Kẻ Phản Bội

Chương 47: Tìm lại



Chiêu Nhiên thức dậy thấy Huyền vương đang ngồi bên cạnh nhìn mình. Hắn chăm chú nhìn hai miếng ngọc đang phát sáng nhàn nhạt trong tay, sau đó nét cười trên môi tắt dần.

"Dân nữ Nguyễn Chiêu Nhiên, con gái của Lễ Bộ Thượng Thư Nguyễn Văn Thành, tham kiến Huyền vương."

Huyền vương hờ hững đáp Chiêu Nhiên: "Ta chỉ ngẫu nhiên ghé qua đây."

Thấy dáng vẻ dửng dưng của Huyền vương, Chiêu Nhiên cảm thấy trong lòng có chút lo lắng liền xin phép rời đi. Nào ngờ, Huyền vương lại nhiệt tình ngỏ ý đưa cô về. Chiêu Nhiên vội vàng từ chối, nói đã có người nhà chờ. Huyền vương cũng không làm khó nhưng lại nhiệt tình tiễn cô đến tận lúc lên xe ngựa.

Trên đường trở về, Chiêu Nhiên nghĩ muốn hỏi Ly Thanh về chuyện đêm qua. Chiêu Nhiên nhớ có một lần trong lúc đang ngủ, cô mơ thấy Huyền vương ngồi bên bàn đá, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống. Chiêu Nhiên biết đó là ký ức của Ly Thanh, cô muốn hỏi một chút về mối quan hệ giữa Ly Thanh và Huyền vương nhưng lúc này Ly Thanh vẫn chưa tỉnh dậy.

Đoạn đường dài từ hoàng cung trở về Lư Châu đi hết hơn nửa ngày trời. Ly Thanh sau khi tỉnh lại nhận ra mình có thể tùy ý rời khỏi cơ thể của Chiêu Nhiên. Cô bay ra khỏi xe và thăm thú khung cảnh xung quanh từ trên cao, bay được một đoạn, cô phát hiện ra ở phía sau là xe của Huyền vương. Ly Thanh bay đến trước xe của Huyền vương, chờ cho xe ngựa đi xuyên qua là cô có thể vào được bên trong xe ngựa. Bởi vì sự va chạm này khiến Ly Thanh cảm thấy khó chịu nên sau khi vào trong khoang xe, cô choáng váng ngã lên sàn xe.

Huyền vương lúc này đang nhắm mắt ngồi trong xe, tay phải chống đầu, tay trái cầm hai miếng ngọc thạch ở trên đùi. Thấy hai miếng ngọc thạch rung lên nhè nhẹ, Huyền vương mở mắt nhìn phía trước một lúc, sau đó nhắm mắt lại.

Ly Thanh ngồi dậy liền nhìn thấy ánh mắt Huyền vương đang hướng về phía mình sau đó nhắm mắt. Ly Thanh bất giác thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi bên cạnh Huyền vương quan sát thật kỹ.

Trước đây, khi làm hộ vệ, Ly Thanh thường không dám nhìn thẳng Huyền vương quá lâu, giờ có cơ hội cô liền quan sát thật tỉ mỉ. Ly Thanh di nhẹ ngón tay trên má Huyền vương, Huyền vương hơi nhíu mày lại nhưng không mở mắt. Ly Thanh chợt nhớ tới cảnh Huyền vương chăm sóc cô trên xe lúc trước, cô nhìn hắn một hồi rồi ghé bên tai nói: "Vương gia thật sự thay vết thương cho tôi sao?"

Lông mi Huyền vương khẽ động, Ly Thanh đưa tay vuốt lên mi mắt hắn, cảm giác người trước mặt vô cùng đẹp.

"Thanh Thanh."

Ly Thanh giật mình thu tay lại. Cô quan sát kỹ Huyền vương, chỉ thấy hắn như đang nói mơ. Do dự một lúc, Ly Thanh đứng dậy, đến bên tấm vải che trước xe, định tập trung xuyên qua.

"Khụ khụ.....khụ khụ..."

Ly Thanh quay đầu thấy Huyền vương dùng tay che miệng, ho liên hồi. Ly Thanh quay lại chỗ Huyền vương xem thử, cô thấy quanh người hắn tỏa ra ánh sáng với nhiều màu tối khác nhau. Cơn ho của Huyền vương vơi dần, hắn lấy một tay vuốt ngực, mắt mở hờ rồi đóng lại.

Ly Thanh cảm thấy như có điều gì đang gọi, cô nhấc cánh tay buộc chỉ đỏ của mình lên, sau đó cúi người nhìn kỹ cổ tay của Huyền vương trong tay áo, thì có một sợi chỉ đỏ y hệt. Ly Thanh không tin vào mắt mình, cô quỳ trên sàn xe, đưa tay vào trong tay áo của Huyền vương, chạm vào sợi chỉ đỏ, một cảm giác tức ngực truyền tới người cô, cô liền thu tay về. Ly Thanh nhìn Huyền vương, khẽ nói: "Vương gia khó chịu lắm sao?"

Huyền vương không nhúc nhích, Ly Thanh chỉ cảm thấy dường như ngón tay hắn vừa chạm vào cổ tay mình. Ly Thanh đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh Huyền vương, cô giơ cánh tay mình lên ngắm nghía sợi chỉ đỏ.

Đến lúc này, Ly Thanh mới để ý sợi chỉ đỏ kia được buộc ở cổ tay trái của Huyền vương, còn của cô buộc ở cổ tay phải. Ly Thanh thử đưa cổ tay phải của mình lại gần cổ tay trái của Huyền vương, một hơi ấm kỳ lạ truyền khắp cơ thể cô. Ly Thanh bất giác mỉm cười bởi suốt nhiều ngày qua, linh hồn cô mỗi lúc một lạnh dần, sau đó cô không còn cảm nhận được hơi ấm nữa, cho dù là lúc cô nhập vào người Chiêu Nhiên. Giờ Ly Thanh cảm nhận lại được hơi ấm, lòng vô cùng dễ chịu, cô ngây ngốc ngồi cười trong vô thức.

Ly Thanh chợt ngẩng đầu lên thấy Huyền vương đang nhìn mình, khóe môi hắn cong cong. Ly Thanh vội thu tay. Ngay sau đó, Huyền vương nhắm mắt lại, Ly Thanh đứng dậy rời khỏi xe. Một lúc sau, Huyền vương mở mắt nhìn quanh, nét cười trên môi biến mất, ánh mắt dần ảm đạm.

Ly Thanh quay lại nhập vào cơ thể của Chiêu Nhiên rồi ngủ thiếp đi đến lúc xe ngựa dừng hẳn. Về đến nhà, Chiêu Nhiên vừa vào phòng mình chưa được bao lâu thì có thị nữ đến báo với cô nhà có khách quý, nói lão gia bảo cô đến đại sảnh chào khách một tiếng. Trên đường đi, Chiêu Nhiên thắc mắc không biết sao khuya như vậy lại có người tới thăm. Lúc đến nơi, Chiêu Nhiên sững người nhận ra đó là Huyền vương, cô liền lập tức hành lễ.

"Nguyễn Chiêu Nhiên tham kiến Huyền vương."

"Miễn lễ."

Lễ Bộ Thượng Thư nói với Chiêu Nhiên: "Vương gia muốn ở Lư Châu mấy hôm. Mấy ngày tới con hãy thay cha tiếp vương gia."

Chiêu Nhiên nhìn lên, thấy Huyền vương đang nhìn mình liền cúi đầu và nói: "Vâng."

Chiêu Nhiên liếc nhanh xung quanh, thấy mọi người đang nhìn mình với những ánh mắt khác nhau. Lễ Bộ Thượng Thư cùng Huyền vương trao đổi vài câu rồi ông cho người hầu dẫn đường giúp Huyền vương đi nghỉ. Sau đó, Chiêu Nhiên cũng xin phép rời đi. Trên đường trở về phòng, Chiêu Nhiên không ngừng lo lắng chỉ sợ mình sẽ đắc tội với Huyền vương, cô muốn hỏi Ly Thanh về Huyền vương nhưng lại chưa có cơ hội để hỏi.

Sáng sớm hôm sau, Ly Thanh tỉnh dậy trước, cô bước ra ngoài đi dạo chợt nhìn thấy bóng hình quen thuộc đứng trước cửa phòng Chiêu Nhiên không xa. Ly Thanh lùi lại định trở về phòng thì nghe thấy tiếng của Huyền vương: "Đợi đã!"

Ly Thanh đành bước đến trước mặt Huyền vương hành lễ.

"Tham kiến vương gia."

Huyền vương cười, cúi đầu nhìn gương mặt đang cúi xuống của Ly Thanh, nói: "Nhìn thấy ta sao em lại quay đi?"

"Dân nữ không dám làm mất nhã hứng của vương gia."

Huyền vương nâng cằm Ly Thanh lên, để cô đối mặt mình, nói: "Đúng là em làm ta mất hứng, phải đền bù thế nào đây?"

"Dân nữ không biết."

Huyền vương bật cười buông Ly Thanh ra, sau đó nắm tay cô kéo đi. Ly Thanh vội giật tay lại, Huyền vương dừng chân nhìn cô. Ly Thanh vội nói: "Vương gia..."

"Tại ta thất lễ."

Huyền vương cười, lùi lại vài bước, mắt nhìn phía trước, thong thả nói: "Ta hơi đói, không biết quanh đây có chỗ nào ngon?"

"Tửu lâu Trương Phình rất có tiếng ở nơi này thưa vương gia...."

"Vậy làm phiền tiểu thư dẫn đường."

Trên đường đi, Ly Thanh cảm thấy kỳ lạ khi không thấy có hộ vệ nào đi cùng Huyền vương, cô nói: "Dân nữ nghe nói các vương gia ra ngoài thường mang theo hộ vệ."

"Ừ."

"Vương gia không mang theo hộ vệ sao?"

Huyền vương dừng lại, Ly Thanh cũng không dám bước tiếp. Huyền vương nhìn thẳng vào mắt Ly Thanh, nói: "Người bảo vệ ta tốt nhất đang ở đây rồi, không cần thêm người khác."

Ly Thanh nhìn quanh nhưng không thấy gương mặt nào quen thuộc lẫn trong số những người dân đi trên đường, cô không tin Huyền vương không để hộ vệ gần bên mình. Huyền vương nhìn Ly Thanh, gương mặt trầm xuống, duỗi tay nắm chặt bàn tay cô rồi kéo đi. Ly Thanh cố gắng giật ra nhưng không được.

"Vương gia."

"Ừm?"

"Thế này không thích hợp...."

"Ồ...?"

"Vương gia...."

"Ừm?"

"Nơi này đông người."

"Rất vắng."

"Xin người buông tay."

"Tại sao?"

"Dân nữ là con gái Lễ Bộ Thượng Thư, xin người buông tay."

Huyền vương dừng lại, nhìn kỹ Ly Thanh, sau đó buông tay ra và nói: "Vậy em không được cách xa ta."

"..."

"Ta sẽ lạc."

Ly Thanh nhìn Huyền vương, trên mặt cô như hiện hai chữ: "Không tin". Huyền vương cười, đưa tay định vuốt nhẹ tóc cô nhưng rồi dừng lại giữa chừng, sau đó hắn thu tay lại chắp ra sau lưng: "Làm phiền tiểu thư."

Ly Thanh đi trước dẫn đường. Hai tay Huyền vương đang chắp sau lưng dần nắm chặt lại. Sau khi đến tửu lâu Trương Phình, Huyền vương không nhìn thực đơn mà đưa cho Ly Thanh. Ly Thanh vốn không rành các món ăn nên cô nói với phục vụ câu nói lần trước Chiêu Nhiên đến đây: "Như lần trước đi."

Huyền vương bật cười, nhìn Ly Thanh hỏi: "Tiểu thư là khách quen ở đây?"

Ly Thanh hơi giật mình, không dám nhìn thẳng, giọng nhỏ đi vài phần, đáp: "Dân nữ thường đến đây."

Huyền vương chăm chú nhìn biểu cảm của Ly Thanh, cảm thấy cô rất đáng yêu. Hắn tiếp tục hỏi: "Tiểu thư thích nhất món gì?"

Ly Thanh vốn không biết món ăn ở đây nên không dám trả lời bừa, trong lòng cô thầm mong Chiên Nhiên mau chóng tỉnh dậy. Huyền vương nâng cằm Ly Thanh nói: "Ta không hỏi món ở đây, ta hỏi món em thích nhất."

"Mật ong thưa vương gia."

"Tại sao?"

"Vì dân nữ thường sử dụng nó."

"Để làm gì...."

"Chữa đau bụng thưa vương gia."

Phục vụ mang đồ ăn đến, Huyền vương thu tay lại. Ly Thanh ngồi chờ Huyền vương ăn trước, Huyền vương lại nhìn Ly Thanh không động đũa. Hai bên nhìn nhau một hồi, Huyền vương rốt cuộc cũng cầm đũa. Hắn gắp một viên thịt vào bát của Ly Thanh: "Ăn đi."

Được lời như cởi tấm lòng, Ly Thanh chậm rãi ăn nhưng mắt không hề ngước lên. Cô có cảm giác mỗi lần nhìn Huyền vương đều sẽ bị hắn nhìn thấu tâm tư, nên cô thầm mong chuyến đi này kết thúc càng nhanh càng tốt. Huyền vương nhìn những món Ly Thanh hay gắp nhất, âm thầm ghi nhớ trong lòng, khóe môi bất giác nhếch lên.

"Ta từng làm chuyện có lỗi với người trong lòng. Muốn nàng ấy tha thứ, em nói ta phải làm thế nào?"

Ly Thanh đang ăn đột nhiên bị nghẹn. Cô không nghĩ sẽ có một ngày Huyền vương lại quan tân đến vấn đề này.

"Dân nữ không biết."

"Vậy em thử nghĩ cách giúp ta xem."

Ly Thanh đăm chiêu suy nghĩ, hình ảnh Lạc Ngôn mặc hỷ phục cưỡi ngựa chợt hiện lên khiến cô đờ ra. Cảm nhận được cảm xúc trong Ly Thanh có biến đổi, Huyền vương luống cuống nói: "Ta chỉ hỏi vậy thôi, em đừng nghĩ nhiều."

Đúng lúc này, Chiêu Nhiên tỉnh giấc, Ly Thanh cảm thấy tâm trạng không tốt liền lập tức rời khỏi thân thể. Huyền vương gọi phục vụ rồi chỉ vào những món Ly Thanh ăn nhiều, bảo họ làm thêm mỗi món một suất mang về. Sau đó, hắn cầm đũa ăn hết những món Ly Thanh vừa chạm đũa.

Chiêu Nhiên không rõ vương gia này tính khí thế nào nên cô chờ mỗi khi Huyền vương gắp xong một miếng mới cầm đũa gắp một miếng. Ăn xong, Huyền vương nói: "Vương phi của bản vương rất thích ngươi, nàng ấy đang giận bản vương, ngươi hãy thay ta khuyên nhủ nàng ấy."

"Chiêu Nhiên không biết đã gặp vương phi ở...."

"Chính là người đang dùng chung thân xác với ngươi."

Chiêu Nhiên đánh rơi đũa xuống đất, mắt trân trân nhìn Huyền vương không nói nên lời. Huyền vương không bộc lộ chút biểu cảm gì liền gọi phục vụ ra tính tiền. Sau đó, hắn tự mình cầm mấy gói thức ăn và cùng Chiêu Nhiên trở về.

Chiêu Nhiên vừa về đến nhà thì Huyền vương đưa cho cô mấy gói đồ ăn. Hắn nói: "Vương phi nhà ta thích ăn, ngươi nhớ đưa cho nàng ấy."

Nói xong, Huyền vương quay người rời đi. Chiều đến, Ly Thanh trở lại nhập vào cơ thể Chiêu Nhiên. Chiêu Nhiên liền nói: "Huyền vương nói cô là vương phi."

"Vương gia nói như vậy?"

"Huyền vương biết hai chúng ta ở chung rồi. Không phải tôi nói, ngài ấy tự biết."

"Tôi không phải vương phi...."

"Đừng giấu tôi, được không? Tôi không thích cảm giác bị động."

"Không có. Tôi không phải... Tôi tấn công vương gia nên bị đuổi đi."

"Tấn công? Cô tấn công Huyền vương sao?"

Ly Thanh không nói nữa, cô quyết định đi ngủ, linh hồn cô mấy ngày nay thường cảm thấy mệt, mỗi lần ngủ cô thường ngủ rất sâu. Chiêu Nhiên thở dài, tiếp tục nói: "Mấy đĩa đồ ăn trên bàn là Huyền vương mua về cho cô. Tôi vừa bảo người hâm nóng lại rồi."

Vốn Chiêu Nhiên có chút đói, những món Huyền vương mua cũng là những món cô thích, đằng nào đồ ăn cũng vào bụng cô nên cô định bụng ăn vài miếng. Để tiện lúc Ly Thanh trở về cũng có thể ăn luôn nên Chiêu Nhiên cho người đem tất cả đồ ăn hâm nóng lại một lượt. Đồ ăn vừa đem tới thì vừa hay Ly Thanh cũng trở về.

Sau khi hỏi xong, Chiêu Nhiên thấy Ly Thanh không đáp liền nói: "Nếu cô không ăn thì tôi ăn nhé?"

Ly Thanh không hề có động tĩnh gì. Chiêu Nhiên ăn được vài miếng thì Ly Thanh giành lấy quyền kiểm soát cơ thể, nói: "Tôi đói rồi..."

Nói xong, Ly Thanh cẩn thận gắp thức ăn cho vào miệng. Chiêu Nhiên cười thầm trong lòng, cô cảm thấy mình sắp làm nghề bà mai được rồi. Sau đó, Chiêu Nhiên quyết định đi ngủ, đằng nào những món này cô cũng ăn nhiều rồi, giúp cái bụng chống đói thì cô hay Ly Thanh ăn đều giống nhau.

Sáng sớm hôm sau, Chiêu Nhiên ra ngoài định đi dạo thì bắt gặp Huyền vương.

"Chiêu Nhiên tham kiến Huyền vương."

"Miễn lễ."

"Vương phi....vẫn chưa tỉnh."

"Bao giờ nàng ấy tỉnh lại?"

"Vương phi thường ngủ dậy thất thường, thời gian cũng không rõ ràng..."

"Nếu nàng ấy tỉnh lại thì bảo nàng ấy đến gặp ta."

"Vâng."

Nói xong, Huyền vương rời đi. Chiêu Nhiên cũng trở về phòng, gọi người mang đồ ăn đến. Mỗi lần cô nhớ đến cảnh trong mơ, Huyền vương ngồi bên bàn đá, toàn thân như phát ra khí lạnh, gương mặt u tối tựa quỷ vương khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Mới sáng sớm bước ra ngoài thì Chiêu Nhiên đã bắt gặp gương mặt không nóng, không lạnh của Huyền vương khiến cô không hề thoải mái. Chiêu Nhiên quyết định ngồi ở trong phòng ăn thật nhiều, lấy lại chút tinh thần cho tâm hồn bé bỏng của cô, chờ đến khi Ly Thanh tỉnh dậy.

Chiêu Nhiên đang ngồi bên bàn trang điểm thật đẹp thì Ly Thanh đã tỉnh dậy. Chiêu Nhiên nói: "Hôm qua lúc đang ngủ, tôi nghe thấy có tiếng gọi Thanh Thanh liên tục."

"Trước đây ở Huyền vương phủ, tên tôi là Ly Thanh."

"Huyền vương nói nếu cô tỉnh dậy thì bảo cô đến gặp ngài ấy."

"Ừm."

"Tôi hôm nay ngủ không đủ giấc, cô có thể dùng cơ thể này thoải mái."

Chiêu Nhiên tìm cớ đẩy Ly Thanh đến gặp Huyền vương càng sớm càng tốt. Có Huyền vương trấn giữ ở cửa nhà, Chiêu Nhiên cũng không dám ra ngoài. Dù sao cô cũng đã bỏ công trang điểm thật đẹp rồi, như vậy khi Ly Thanh gặp Huyền vương có thể cuộc nói chuyện sẽ thuận lợi hơn, nói chuyện càng lâu dài Huyền vương càng sớm rời đi.

Ly Thanh đến trước cửa phòng Huyền vương, cô nhìn thấy Lão Tam thì khẽ cúi đầu chào theo thói quen. Lão Tam lại nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Ly Thanh định gõ cửa phòng Huyền vương thì Lão Tam lại ngăn lại.

"Để tránh lời ra tiếng vào, tiểu thư nên về cho."

Ly Thanh đang không biết đối mặt với Huyền vương thế nào, nghe Lão Tam nói vậy cô có chút chần chừ. Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, Huyền vương đứng trước mặt cô, trầm giọng nói: "Đã đến rồi sao còn không vào?"

Ly Thanh vào trong, cánh cửa khóa lại. Ngay sau đó, Huyền vương từ đằng sau vòng tay ôm eo cô. Ly Thanh cảm nhận được một luồng hơi ấm tràn khắp cơ thể, lòng liền buông lỏng.

Không gian yên tĩnh, hai người đứng im lặng một hồi lâu. Huyền vương tựa má lên tóc Ly Thanh, nói: "Thanh Thanh... Theo ta về đi, cơ thể em không thể chịu quá bảy ngày nữa. Ta không thể rời cơ thể em quá lâu."

"Tại sao...?"

Huyền vương không trả lời, hắn nhắm mắt lại cảm nhận sự tồn tại của Ly Thanh. Ly Thanh thở dài, nói: "Tại sao...ngài làm vậy? Ly Thanh đã không còn lưu luyến gì..."

"Ta lưu luyến em."

"..."

"Về cùng ta, được không?"

"..."

"Tối nay ta phải xuất phát, em dẫn ta đi dạo...."

"..."

"Được không?"

"..."

"Được không?"

"Vâng...thưa vương gia."

Huyền vương xoay người Ly Thanh lại, cúi xuống định hôn lên môi cô nhưng lại bắt gặp một gương mặt xa lạ có đôi mắt thâm quầng giống như ngủ không đủ giấc, da trắng bệch, môi đỏ chúm chím. Hắn sững người, cảm xúc tuột dốc không phanh. Huyền vương nhăn mày, đẩy Ly Thanh ra, nói: "Ta quên mất đây không phải cơ thể của em."

"Vương gia không thích Chiêu Nhiên sao?"

Huyền vương chau mày, nhẹ búng trán Ly Thanh, nói: "Ta đến đây để tìm em."

Nói xong, Huyền vương nắm tay Ly Thanh bước ra ngoài đường đi dạo. Đi được một đoạn, Ly Thanh nghe thấy tiếng mắng chửi. Một gã đàn ông đang cầm một dây roi ngựa quất vào một người đàn bà đang nằm khóc trên đất, miệng gã không ngừng chửi bới. Người qua đường xúm lại chỉ trỏ người đàn bà. Có người cho rằng người đàn bà ăn cắp tiền của chồng nên mới bị đánh như vậy, có người cho rằng người đàn bà đó ngoại tình, có người lại cho rằng người đàn bà này đặt điều nói xấu chồng nên bị đánh.... Ai cũng đứng nhìn với thắc mắc trong lòng nhưng không một ai bước tới hỏi nguyên nhân.

Huyền vương quay sang nhìn Ly Thanh. Ly Thanh nhíu mày, cô không muốn nhìn thấy cảnh này nên quay mặt định rời đi. Huyền vương nắm lấy tay Ly Thanh, kéo đến chỗ hai người kia, ngăn cản roi trên tay gã đàn ông, hỏi: "Người này mắc tội gì?"

"Còn tội gì nữa! Nó không đẻ được con trai nên tao đánh nó!"

Nói xong, gã đàn ông lại vung roi lên định quất người đàn bà. Ly Thanh liền giơ tay nắm lấy dây roi, nói: "Cô ấy là vợ ngươi!"

"Thì sao? Vợ tao, tao quản!"

Gã đàn ông định giơ chân đá Ly Thanh nhưng Huyền vương đã nhanh chân hơn đá gã ngã dúi dụi trên đất. Ly Thanh đỡ người đàn bà trên đất đứng dậy.

Ngay sau đó, có hai hộ vệ xuất hiện trước mặt Huyền vương, cung kính nói: "Thiếu gia."

"Đem hắn đến quan phủ."

Người đàn bà vội vàng cầu xin: "Xin đừng đưa hắn đến chỗ quan phủ, về hắn sẽ lại đánh tôi mất."

Ly Thanh không ngờ trước phản ứng này của người đàn bà, cô lạnh lùng nói: "Người như vậy, cô còn tiếc làm gì?"

"Nếu không có hắn, tôi và các con sống dựa vào cái gì?!"

Ly Thanh không thoải mái trước hành động này, cô nắm lấy tay áo Huyền vương, nói: "Chúng ta đi thôi...."

Ly Thanh cảm thấy mình thực sự lo chuyện bao đồng, nếu biết trước như vậy cô đã không nhúng tay vào. Người đàn bà này thực sự quá nhu nhược, nhu nhược đến nỗi khiến cô cảm thấy không muốn giúp đỡ. Ly Thanh vừa đi vừa đăm chiêu. Huyền vương nhìn bàn tay đang nắm tay áo mình, cười tủm tỉm.

Hai người đi được một đoạn thì thấy có một gian hàng tranh.

"Khách quan, những bức tranh này không bán."

"Sao lại không bán?"

Ly Thanh bước tới gian hàng. Cô nhìn một loạt các bức tranh được treo, ánh mắt chợt trầm xuống. Có một vị khách và một người bán hàng đang đứng đối đáp, phía sau có một ông lão tóc hoa râm đang tiến về phía người khách.

Ông lão nói: "Lão phu vốn là người yêu tranh nhưng con cháu lại không có đam mê này giống lão. Những bức tranh này lão phu không nỡ chôn theo, chỉ đành đi khắp nơi tìm người có duyên."

Huyền vương thầm nhủ: "Việt quốc công?"

Ly Thanh nhìn Huyền vương, thấy ánh mắt hắn híp lại. Cô không để ý nhiều mà hướng đến chỗ ông lão, chỉ vào một bức tranh, hỏi: "Tiên sinh, làm sao có thể mua được tranh?"

"Chỉ cần cô nương thuyết phục được lão phu bức tranh này có điểm gì đặc biệt. Lão phu sẽ tự tay dâng tặng."

"Bức tranh này tên là Sắt Sắt, phía sau tranh có viết hai chữ này. Đây là tranh của họa sư Trầm Thanh Nhất Mặc. Đặc điểm của họa sư này chính là khi soi tranh dưới ánh mặt trời, tên của họa sư sẽ hiện lên."

"Điều cô nương nói nếu là người từng gặp qua bức tranh cũng có thể nói được."

"Bức tranh này dựa theo ánh sáng mặt trời để biến đổi. Hiện tại, bức tranh đang hiện hình ảnh thiếu nữ mặc váy hồng mỉm cười, phía sau là bông sen bao trùm lấy người con gái. Các cánh hoa sen sẽ dựa vào việc hấp thụ nhiệt từ ánh sáng mặt trời mà thay phiên nhau biến đổi lúc ẩn lúc hiện."

Ly Thanh ngừng lại nhìn ông lão nhưng không thấy phản ứng gì. Cô liền nói tiếp: "Khi ánh sáng mặt trời càng ít hình ảnh hoa sen sẽ hiện lên ngày càng rõ nét. Người con gái sẽ mờ dần như một cái bóng, váy cũng dần đổi sang màu lá úa vàng. Khói sương hồng xuất hiện quanh hoa sen sẽ càng lúc càng nhiều. Vào ban đêm, khói hồng sẽ thay nhau ẩn hiện, giống như làn khói đang di chuyển. Màu sắc trên các cánh hoa sen cũng biến đổi theo làn khói sương này."

Ly Thanh ngừng lại nhìn ông lão, ông lão lắc đầu nói: "Chưa đủ thuyết phục."

Huyền vương định bước lên nói vài lời, hy vọng Việt quốc công sẽ vì nể mặt mình mà tặng tranh. Nào ngờ Ly Thanh lại không bỏ cuộc, cô nói tiếp: "Một số họa sư thường dùng bột của huyền thuật sư để vẽ tranh, bột này gọi là phấn tiên. Không biết tiên sinh có không?"

"Có!"

Nói xong, ông lão vẫy tay, một người cầm một cái khay đựng một ấm nước và hộp phấn tiên đến trước Ly Thanh. Ly Thanh đến trước bức tranh rồi nhìn ông lão, thấy ông lão chỉ nhìn cô nên cô tự tiện lấy tranh treo trên giá rồi đặt xuống đất.

Một vài người bắt đầu chỉ trỏ sao cô có thể đặt tranh quý trên đất như vậy. Ly Thanh không chút để ý, cô lấy ấm nước đổ lên tranh, nói: "Các họa sư thường dùng nước đổ lên tranh và phấn tiên phủ lên. Như vậy, dưới ánh mặt trời, tranh sẽ hiện lên hình ảnh giữa không trung, tái hiện lại toàn bộ bức tranh một lượt mà không phải chờ hết một ngày. Trong bức tranh này còn có một người kiếm khách, hình ảnh sẽ hiện lên nếu dùng phương pháp này."

Nói xong, Ly Thanh nắm lấy bột phấn tiên thả lên tranh. Hình ảnh một cô gái mặc váy hồng đang cúi đầu mỉm cười dần ngẩng lên, nhìn thẳng về phía trước, tay đưa ra như đang tìm kiếm gì đó. Rồi cô gái nhắm mắt lại, váy dần úa vàng bay bay trước gió. Hình ảnh cô gái mờ dần như muốn hòa vào bông hoa sen ở phía sau, cuối cùng cô gái trở nên trong suốt. Bông sen hồng càng lúc càng hồng đỏ, cánh hoa càng lúc càng thu nhỏ. Những hạt bụi sương hồng càng lúc càng đỏ rực, tựa như khói lửa.

Có một người đàn ông nói to: "Nào có thấy kiếm khách nào!"

Những người đứng xung quanh cũng đồng loạt lên tiếng nói: "Đúng vậy!"

"Có thấy gì đâu!"

Ông lão bình tĩnh bước đến trước mặt Ly Thanh, nói: "Hẳn cô nương từng có cơ duyên thấy toàn bộ bức tranh này. Đa số họa sư thường dùng tên tranh hoặc câu thơ đề trên tranh làm khẩu quyết để mở toàn bộ bức tranh. Lão phu đã từng thử rất nhiều cách nhưng không mở được."

"Đó là vì bức tranh này vẫn chưa kịp hoàn thành. Lời đề trên bức tranh này là..."

Ly Thanh quỳ hai gối trên đất, dùng hai tay chạm vào bức tranh, nói:

"Hoa rơi rực lửa phiêu không.

Tàn hương tan sắc, tàn hồng tan duyên."

Ngay sau đó, hai hàng chữ vàng hiện lên giữa không trung. Những hạt bụi lửa lúc trước bỗng giống như làn khói hương càng lúc càng nồng đậm. Một mùi hương kỳ lạ phảng phất lan tỏa, lúc có lúc không, nhẹ nhàng mà say đắm lòng người.

Ngửi thấy mùi hương từ bức tranh, Ly Thanh thất thần một lúc, nói khẽ: "Tàn hương tan sắc...tàn hồng tan duyên."

Một cánh sen hồng chuyển dần một phần thành màu đen, để lộ ra hình ảnh một kiếm khách mặc đồ đen đứng ngắm nhìn người con gái. Cô gái nhìn kiếm khách, kiếm khách nắm lấy tay cô gái và đặt lên ngực mình. Hai người ôm lấy nhau một lúc, kiếm khách rời đi và biến mất. Cô gái không nói một lời, nhắm mắt lại thay cho tiếng thở dài. Đến khi thân hình cô gái đã úa vàng một nửa, kiếm khách quay trở lại và ôm chầm lấy cô. Cô gái dần trong suốt, kiếm khách quỳ sụp xuống. Bông sen dần hiện thêm vài cánh hoa, từ từ bao trùm lấy hình ảnh của hai người. Và rồi, bông sen mỗi lúc một đỏ rực.

Lúc này, Ly Thanh lấy thêm phấn tiên, nói: "Phấn tiên trong bức tranh này được làm từ một vị Ngự Khí Sư. Vì thế, hoa sen thực sự di chuyển được theo tác động của gió. Giống như bông hoa rơi giữa không trung, gió thổi sẽ bay lên rồi lại rơi xuống. Gió càng mạnh, hoa càng đỏ. Nếu chỉ ngắm tranh qua thời gian sẽ khó phát hiện ra."

Ly Thanh nhìn phấn tiên trong tay, nói: "Phấn tiên này là vốn không phải do Ngự Khí Sư làm, màu sắc sẽ khác chút."

Nói xong, Ly Thanh thổi phấn tiên bay lên. Phấn tiên như bị hút vào hình ảnh bông sen ở giữa không trung, tụ lại như làn khói nửa trắng nửa đỏ nửa xám. Bông sen tựa như bay trong gió, rơi xuống lại bay lên, nhẹ nhàng xoay trong gió, chao liệng giữa khói sương.

Một bóng áo trắng lướt qua nhặt lấy bức tranh chạy đi. Trong chớp nhoáng sau đó, khi mọi người định thần lại, họ phát hiện ra Ly Thanh đang bóp cổ kẻ ăn cắp tranh, đồng thời người hầu của ông lão cũng đang nắm lấy cổ tay hắn.

Huyền vương nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh chưa từng thấy bao giờ của Ly Thanh. Tranh trong tay kẻ ăn cắp rơi xuống, Ly Thanh lập tức cúi người đỡ tranh. Huyền vương đi đến, ôm lấy hai bả vai cô giúp trấn tĩnh và nói: "Không sao rồi."

Lúc này, ông lão bước tới. Huyền vương vội chắp tay nhưng lại bị ông lão ngăn lại. Ông lão nhìn Ly Thanh, nói: "Lão phu ngắm bức tranh này bao năm luôn cảm thấy không quá đặc biệt, treo tranh chỉ vì bút danh của nó. Không ngờ hôm nay mới được nhìn thấy toàn bộ.... Quả là Trầm Thanh Nhất Mặc."

Ông lão nhìn Ly Thanh ôm khư khư bức tranh, trong lòng ông có chút luyến tiếc, nói: "Tranh này thuộc về cô nương. Có điều, lão phu thắc mắc cô nương làm sao biết được khẩu quyết này?"

Ly Thanh ôm chặt bức tranh, khóe môi bất giác cong lên, cô từ tốn đáp: "Cảm tạ tiên sinh. Bức tranh này là của sư phụ tiểu nữ. Tranh chưa kịp hoàn thành thì giữa đường sư phụ gặp nạn nên tranh bị thất lạc."

"Ra vậy à..."

Ông lão đứng lặng quan sát Ly Thanh một lúc rồi gật đầu quay đi. Ly Thanh và Huyền vương cũng trở về nhà của Lễ Bộ Thượng Thư. Vừa đi, Ly Thanh vừa ôm khư khư lấy tranh. Huyền vương sóng vai bên cô, khóe môi ẩn hiện ý cười.