Kẻ Phản Bội

Chương 35: Phản bội



Ngày hôm sau, Ly Thanh quyết định đến gặp trực tiếp Ngọc Cơ để làm rõ. Nhìn thấy Ly Thanh đến, Ngọc Cơ vô cùng kinh ngạc nhưng sau đó liền bình tĩnh trở lại, hành lễ với Ly Thanh: "Thần thiếp bái kiến vương phi."

Ly Thanh bước vào trong phòng, nói: "Gói thuốc của ngươi ta rất thích."

"Vương phi nói gì thần thiếp không hiểu."

Ly Thanh đưa mảnh giấy gói thuốc vẫn còn lưu lại mùi hương trên đó, rồi nhìn chằm chằm vào Ngọc Cơ. Ngọc Cơ nhìn vào gói mảnh giấy rồi lại liếc nhìn thị nữ của mình. Sau đó cô ta nhìn Ly thanh, khoé môi dần cong lên, nói: "Nếu vương phi đã thích, vậy hàng tháng Ngọc Cơ sẽ đưa cho vương phi."

Trước sự thẳng thắn của Ngọc Cơ, Ly Thanh nhất thời không nói lên lời. Ngay sau đó, Ngọc Cơ lấy trong người ra một gói thuốc đưa cho Ly Thanh, nói: "Nếu vương phi đã biết, Ngọc Cơ cũng không vòng vo nữa. Đại nhân muốn vương phi cho vương gia uống cái này."

"Sao ngươi không tự mình làm?"

"Vương gia trước nay cẩn thận, đồ ăn luôn kiểm tra, bên cạnh lại luôn có hộ vệ, Ngọc Cơ khó có thể tiếp cận. Cho dù tiếp cận được, một khi chuyện bị lộ Ngọc Cơ sẽ..."

"Nên muốn ta chết thay?"

"Vương phi không như Ngọc Cơ, có thể đến gần vương gia. Vương phi cũng có thể lựa chọn sống không bằng chết hoặc chết. Có điều, trùng độc khó nuôi, đại nhân sẽ không nỡ để vương phi chết đâu."

"CHÁT!"

Ly Thanh tát Ngọc Cơ một cái thật mạnh, hình bàn tay in đậm trên mặt Ngọc Cơ. Sau đó, Ly Thanh thản nhiên lấy gói thuốc độc trong tay Ngọc Cơ và nói: "Ngươi nên câm miệng lại."

Ly Thanh bước ra khỏi Tây viện, trở về phòng mình. Cô nhìn gói thuốc độc một hồi lâu rồi quyết định chia đôi số thuốc vào hai cái khăn và gói lại. Tiếp đó, Ly Thanh mang một gói ra tiệm thuốc bảo người tra kỹ thành phần. Đồng thời, cô hỏi thăm thành phần thuốc lần trước đưa đến đã có phát hiện gì mới chưa.

Lúc trở về, Ly Thanh nghĩ tới Lão Tam và Cửu hoàng tử. Nếu như đường đi thuận lợi, có lẽ lúc này họ đã về tới kinh thành.

Hai ngày sau, Huyền vương đến chúc thọ Thành vương, Ly Thanh cũng đi cùng. Thành vương là người đam mê ca múa và uống rượu vì vậy trong bữa tiệc ai ai cũng bị chuốc rất nhiều rượu. Ly Thanh ngắm nhìn vũ cơ nhảy múa, tâm trí càng lúc càng cảm thấy mơ màng.

Chợt Ly Thanh thấy đau thắt bụng, cô cắn răng rũ người xuống bàn giả vờ say. Huyền vương cảm thấy Ly Thanh có chút bất thường nhưng cũng không để ý nhiều. Chờ đến lúc chúc thọ, người hầu trong phủ Thành Vương đọc to danh xưng của Huyền vương, Ly Thanh mới lấy lại một chút tỉnh táo, chống tay lên bàn ngồi dậy. Đến lúc cô nhìn quanh tìm Huyền vương thì người ấy đã một mình mang quà đến trước Thành vương chúc thọ. Trong men say, Ly Thanh nhớ lại những lời lúc trước Tường An quận chúa nói.

"Một người muốn giới thiệu vương phi tương lai của mình với người khác, cách tốt nhất không phải là cùng người ấy chúc thọ sao?"

"Thì ra chàng ấy chỉ muốn lợi dụng một món đồ chơi để tránh sự chú ý của đám con gái kia."

Ly Thanh phát hiện ra khi cô càng uống nhiều rượu, trùng độc sẽ càng hoành hành trên người cô. Cô cố gắng điều hòa nhịp thở, đấy khí nóng ra ngoài. Nhân lúc tinh thần còn tỉnh táo, Ly Thanh đứng dậy vội vã ra xe, không kịp để lại lời nhắn nào với Huyền vương. Vào trong xe, Ly Thanh lập tức tựa đầu vào thành xe, đau đớn ngất đi.

Đến khi Ly Thanh tỉnh dậy, xe ngựa đã chuyển bánh từ lúc nào. Trong xe khá tối, cô chỉ nhận ra Huyền vương đang ngồi ngửa đầu tựa vào xe, hơi thở nồng đậm mùi rượu. Ly Thanh cảm thấy có điều gì đó từ cơ thể Huyền vương cuốn hút mình, cô đưa tay chạm lên ngực Huyền vương. Nhưng khi cánh tay cô chỉ còn cách ngực Huyền vương một tấc, Huyền vương bắt lấy bàn tay cô, lạnh lùng nói: "Ngươi định làm gì?"

Nghe Huyền gọi mình như vậy, Ly Thanh cảm thấy không thoải mái. Trong lúc tâm trí nửa mê nửa tỉnh, cô nũng nịu nói: "Thần thiếp muốn chạm vào vương gia."

Huyền vương nhíu mày một lúc, rồi buông tay Ly Thanh ra. Hôm nay hắn luôn cảm thấy bất an trong lòng nên luôn cẩn thận cảnh giác. Thấy biểu hiện lạ của Ly Thanh, Huyền vương càng cảm thấy chắc chắn mười mươi rằng Ly Thanh định nhân lúc hắn không chú ý mà ra tay.

Trở về Huyền Vương Phủ, Ly Thanh thấy Ngọc Cơ đang đứng ngoài cửa thư phòng chờ vương gia. Thấy Huyền vương xuất hiện, cô ta lập tức tiến tới bái kiến. Huyền vương lại hờ hững trả lời Ngọc Cơ qua loa rồi bảo cô ta trở về phòng.

Sau đó, Ly Thanh đi theo Huyền vương đến chỗ bàn đá bên hồ ngồi uống rượu. Huyền vương uống hết bình này tới bình khác. Ly Thanh cản không được chỉ đành ngồi uống cùng Huyền vương, phía sau họ là ba hộ vệ đứng canh.

Rượu trên bàn hết, Huyền vương nửa ngồi nửa tựa vào bàn, nâng tay định bảo hộ vệ đi lấy thêm rượu. Ly Thanh lập tức đứng dậy, nói: "Để thuộc hạ."

Ly Thanh đứng dậy đi, đi đến phòng bếp lấy rượu từ tay hộ vệ. Lúc nhận rượu, Ly Thanh lại chần chừ một lúc rồi nói: "Vương gia uống say, ngươi đổ một phần ba rượu, thay nước trắng vào cho ta."

Hộ vệ nghe theo, cầm lại bình rượu, cho thêm nước trắng vào rồi đưa cho Ly Thanh. Trên đường trở về chỗ bàn đá, Ngọc Cơ đột nhiên xuất hiện, bước đến chỗ Ly Thanh, nói: "Vương phi đi đâu vậy?"

Ly Thanh không hề đáp mà tiếp tục đi tiếp. Ngọc Cơ chặn cô lại, nói: "Nếu vương phi không sớm hoàn thành nhiệm vụ thì mạng cũng không còn đâu!"

Ly Thanh ngửi thấy trên người Ngọc Cơ có một mùi hương rất thơm nhưng không hiểu sao đầu cô có chút nhưng nhức. Ngọc Cơ đi quanh Ly Thanh, lấy một gói thuốc đổ vào trong bình rượu rồi mỉm cười. Ly Thanh nhìn Ngọc Cơ, thắc mắc loại người này sao có thể ở đây suốt ba năm, cô nói: "Tại sao ngươi lại làm vậy?"

"Vương phi nhiều lời rồi."

Nói xong, Ngọc Cơ xoay người định rời đi, Ly Thanh hất đổ bình rượu rồi chộp lấy bả vai cô ta. Ngọc Cơ xoay người lại, lấy tay hất một đám bột hương vào mặt Ly Thanh. Mùi hương nồng nặc xông thẳng vào mũi lập tức khiến Ly Thanh cảm thấy khó chịu, cơ thể dần nóng rực, cổ họng khô khốc, mắt bắt đầu hoa lên. Ly Thanh thấy cả người đau đớn muốn phát điên, bên tai cô là tiếng của Ngọc Cơ: "Đã trúng trùng độc còn dám lên mặt với ta. Nếu đã không nghe lời, vậy thì chết đi!"

Ly Thanh muốn đứng dậy nhưng bụng lại không ngừng đau đớn. Mắt thấy Ngọc Cơ đang chạy càng lúc càng xa, Ly Thanh dần mất đi biểu cảm trên mặt, chầm chậm đứng dậy. Đúng lúc Ly Thanh định đuổi theo thì một bàn tay chụp lấy tay vai cô.

"Vương phi."

Một hộ vệ đang giữ chặt vai Ly Thanh, nhìn cô đầy vẻ lo lắng. Ly Thanh như mất đi lý trí, luôn cảm thấy muốn giết người. Cô rút kiếm đánh với hộ vệ vừa chạm vào mình, trong đầu không ngừng xuất hiện những suy nghĩ lặp lại.

Đừng lại đây!

Đi chết đi!

Đừng lại đây!

Tránh xa ta ra!

Tất cả chết hết đi!

Ly Thanh điên cuồng đánh về phía hộ vệ. Hộ vệ không dám làm Ly Thanh bị thương, từng bước lùi lại, không ngừng nói: "Vương phi, người bình tĩnh lại...."

Lời chưa nói dứt, hộ vệ đã bị kiếm của Ly Thanh đâm trúng. Ly Thanh rút kiếm ra, hộ vệ ngã xuống. Ly Thanh chậm rãi bước tới, giơ thanh kiếm lên.

"Vương phi, Ngọc Cơ..."

Ly Thanh dừng lại, hồi tỉnh một chút lý chí, nhớ lại chuyện gì vừa xảy ra. Đầu Ly Thanh ong ong liên tục, cả cơ thể đau đớn như muốn phát điên, cô cố gắng nhìn rõ người đang nằm trên đất, nhận ra đó là một trong ba hộ vệ vừa rồi đứng canh bên hồ. Ly Thanh cắn môi đến bật máu, cố gắng duy trì chút lý trí cuối cùng của mình, tay run run lấy lọ thuốc mang theo người, thả xuống đất cho hộ vệ, khó nhọc nói: "Ngọc...Cơ...đâu...?"

Hộ vệ giơ tay, Ly Thanh nhìn theo hướng tay rồi lao về phía hướng đó. Càng đi, mùi hương lạ lúc trước càng xuất hiện quanh mũi Ly Thanh, mắt của cô hoa dần, ý thức mỗi lúc một mơ hồ. Cuối cùng, Ly Thanh chạy đến bên hồ thấy Ngọc Cơ đang đứng cạnh Huyền vương với đôi mắt đẫm nước, dáng vẻ sợ hãi.

Ly Thanh không còn giữ được tỉnh táo, cô nương theo ý thức cuối cùng còn sót lại, lao về phía Ngọc Cơ. Huyền vương thấy Ly Thanh lao về phía mình, lồng ngực hắn trở nên nặng trĩu, gió se se thổi khiến hắn thấy lòng lạnh lẽo. Lúc này, Ngọc Cơ hô to: "Vương gia cẩn thận!"

Ly Thanh lao về phía Ngọc Cơ và Huyền vương, lúc này cô đã không còn phân biệt được ai với ai. Ly Thanh thấy Huyền vương rút kiếm chĩa về phía mình liền chuyển sang tấn công Huyền vương, một hộ vệ đứng bên cạnh đó liền rút kiếm chặn lại, một hộ vệ khác đứng chắn trước mặt Ngọc Cơ. Ngọc Cơ đứng bên hồ, liên tiếp nói: "Vương gia, thần thiếp thực sự tận mắt thấy ả bỏ thuốc độc vào rượu của người."

"Ả thấy thần thiếp phát hiện liền đuổi giết thần thiếp."

Sau khi mất đi lý trí, Ly Thanh giống như một kẻ chỉ biết đánh giết nhưng đường kiếm của cô lại vô cùng đẹp đẽ. Trong vô thức, cô dùng bộ múa kiếm "Dạ Ảnh" để tấn công Huyền vương và hộ vệ.

Mái tóc Ly Thanh bay cùng những tán lá, mỗi bước chân nhanh như cơn gió khiến tà váy của cô không ngừng xoè ra như đuôi con công. Tay áo của Ly Thanh bay bay theo người, lúc lên lúc xuống, lúc tiến lúc lùi, vô cùng mỹ lệ. Nếu đây chỉ đơn giản là một điệu múa, nhất định tất cả mọi người sẽ dừng lại để ngắm nó. Đáng tiếc, đây lại là điệu múa muốn đoạt mạng người khiến không ai dám ngắm nhìn, chỉ có thể không ngừng cảnh giác.

Trong lúc Ly Thanh đang không ngừng tấn công, người hộ vệ bên cạnh Ngọc Cơ bất ngờ rút kiếm đâm tới từ đằng sau cô. Bị đâm trúng, Ly Thanh dừng lại, cơn đau đớn khiến cô dần lấy lại được ý thức.

Ly Thanh nhận ra mùi hương trên người Ngọc Cơ là thứ khiến cô mất đi lý trí. Đúng lúc này, Huyền vương dùng kiếm đánh bay kiếm trên tay Ly Thanh làm cánh tay cô chảy máu. Ly Thanh không hề nghĩ nhiều, cô xoay người chạy về phía Ngọc Cơ, cả hai cùng rơi xuống nước.

Ở trong nước lạnh, Ly Thanh lấy lại được tỉnh táo. Cô dùng hai tay bóp cổ Ngọc Cơ, Ngọc Cơ không ngừng giãy giụa. Đột nhiên, Ly Thanh bị một bàn tay đánh vào đầu, ý thức liền mất dần, hai tay buông ra.

Đến lúc hồi tỉnh, Ly Thanh thấy mình bị quỳ trói trên đất, cả người vừa bị hắt nước hồ làm cho tỉnh. Ngọc Cơ ngồi run run ôm một tấm chăn, hai hàm răng lập cập va vào nhau.

Huyền vương ngồi bên bàn đá, nhìn xuống Ly Thanh đang bị quỳ trên đất. Một hộ vệ đi bên Huyền vương nói: "Tư Mã bị thương nặng, hiện đang hôn mê thưa vương gia."

Huyền vương nhìn Ly Thanh một hồi lâu, Ly Thanh muốn giải thích nhưng người cô lạnh cóng, cổ họng khô khốc, hai hàm răng không ngừng đập vào nhau, môi mở ra nhưng không nói được thành lời, cơ thể run rẩy quỳ trên đất. Ly Thanh muốn nói không phải cô muốn hại vương gia, cô muốn nói Ngọc Cơ chính là nội gián của Thượng Hào nhưng mấp máy môi một hồi, cô chỉ có thể thốt ra vài từ: "Không...phải...thuộc..."

Ngay chính lúc này, trong lòng cô hy vọng Huyền vương sẽ tin tưởng mình. Cô muốn gục xuống nhưng lại kiên trì chống đỡ cơ thể, nhìn lên Huyền vương.

Trong bóng đêm, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, Huyền vương ngồi như một Tu La Vương (*). Hắn nghiêng đầu tựa vào cánh tay đang đặt trên bàn đá, gương mặt không biểu cảm, hơi thở nồng đậm mùi rượu.

(*) Vua của các quỷ thần A Tu La.

Ly Thanh nhấc cánh tay đang run rẩy của mình hướng về phía Ngọc Cơ, nói: "Gian...tế..."

Ngọc Cơ thất kinh nhìn Huyền vương, nói như hụt hơi: "Vương gia....."

Huyền vương không nhìn Ngọc Cơ, mắt đỏ nhìn Ly Thanh, nói: "Lúc ở Sầm La, ngươi có gặp Lão Tam không?"

Ly Thanh mấp máy môi với cổ họng khô khốc: "Có..."

"Lão Tam giờ đâu rồi?"

Ly Thanh im lặng nhìn Huyền vương. Tuy cơn đau lúc nãy đã không còn nữa nhưng cơ thể cô đang không ngừng đau nhức và lạnh buốt, khi nghe Huyền vương hỏi cô như vậy ngay trước mặt Ngọc Cơ, cô cảm thấy lòng mình hoàn toàn tê tái.

Ly Thanh biết Huyền vương lúc này đã nhận định cô làm việc cho Thượng Hào. Ly Thanh nhìn thẳng vào mắt Huyền vương, cảm thấy một chút niềm tin Huyền vương dành cho mình đã chẳng còn sót lại. Cô cúi đầu, nhắm mắt lại, một giọt nước từ trên lông mi rơi xuống.

"Tuyệt đối đừng để ai biết bọn ta còn sống."

"Nếu tôi chết, hãy tìm người thay tôi giết chết Thượng Hào."

"Chết rồi!"

Hơi thở của Huyền vương trở nên nặng nề, rõ nét. Ly Thanh ngửi thấy trong không khí mùi rượu thoang thoảng. Một lúc lâu sau, Huyền vương nói: "Phản chủ, mưu sát, xử thế nào?"

Một hộ vệ đứng bên cạnh Huyền vương đáp: "Bẩm vương gia, hoặc là đánh đến chết, hoặc là phế..."

Nói đến đây, hộ vệ kia liếc nhìn Ly Thanh một cái rồi ngập ngừng nói tiếp: "....hoặc là phế võ công, khắc chữ "Nô" lên mặt."

Sau đó, Huyền vương quay sang Ngọc Cơ hỏi: "Ngươi chọn cách nào?"

Ngọc Cơ nghe vậy cả kinh, sau một hồi trấn tĩnh lại, cô ta đáp với giọng yếu ớt: "Thiếp, không...muốn...thấy...chết."

Ly Thanh cười lạnh. Vì cơ thể tê cóng không còn cảm giác khiến Ly Thanh không cách nào cử động được, nếu không cô sẽ bất chấp tất cả để lao đến giết chết Ngọc Cơ. Cô sống hơn hai mươi năm, tay cầm kiếm định sinh mệnh kẻ khác, thời khắc này sinh mệnh của cô lại tùy thuộc vào một tiện nhân như vậy.

Cô không cam tâm!

Ly Thanh đột nhiên nhớ đến câu chuyện ba con thỏ của Tịnh Tửu Thành Thư. Tuy thỏ trắng không có giác quan đoán trước nguy hiểm như thỏ vàng, không có sức khỏe như thỏ đen, nhưng nó luôn là con thỏ an toàn nhất bởi vì nó là con thỏ có ba hang dưới lòng đất. Trong khoảnh khắc, cô nhận ra tại sao mình ám sát Thượng Hào thất bại, đáng tiếc cô đã không còn thời gian.

Huyền vương ngồi trên cao nhìn Ly Thanh, ra lệnh cho hộ vệ: "Làm đi!"

Ly Thanh biết sau khi cô bị phế võ công, không ai chữa trị, với sức khỏe hiện tại cô không có khả năng sống sót, Ngọc Cơ lựa chọn như vậy chỉ muốn cô đau đớn chết đi. Ly Thanh nhìn thấy thanh kiếm của mình nằm trên đất cách mình khoảng hai bước chân, cô muốn lao đến tự sát nhưng cơ thể đã hoàn toàn tê liệt.

"Nếu tôi chết, hãy tìm người thay tôi giết chết Thượng Hào."

Ly Thanh nhớ đến lời mình nói với Lão Tam. Cô nhớ Thượng Hào và Thái tử cùng một phe, chỉ cần Huyền vương còn sống sẽ có ngày Huyền vương động tới bọn chúng.

Ly Thanh nhớ lần đầu tiên Huyền vương cứu cô vào một đêm mưa nặng hạt.

Hai mắt Ly Thanh từ từ khép lại.

Ly Thanh cố gắng chúc đầu xuống để cả người gập xuống, tạo thành tư thế dập đầu quỳ trước Huyền vương.

Huyền vương im lặng. Nhìn Ly Thanh bị hộ vệ lôi đi, gương mặt hắn không chút biểu cảm.