Kẻ Phản Bội

Chương 37: Tìm kiếm



Ở Huyền Vương Phủ.

"Vương gia."

Ly Quân tỉnh dậy thấy mình nằm gục trên bàn, trên mặt bàn là các sổ sách và một cuộn tranh. Ly Quân cảm thấy đau đầu, chống tay ngồi dậy, nói: "Vào đi."

Tư Khanh - hộ vệ của Huyền vương, bước vào, trên tay hắn là một khay đồ. Hắn bước đến chỗ Ly Quân, đặt khay đồ xuống và nói: "Đây là những đồ khả nghi thuộc hạ tìm thấy trong phòng vương phi."

Ly Quân thấy trên khay có một hộp gỗ, hai gói vải nhỏ và một cái chăn màu đen. Hắn cầm cái chăn lên thấy đây là chăn trong phủ, cảm thấy không có gì lạ nên lật qua lật lại xem xét. Hắn hỏi: "Cái chăn này có gì đáng nghi?"

"Bẩm vương gia, loại chăn màu đen này chỉ có từ lô hàng hơn nửa năm trước. Giờ vương phủ chỉ nhập màu xám. Thời điểm vương phi mới đến đây là gần bốn tháng trước. Thuộc hạ cũng cho người đi kiểm tra, loại chăn này không ai bị mất hay cho đi."

Theo như lời của Tư Khanh thì Ly Thanh đã có được chiếc chăn này trước khi vào phủ. Huyền vương trầm ngâm nhìn chiếc chăn, hắn không hiểu tại sao Ly Thanh lại có chiếc chăn này và giữ lại bên người làm gì. Sau đó, hắn chỉ tay vào hai gói vải, hỏi: "Còn đây?"

"Gói trắng là thuốc độc, giống với loại tìm thấy trong rượu. Còn gói đỏ có nhiều thành phần có thể cứu người hoặc hại người, một số thành phần đến thầy thuốc cũng không biết. Có khả năng đây là thuốc giải cho một loại độc khác."

"Tức là cả hai gói thuốc này không liên quan nhau?"

"Đúng, thưa vương gia."

Huyền vương chỉ vào gói thuốc trắng, nói: "Ngươi đã kiểm tra kỹ, không có thuốc giải?"

"Vâng."

Huyền vương nhắm mắt, bắt đầu vuốt mi tâm. Nếu như Ly Thanh vì cầu sống mà phản bội hắn, thì không lý nào khi cô chuẩn bị thuốc độc để bỏ vào rượu hại hắn, lại không đề phòng chuẩn bị thuốc giải cho bản thân cả. Sau đó, Huyền vương mở hộp gỗ ra, thấy bên trong trống rỗng, hắn nói: "Hộp này có gì sao?"

"Hộp này không có gì nhưng thuộc hạ thấy nó được cất vào một ngăn nhỏ trong hộc tủ bàn trang điểm."

Huyền vương xem xét xung quanh chiếc hộp hình vương không quá lớn. Xem qua xem lại một hồi vẫn không phát hiện được gì, hắn bèn đặt xuống. Nhìn hết toàn khay một lượt, hắn chợt nói: "Thiếu!"

"Dạ?"

"Thẻ bài đâu?"

"Thẻ bài...? Thuộc hạ đã lục soát kỹ nhưng không tìm thấy thẻ bài."

Huyền vương nhắm mắt lại cố nhớ đêm Ly Thanh được kéo từ dưới nước lên. Đêm đó, cả người Ly Thanh ướt sũng, váy mỏng dính bết vào da, nếu như trên người cô có thẻ bài nhất định hắn sẽ phát hiện ra.

Huyền vương nhìn hộp gỗ trong khay, đột nhiên có cảm giác bất an. Hắn nói với hộ vệ: "Còn gì nữa không?"

"Thị nữ của Cơ phu nhân định đến thăm Tư Mã, nói là trước đây hai người thỉnh thoảng có qua lại nên đến xem. Thuộc hạ đã làm theo lệnh của vương gia, không để bất cứ ai đến gần."

"Đã tìm thấy vương phi chưa?"

"Vì vương phi di chuyển nhiều nơi nên thuộc hạ vẫn đang cho người đi tìm."

"Cô ấy đi được?"

"Là...bị người lôi đi."

Huyền vương vẫy tay ý bảo hộ vệ rời đi. Tư Khanh hành lễ rồi bước ra ngoài.

Ly Quân đưa bàn tay có chút run run chạm vào hộp gỗ, hơi thở của hắn trở nên rất nặng. Hắn cầm hộp gỗ rồi đi đến bên giường. Sau khi lấy hộp gỗ dưới giường ra, hắn nhìn hai hộp gỗ trên tay, hơi thở dần trở bên nặng nhọc. Hắn mở hộp gỗ của mình, lấy miếng ngọc thạch ra rồi chầm chậm đặt vào hộp gỗ lấy từ phòng Ly Thanh.

Miếng ngọc vừa như in với hộp gỗ. Sau khi ngọc được đặt vào hộp gỗ liền phát ra ánh sáng xanh yếu ớt, chập chờn. Ly Quân ngây người nhìn miếng ngọc trước mắt, cánh tay giữ hộp gỗ một lúc rồi mất dần cảm giác, buông thõng xuống. Miếng ngọc rơi khỏi hộp, gõ từng nhịp trên đất, ánh sáng xung quanh biến mất.

"Vương gia...."

"Ly Thanh? Ngươi không sao?"

Ly Quân nhìn xung quanh thấy hắn và Ly Thanh đang ở trong gian nhà tre, xung quanh nhà là một hồ nước. Ly Quân mỉm cười, nói: "Thì ra là mơ."

"Vương gia?"

Ly Quân ôm chầm lấy Ly Thanh, hai mắt nhắm lại, cười và thở ra nhẹ nhõm.

"Vương gia?"

"Thanh Thanh. Hứa với tôi, đừng phản bội tôi, được không?"

"Vương gia...."

"Hứa với tôi."

Ly Quân nói giọng nũng nịu, cả người dựa vào ngực Ly Thanh, hai mắt nhắm nghiền.

"Thuộc hạ hứa...."

"Gọi là thần thiếp."

"Thần thiếp hứa."

"Thanh Thanh, chúng ta tạm thời đừng rời khỏi đây. Cần mua gì thì nhờ Phong Linh."

Ly Quân càng nói càng ôm chặt lấy Ly Thanh. Giấc mơ vừa rồi quá dài, khiến hắn tưởng thật nhưng khi nhận ra tất cả chỉ là mơ, hắn thở ra nhẹ nhõm. Hắn mở mắt, nhìn thấy cần cổ của Ly Thanh liền không nhịn được cắn một cái. Ly Thanh bị bất ngờ liền đẩy hắn ra lại bị hắn ôm chặt hơn. Hắn nhìn cô đầy nhu hòa, nói: "Được không?"

"Vương gia, Phong Linh là ai?"

Ly Quân ngồi thẳng người dậy. Hắn lấy thanh kiếm bên cạnh Ly Thanh ném xuống đất, không gian xung quanh không hề phát ra tiếng động. Hắn nhìn vào gương mặt Ly Thanh với mắt đầy thất vọng.

"Thì ra không phải mơ..."

Ly Quân lấy tay vuốt mặt, lồng ngực cảm thấy như bị thứ gì đó đè nặng. Hắn đưa tay lên vuốt má Ly Thanh.

"Vương gia?"

"Em vẫn chọn phản bội tôi...."

Ly Quân ôm lấy má Ly Thanh, đưa mặt cô đến sát mặt mình, nói: "Làm vương phi của bản vương...không được sao?

Ly Quân hơi cúi người, hôn lên môi Ly Thanh, khung cảnh xung quanh dần tan biến.

Ly Quân mở mắt, cả người đầm đìa mồ hôi. Hắn nhìn lên trần giường, nhớ lúc Ly Thanh tấn công mình, lẩm bẩm: "Em vẫn chọn phản bội tôi....khụ khụ."

Ly Quân chống người dậy, bước ra ngoài phòng hỏi hộ vệ canh gác.

"Có tin gì mới không?"

"Bẩm vương gia, Tư Khanh báo đã có tin về vương phi..."

"Hắn nói gì?"

"Hắn nói....nói vương phi được quan phủ tìm thấy. Sau đó......"

"Vương phi ở đâu?"

"Sau đó.... quan phủ đã cho người mang đi đốt xác."

"Vương phi ở đâu?"

Hộ vệ canh gác bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, hắn không dám nhìn thẳng, nói: "Tư Khanh vẫn đang tìm kiếm thưa vương gia."

Ly Quân không nói gì, hắn đi vào trong phòng. Một hồi lâu sau, hộ vệ canh gác nghe thấy tiếng đồ đổ vỡ, liền vội gõ cửa, nói: "Vương gia?"

Từ trong căn phòng, âm thanh khàn trầm của Huyền vương phát ra: "Không có lệnh của ta, không ai được phép làm phiền!"

Sau đó, trong phòng liên tục có sành sứ vỡ trên đất. Có một thị nữ đến thông báo Lưu phu nhân bị ngã, hộ vệ canh gác cũng không dám bẩm báo, càng không để thị nữ vào.

Thị nữ này không biết điều, đứng bên ngoài hét to: "Vương gia, phu nhân bị ngã xuống đất, giờ đang hôn mê bất tỉnh. Phu nhân đang rất cần vương gia."

Hộ vệ đẩy thị nữ ra, rút kiếm nói: "Phu nhân chỉ bị ngã, có thể gọi thầy thuốc. Đừng ở đây làm càn."

"Ta là thị nữ của Lưu phu nhân, tránh ra!"

Cùng lúc ấy, cánh cửa trong phòng bật mở, Ly Quân đi từng bước về phía thị nữ. Thị nữ vui mừng bởi chủ nhân của cô ta đã chuẩn bị mê hương, chỉ cần Huyền vương tới sẽ không thể rời đi. Thị nữ vội quỳ xuống, nói: "Vương gia, phu...."

Lời còn chưa nói hết, cổ của thị nữ đã bị bóp chặt rồi nhấc lên. Ngay sau đó, thị nữ bị hất văng ra xa, cơ thể miết dài trên đất, cả người đau đớn không đứng dậy được. Sau đó, ả nhìn Huyền vương quay người bước vào trong phòng với ánh mắt đầy kinh hãi.

Sáng hôm sau, Tư Khanh đến gặp Huyền vương nhưng chờ mãi không thấy Huyền vương lên tiếng trả lời. Hắn mở cửa bước vào rồi bàng hoàng nhìn xung quanh.

Khắp phòng toàn những mảnh vỡ, mọi đồ vật đều nằm trên đất, Huyền vương đang nửa nằm trên đất nửa tựa vào bàn, gương mặt mệt mỏi, tay và chân đều có vết máu. Tư Khanh cho rằng có thích khách vội lao vào.

"Vương gia!"

Ly Quân hơi nhíu mày tỉnh dậy. Tư Khanh nhìn hắn một lượt, thấy những vết máu trên da chỉ là do các mảnh vỡ gây ra mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sao ngươi vào đây?"

Ly Quân nhìn quanh, thấy mọi thứ bừa bộn mới nhíu mày cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Sau đó, hắn nhìn lòng bàn tay đầy máu của mình, rồi nắm lại.

"Vương phi sao rồi?"

Tư Khanh ngập ngừng một lúc rồi nói: "Tối qua, Tư Mã đã tỉnh lại, có nhắc tới vương phi..... Còn có, thuộc hạ nhận được tin tức gửi tới từ kinh đô."

Nói xong, Tư Mã lấy ra một ống tre nhỏ đưa cho Ly Quân. Ly Quân rút cuộn giấy từ ống tre ra, đọc một lúc rồi nói: "Chuẩn bị người đêm nay xuất phát vào kinh."

Sau đó, Ly Quân đứng dậy, thuận tay khoác một chiếc áo khoác gần đó, đi giày rồi đến chỗ Tư Mã.

Tư Mã đang nằm trên giường, thấy Huyền vương đến gặp mình, hắn vội tới mức ngay cả trang phục mặc trên người còn chưa chỉnh tề. Hắn mau chóng ngồi dậy định hành lễ thì Ly Quân ngăn lại, nói: "Ngươi nằm đi."

"Tạ ân vương gia."

"Kể ta nghe những gì ngươi thấy trước lúc ngất đi."

"Thuộc hạ đi theo vương phi đến chỗ lấy rượu, vương phi bảo người thay một phần rượu bằng nước trắng. Lúc vương phi trở về, trên đường gặp Cơ phu nhân. Vương phi sau đó định rời đi. Cơ phu nhân tiến đến chặn lại, nói gì đó với vương phi, rồi đổ một gói bột vào trong rượu và rời đi. Vương phi hất rượu xuống đất, tiến đến giữ Cơ phu nhân. Cơ phu nhân hất bột trắng về phía vương phi. Khụ khụ..."

Ly Quân đưa cho Tư Mã cốc nước bên bàn, nét mặt như đang nghĩ đến điều gì đó. Uống nước xong, Tư Mã lại từ từ kể tiếp: "Thuộc hạ thấy vương phi có biểu hiện lạ liền lại gần xem thử. Sau đó, vương phi tấn công thuộc hạ. Quanh đó có một mùi hương...vương phi trở nên rất mạnh, thuộc hạ không phải đối thủ... Lúc vương phi định xuống tay...đột nhiên dừng lại. Thuộc hạ cảm thấy có thứ gì đó đang kiểm soát vương phi. Khi vương phi lấy lọ thuốc trên người xuống cho thuộc hạ, trông vương phi rất khó khăn... Sau đó, vương phi đuổi theo Cơ phu nhân."

Ly Quân không nói gì, bất ngờ đứng dậy, bước ra ngoài dặn dò Tư Khanh: "Đừng để ai biết ta tới đây. Cho người theo dõi Ngọc Cơ. Nếu cần thiết, trực tiếp bắt lại cho ta."

Ly Quân bước vài bước đến phòng Ly Thanh ở lúc trước. Hắn giơ tay lên định mở cửa lại phát hiện ra bàn tay mình đầy máu. Hắn cẩn thận quan sát vết thương, nhớ lại đêm qua bị các mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay. Lúc hắn tỉnh dậy, vết thương đó đã khô lại. Nhưng trong lúc nghe Tư Mã kể lại sự việc, hai bàn tay hắn trong vô thức đã siết chặt, khiến vết thương lần nữa rách ra.

Ly Quân bước vào phòng, nhớ lại lần cuối cùng mình đến đây. Hôm ấy là ngày trăng tròn, hắn định bước vào lại nghe thấy tiếng Ly Thanh rên rỉ quằn quại. Âm thanh tuy không quá lớn nhưng với thính lực của người luyện võ như hắn thì không khó để phát hiện ra.

Khi ấy, hắn đã chần chừ bước vào, hắn không biết cách giải cổ trùng cho cô. Hắn nghĩ nếu như sớm muộn phải có một ngày "ngươi sống, ta chết", vậy thì chẳng bằng cắt đứt đoạn tình cảm ngay từ lúc nó mới bắt đầu. Chỉ là hắn không ngờ, Ly Thanh lại lựa chọn hy sinh chính mình.

"....nếu một người lợi dụng em, em sẽ làm gì?"

"Thuộc hạ....không biết."

"Nếu giữa em vừa người đó chỉ có một người để sống, em sẽ làm gì?"

"Giết hắn, thưa vương gia."

Ly Quân đi đến bên giường, chạm vào một túi hương thêu ba con chim yến. Mùi hương trong túi dịu nhẹ, phảng phất có hương hoa mộc và hoa nhài trong đó. Hắn mỉm cười nhìn túi hương, nghĩ tới hình ảnh lúc Ly Thanh ngửi nó.

Sau đó, Ly Quân cầm thanh kiếm được đặt trên giường. Thanh kiếm này là của Ly Thanh. Sau khi cô bị đuổi khỏi phủ, hắn đã niệm tình nghĩa cũ ra lệnh cho hộ vệ mang thanh kiếm trở lại phòng của cô. Đồng thời, hắn cũng cho hộ vệ canh phòng không để bất kỳ ai bước vào.

Ly Quân rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, khác với các thanh kiếm được khắc chữ ở gần chuôi, trên thanh kiếm này khắc một chữ "Thanh" ở ngay giữa thanh kiếm. Hắn vuốt nhẹ chữ trên đó, nhớ lại lúc hai người ở nhà tre, hắn từng hỏi Ly Thanh tại sao lại khắc chữ ở giữa kiếm. Khi ấy, Ly Thanh chăm chú vuốt kiếm, mỉm cười trả lời: "Thanh trong thanh thản. Chữ "Thanh" ở giữa kiếm nghĩa là tự tại, không gì trói buộc."