vương đã không coi trọng nó vậy thì để cô giữ vậy. Rồi cô cho thẻ bài cất vào tay nải vẫn luôn mang theo khi ra ngoài.

Ngày hôm sau, Huyền vương đến chúc thọ Nhu vương, Ly Thanh cũng được đi cùng.

Đây vốn là buổi tiệc náo nhiệt, Ly Thanh vốn không hiểu nhiều nguyên tắc, lễ nghĩ quan trường nên Huyền vương đi đâu thì cô đi đấy.

"Tham kiến Huyền vương!"

Một người con gái ăn mặc lộng lẫy đứng trước mặt Huyền vương hành lễ, phía sau nàng là hai thị nữ đi theo. Huyền vương liền đáp lại: "Quận chúa."

Lão Tam ghé tai Ly Thanh nói nhỏ: "Đây là Tường An quận chúa, con gái của Nhu vương."

Tường An quận chúa liếc mắt sang Ly Thanh, hỏi Huyền vương: "Đây là....?"

"Đây là vương phi tương lai của ta, Ly Thanh."

Huyền vương đưa tay về phía Ly Thanh giải thích, Ly Thanh gật đầu nhẹ với quận chúa, nói: "Quận chúa."

Quận chúa đang tươi cười, nghe thấy câu trả lời của Huyền vương xong gương mặt lập tức cứng ngắc.

Sau đó, quận chúa đưa cho Huyền vương một hộp gỗ, nói: "Lâu ngày không gặp, đây là chút tâm ý của ta. Mong Huyền vương không chê."

"Đa tạ quận chúa."

Huyền vương đón nhận hộp gỗ của Tường An quận chúa rồi đưa cho Ly Thanh, dịu dàng nói: "Phu nhân."

Ly Thanh gật đầu, cầm lấy hộp gỗ. Quận chúa nhìn thấy vậy liền sa sầm mặt, nói: "Lâu rồi Huyền vương không tới, để Tường An dẫn vương gia đi dạo."

Nói xong, Tường An quận chúa vừa đi trước dẫn đường vừa nói về những đổi mới trong kiến trúc của Nhu Vương Phủ những năm qua. Huyền vương và Ly Thanh sóng bước đi theo sau. Nhưng sau đó, quận chúa thường xuyên dừng lại nói chuyện Huyền vương, dần dần vị trí của Ly Thanh bị đẩy lùi ra sau cùng với Lão Tam và hai hộ vệ khác. Còn Huyền vương và Tường An quận chúa sóng bước đi bên nhau.

Ly Thanh nhìn gương mặt Huyền vương không có biểu cảm gì. Bản thân cô cũng không rõ các quy tắc hoàng tộc, sợ bản thân vô ý làm loạn nên cô lặng lễ ôm hộp gỗ đi theo sau.

Huyền vương thi thoảng liếc mắt về phía sau, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Ly Thanh vốn không để ý bữa tiệc này lắm nhưng cô phải thừa nhận có rất nhiều cô gái trong bữa tiệc ngắm nhìn Huyền vương rồi tủm tỉm cười. Ly Thanh không hay biết rằng hành động của cô mới là điều khiến họ cười.

Huyền vương giới thiệu Ly Thanh là vương phi nhưng mấy hộp quà lớn nhỏ của Huyền vương đều là Ly Thanh cầm. Các hộp quà ngày càng nhiều mà Huyền vương cứ nhận xong lại giao cho cô. Đến khi bữa tiệc chúc thọ sắp bắt đầu, Huyền vương mới bảo Ly Thanh đưa cho một hộ vệ để hắn mang các hộp quà ra xe.

Ly Thanh sớm đã quen với sự thất thường của Huyền vương nhưng hôm nay cô đặc biệt cảm thấy Huyền vương đối với mình rất lạ. Có điều, lạ ở chỗ nào Ly Thanh lại không nói rõ được.

Lúc đến thời gian chúc thọ, mọi người lần lượt đứng dậy, người hầu trong phủ lần lượt đọc tên người mang quà đến chúc thọ. Lòng Ly Thanh có chút khẩn trương, cô chăm chú nhìn theo hành động những vị vương phi tương lai cùng với các vương gia bước ra chúc thọ.

Đến lượt Huyền vương, Lão Tam lấy ra một hộp gỗ đưa cho Huyền vương. Huyền vương không hề để Ly Thanh đứng lên mà ra ma mắt ám thị cô ở lại, rồi tự mình mang quà đến chúc thọ. Ly Thanh thở phào nhẹ nhõm nhưng cô lại không cảm thấy thoái mái chút nào. Chờ đến khi Huyền vương trở về chỗ, Ly Thanh mới xin phép ra ngoài đi dạo một lát.

Dạo bước quanh một hồ cá trong sân của Nhu Vương Phủ, thoát khỏi không khí náo nhiệt của buổi tiệc, Ly Thanh cảm thấy tinh thần bỗng chốc thật thoải mái.

Không lâu sau đó, ở phía sau Ly Thanh có tiếng chân người bước đến. Ly Thanh quay lại nhận ra là Tường An quận chúa.

Tường An quận chúa lúc này không còn vẻ mặt khách sáo như lúc trước, thay vào đó là ánh mắt khinh miệt. Từ nhỏ đến lớn Ly Thanh vẫn luôn căm ghét ánh mắt này, cô không nhịn được nhíu mày.

Quận chúa nói: "Ta cứ tưởng vương phi tương lai là thế nào, ra chỉ là đồ chơi tạm bợ của Huyền vương."

Ly Thanh khó chịu nói: "Quận chúa có ý gì?"

Tường An quận chúa chợt cười khanh khách, nói: "Còn có ý gì? Một người muốn giới thiệu vương phi tương lai của mình với người khác, cách tốt nhất không phải là cùng người ấy chúc thọ sao?"

Tường An quận chúa nhìn Ly Thanh với ánh mắt đầy khiêu khích, rồi nói tiếp: "Thì ra chàng ấy chỉ muốn lợi dụng một món đồ chơi để tránh sự chú ý của đám con gái kia."

Ly Thanh nghe vậy, mặt tối sầm. Cô nhớ lại lúc Huyền vương gặp các cô gái đến bắt chuyện, anh ta liền nói với họ cô là vương phi tương lai nhưng những lúc gặp các quan lại khác thì không hề đề cập tới cô.

Ly Thanh quay người rời đi. Tường An quận chúa gọi lại nhưng cô không buồn quay đầu. Đi được một đoạn, Ly Thanh nghe như có gì đó rơi xuống nước. Dựa vào độ lớn của âm thanh, cô cảm thấy như có người rơi xuống nước.

Ly Thanh định mặc kệ nhưng với bản năng của của một sát thủ, cô bắt đầu suy luận. Cô nhớ lại lúc nãy chỉ có Tường An quận chúa và một thị nữ, nếu thực sự có xảy ra chuyện gì thì cô không tránh khỏi liên quan. Ly Thanh nhấc khẽ chân quay lại chỗ cũ. Cô nhìn thấy thị nữ bên cạnh quận chúa đã bị ngất đi, một người áo đen đang nhấn đầu Tường An quận chúa xuống.

Ly Thanh vốn không mang kiếm, cô lập tức rút trâm cài trên đầu phi về phía sát thủ. Sát thủ đang tập trung nhấn đầu quận chúa nên không để ý, đến lúc phát hiện ra chỉ kịp nghiêng người, cây trâm đâm sâu vào vai sát thủ. Sát thủ thấy hành động bị lộ liền lập tức rời đi.

Ly Thanh bước tới, nhìn quanh một lượt xem còn kẻ nào xung quanh. Quận chúa cũng không phải kẻ không biết bơi, sau khi đầu không còn bị nhấn nữa liền ngẩng lên. Nhưng quận chúa lại không còn sức để leo lên khỏi mặt hồ, phía dưới hồ lại không có điểm tựa để đứng, quận chúa chỉ có thể dùng hai tay bám trên mặt đất, đầu ngoi trên mặt nước thở.

Ly Thanh cũng không định kéo quận chúa lên. Còn quận chúa vừa nãy mắng người nên không dám chủ động mở miệng. Ly Thanh đứng dậy đi ra ngoài. Mới đi được vài bước, thị nữ khác của Tường An quận chúa dẫn hộ vệ từ xa tiến tới. Ly Thanh quay đầu hỏi: "Quận chúa gài bẫy tôi?"

"Không phải!"

Ly Thanh không nói tiếp. Thị nữ kia vội chỉ vào Ly Thanh nói: "Bắt lấy cô ta!"

Sau đó, thị nữ kia cùng hai hộ vệ khác chạy đến chỗ Tường An quận chúa kéo cô ta khỏi mặt hồ. Quận chúa được kéo lên thì ngồi thở. Ly Thanh thì đứng im, đám hộ vệ đứng vây quanh cô.

Thị nữ nằm trên đất hóa ra chưa chết, cô ta được gọi tỉnh lại. Sau một lúc tỉnh táo lại, thị nữ đó nhìn quận chúa cả người ướt sũng, mặt trắng bệch dưới ánh đèn, liền thẳng tay chỉ mặt Ly Thanh nói: "Chắc chắn là cô ta. Lúc nãy cô ta và quận chúa tranh luận, cô ta tranh luận không được liền đánh ngất ta, nhất định sau đó đã đẩy quận chúa."

Đám thị vệ nghe vậy rút kiếm. Tường An quận chúa đang ngồi thở liền dùng hết sức lực hét: "Dừng tay!"

Liếc thấy đám hộ vệ vẫn chưa chịu thu kiếm, Tường An quận chúa đã chẳng còn sức nói lớn nữa, âm thanh nhỏ như con kiến, cô vừa nói vừa thở: "Vương phi đã cứu ta."

Đám hộ vệ đều là kẻ luyện võ nên có thể nghe được tiếng của quận chúa, họ đưa mắt nhìn nhau rồi thu kiếm, tránh sang một bên.

Ly Thanh quay đầu nhìn quận chúa rồi bước ra ngoài. Cô vừa đi vừa cảm thấy mình may mắn, nếu như không phải quận chúa biết bơi, cho dù cô có cứu quận chúa cũng có khả năng sẽ bị vu thành kẻ ám sát quận chúa, bởi trong đêm tối không nhìn rõ đối phương, người không biết bơi khi rơi xuống nước sẽ hoảng loạn. Nếu như cô không quay lại cứu, nếu như Tường An quận chúa gặp chuyện, có khi lúc này cô đã bị vu oan.

Vừa đi được một quãng, Ly Thanh nhìn thấy Huyền vương đi về phía mình liền, khẽ nói: "Vương gia."

Huyền vương nhìn ra phía sau Ly Thanh thấy xung quanh có chút nhốn nháo, quận chúa bị ướt sũng ngồi thừ trên đất, còn Ly Thanh thì cả người khô ráo, liền hỏi: "Vừa có chuyện gì?"

Ly Thanh chần chừ một lúc không biết bắt đầu từ đâu, cô không định để Huyền vương biết mình và quận chúa đã nói với nhau những gì, còn chuyện thích khách lại là chuyện của Nhu Vương Phủ, hơn nữa thích khách đã rời đi cô cũng khó nói rõ, nên cô đáp: "Quận chúa vừa bị rơi xuống nước."

Huyền vương nghe xong liền nhíu mày, anh ta hiểu tính với tính cách của quận chúa chắc chắn sẽ khiêu khích Ly Thanh nhưng anh ta không ngờ Ly Thanh lại dám đẩy quận chúa ngã xuống nước.

Hiện tại, Nhu vương và Huyền vương đang ở cùng một thuyền, ủng hộ Bát hoàng tử lên ngôi hoàng đế. Do đó, Huyền vương không muốn có bất cứ lý do gì ảnh hưởng đến mối quan hệ này. Huyền vương liền làm như không rõ chuyện gì, nói như ra lệnh với Ly Thanh: "Về phủ!"

Lúc ngồi trên xe, Ly Thanh lại cảm thấy dạ dày hơi đau, cô nhắm mắt dựa vào thành xe. Trong những năm làm sát thủ, Ly Thanh bị trúng độc nhiều lần và bị thương ở bụng rất nhiều. Tuy sau này vết thương của cô dần khỏi, cơ thể sau mỗi lần trúng độc có khả năng tự làm giảm đi một phần độc tính nhưng đồng thời cơ thể của cô cũng ngày một yếu đi, cho dù cô không bị thương hay trúng độc.

Huyền vương ngồi bên cạnh thấy Ly Thanh ngủ lên thành xe, anh ta nghĩ tới lời của người con gái váy hồng liền cảm thấy dáng vẻ này của Ly Thanh rất đáng ghét.

Nghĩ lại chuyện Ly Thanh đẩy Tường An quận chúa, Huyền vương cảm thấy ý định lúc trước để Ly Thanh làm hộ vệ với danh nghĩa vương phi là một sai lầm. Huyền vương nhìn Ly Thanh, đáy mắt ngày càng tối, trong lòng thầm hạ quyết tâm không thể để người con gái này ở gần mình.