Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 18



Omega phát tình được nghỉ làm bảy ngày. Mặc dù kì phát tình của Thẩm Đại kết thúc trước thời hạn nhưng anh vẫn nghỉ hết thời gian cho phép. Anh không có tâm trạng ở lại căn phòng tràn ngập mùi pheromone chưa tiêu tán, nên nhanh chóng tắm rửa thay đồ chuẩn bị về nhà.

Đi xuống tầng, anh không tránh khỏi việc phải chạm mặt với quản gia.

Chú Hằng không hổ là quản gia chuyên nghiệp, thái độ giữ đúng chừng mực, mặt không đổi sắc, hỏi bằng giọng vô cùng tự nhiên, "Cậu định ra ngoài à? Cơ thể cậu đã hồi phục đâu."

"Không sao, cháu về nhà thôi." Thẩm Đại cũng cố tỏ ra bình thường, song bước chân vội vã đã tố cáo anh.

"Tôi bảo lái xe đưa cậu đi, giờ đang là thời điểm cơ thể cậu suy yếu nhất." Quản gia bổ sung thêm, "Ở đây cũng không tiện bắt xe."

Kì phát tình vừa kết thúc đúng là lúc thể lực của omega suy yếu nhất. Mấy ngày qua liên tục vận động dưới cường độ cao, lại chẳng ăn được gì nhiều. Sau khi hormone rút đi, cảm giác mệt mỏi mới đạt tới cực điểm. Thẩm Đại chỉ đứng nguyên một chỗ mà hai chân đã run lẩy bẩy. Đi ra ngoài với tình trạng hiện tại đúng là không ổn, chỉ là anh muốn lẩn trốn khỏi ngôi nhà này.

Thẩm Đại tiếp tục khước từ, "Không sao đâu chú, cháu gọi xe rồi."

"Để lái xe đưa cậu đi, nghe Tiểu Ngô nói nhà cậu ở rất xa. Nếu thiếu gia mà biết sẽ trách tôi không chăm sóc cậu chu đáo."

Nhắc đến Cù Mạt Dư, Thẩm Đại vô thức muốn phục tùng, đó là bản năng đáng hổ thẹn của omega, "Thôi được, cảm ơn chú."

Thẩm Đại lên chiếc MPV, để một lái xe khác của Cù Mạt Dư đưa về nhà. Đến khi xe ra khỏi khuôn viên, hai hàng lông mày nhíu chặt của Thẩm Đại mới dãn ra. Pheromone alpha quẩn quanh người cũng dần tản đi. Anh nên cảm thấy may mắn vì trong ba ngày vừa qua, Cù Mạt Dư thậm chí còn không chịu cho anh một đánh dấu tạm thời. Đã hơn ba năm trôi qua, anh vẫn nhớ như in cảm giác hụt hẫng, trống rỗng khi đánh dấu tạm thời biến mất.

Anh lấy điện thoại ra, mở Wechat của Cù Mạt Dư lên. Trong khung chat chỉ có dòng thông báo của hệ thống, danh sách bạn bè vẫn trống không như cũ. Việc duy nhất anh có thể làm là ngẩn người nhìn chằm chằm cái ảnh đại diện kia. Hôm nay lúc đi xuống tầng, một mặt anh lo sợ phải giáp mặt với Cù Mạt Dư, mặt khác lại trông ngóng hắn xuất hiện trong tầm mắt. Anh thật sự muốn biết sau này bọn họ sẽ chung sống như thế nào, nhưng điều này lại do Cù Mạt Dư toàn quyền quyết định.

Cảm giác tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của người khác thật là tồi tệ.

Thẩm Đại mệt mỏi ngủ thiếp đi ở trên xe. Về đến nhà, trời đã tối.

Bà ngoại trông thấy sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi của anh thì vô cùng lo lắng, "A Đại, con bị ốm à? Mới có vài ngày không gặp đã gầy rộc hẳn đi, sắc mặt trông cũng kém nữa."

"Con bảo với bà từ hôm nọ rồi mà, gần đây con bận chuẩn bị bài thuyết trình nên thường xuyên phải tăng ca. Không sao đâu ạ, nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ." Thẩm Đại đổ nhào xuống ghế sofa, cảm tưởng mình có thể thiếp đi ngay lập tức.

Bà ngoại thở dài, vuốt tóc anh dịu dàng nói, "Làm cục cưng của bà gầy đi rồi. Con ăn chưa? Có đói không?"

Thẩm Đại cười cười, làm nũng, "Bà nấu cho con bát mì đi, thêm một cái trứng chiên nữa ạ."

"Được rồi, con nằm nghỉ đi. Lát nếm thử món bắp bò kho bà nấu từ hôm qua."

Thẩm Đại nằm trên ghế sofa, gân cốt đau nhức trên người được giãn ra ngay lập tức. Đôi mắt không có tiêu cự thất thần nhìn lên trần nhà. Căn chung cư này quá nhỏ bé so với nhà của Cù Mạt Dư, nhưng nó được thuê bằng tiền của anh, là nơi chốn thuộc về anh, có người thân anh yêu nhất trên đời. Còn ở trong căn biệt thự rộng mênh mông làm gì cũng có người phục vụ kia, anh chẳng có nổi tư cách bước vào căn phòng của người chồng trên danh nghĩa. Ngay cả ân ái cũng chỉ làm ở phòng dành cho khách. Ngẫm lại, anh so với khách trọ còn không bằng.....

Trong chớp mắt, Thẩm Đại thầm hô ngừng, ngăn những ý nghĩ vô dụng này lại. Nếu như một người không kiểm soát được những tổn thương bên trong thế giới tinh thần, sẽ vì không thể có được cuộc sống thoải mái mà sinh ra càng nhiều tham vọng. Lý trí của anh không ngừng gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Đại não phát nhiệt dần dần nguội lạnh, lý trí lại quay trở về.

Sau một ngày nghỉ ngơi, Thẩm Đại hẹn gặp bên môi giới bất động sản. Môi giới tìm ra mấy căn hộ phù hợp với nhu cầu của anh, dẫn anh đi xem từng căn một. Anh chọn lọc ra hai căn ưng ý, để môi giới đi thương lượng giá. Chỉ cần giá cả phù hợp, anh sẽ mau chóng làm thủ tục mua bán sang tên. Sau đó còn phải tốn thêm một, hai tháng tu sửa, mua sắm đồ đạc cho căn nhà. Hy vọng có thể kịp đưa bà ngoại vào ở trước tết.

Mỗi lần nhìn vào số dư còn lại trong thẻ ngân hàng, anh đều nhắc nhở mình nên coi Cù Mạt Dư là cấp trên, chỉ nên biết ơn, không nên ôm ấp hy vọng xa vời. Khi anh đồng ý với Vưu Hưng Hải thay Vưu Bách Duyệt lấy chồng, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý bán thân. Được bán cho Cù Mạt Dư đúng là món hời lớn. Còn những suy nghĩ rối rắm trong lòng chỉ là chuyện riêng của anh, không liên quan đến người khác. Suy nghĩ theo hướng này làm Thẩm Đại cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Hiệu suất làm việc của bên môi giới rất cao, vào ngày nghỉ cuối cùng, đôi bên đã thương lượng xong mức giá hợp lý, tiếp theo chỉ cần làm các thủ tục theo quy trình.

Tảng đá chẹn ngang lòng Thẩm Đại như được hạ xuống. Anh vui mừng khôn xiết vì có thể mang đến cho bà ngoại một nơi ở thoải mái, dễ chịu để bà an hưởng tuổi già.

Ngày Thẩm Đại đi làm lại, các đồng nghiệp đua nhau xúm lại hỏi thăm. Bọn họ biết lúc đứng trên bục diễn thuyết, anh chịu ảnh hưởng của quá nhiều pheromone alpha, cơ thể không khoẻ nên xin nghỉ mấy ngày. Nhưng họ không biết anh khó chịu như thế nào, rồi sau đó làm cách nào để "khoẻ lại".

Mục đích của bọn họ hiển nhiên không đơn giản chỉ là hỏi thăm. Có một đàn em đánh bạo hỏi, "Anh Thẩm, nghe nói hôm đó sau khi thuyết trình anh bị ngất xỉu trong nhà vệ sinh, Cù tổng là người đưa anh đến bệnh viện phải không ạ?"

"Em thì lại nghe người ta đồn là Yến Minh Tu..."

"Là vệ sĩ của Yến tổng." Thẩm Đại bình tĩnh đáp, "Anh không ngất xỉu, chỉ hơi khó chịu mà thôi. Nguyên nhân cũng không phải do ảnh hưởng bởi pheromone, mà là do thời gian trước đó liên tục thức đêm, nên tiện thể xin nghỉ mấy ngày."

Tin đồn lan truyền suốt mấy ngày qua bị người trong cuộc kết thúc một cách hời hợt. Mọi người thất vọng tản đi.

Nhưng Trình Tử Mai không dễ bị đuổi đi như vậy, cô túm lấy Thẩm Đại truy hỏi đến cùng, "Cậu nói thật với tớ đi, có đúng là vệ sĩ không? Có người nói tận mắt nhìn thấy thái tử."

"Đã bảo là không phải rồi mà. Ở nơi công cộng alpha và omega phải giữ khoảng cách thích hợp, sao Cù tổng lại bất cẩn thế được. Đúng là vệ sĩ beta của Yến Minh Tu đã giúp tớ." Thẩm Đại đẩy cô về hướng phòng họp, "Sáng nay có buổi họp với thầy, nhớ nghiêm túc đấy."

Trình Tử Mai bày ra vẻ mặt nuối tiếc.

Thẩm Đại, Trình Tử Mai và giáo sư Lưu họp online hết cả buổi. Giáo sư khen ngợi bài thuyết trình của Thẩm Đại, nói rằng các lãnh đạo có phản hồi rất tốt, bảo anh không cần để ý đến việc Cù Thừa Trần cố tình gây khó dễ. Mục đích của cậu ta không nhắm vào anh, cũng không ảnh hưởng đến đề tài nghiên cứu của tổ bọn họ.

Thẩm Đại cảm thấy được an ủi rất nhiều, không uổng phí công sức anh chuẩn bị suốt ngần ấy thời gian.

Giờ nghỉ trưa, anh và Trình Tử Mai lười xuống nhà ăn, nên nhờ các đàn em mang cơm lên cho mình.

Khi trở về, Tuần Lam không chỉ mang theo cơm, mà còn có cả món lê hấp đường phèn. Đó là món đặc trưng của tiệm đồ ngọt nổi tiếng nằm ngay cạnh công ty, mùa đông bán rất chạy.

"Đây là cơm của anh, còn đây là mì của chị." Tuần Lam đặt túi của tiệm đồ ngọt lên bàn, cười nói, "Em mua hai phần lê hấp đường phèn, mùa đông ăn vào nhuận phổi giữ ấm, nghe nói tiệm này rất nổi tiếng."

Trình Tử Mai cười híp cả mắt, "Cảm ơn em, tiệm này muốn mua toàn phải xếp hàng. Mấy lần chị định ghé vào mua, nhìn thấy hàng dài đứng đợi là lại rút lui."

"May quá, hôm nay không phải chờ lâu." Tuần Lam kín đáo nhìn sang Thẩm Đại, "Anh Thẩm, anh gầy đi nhiều rồi, phải ăn vào để tẩm bổ lại."

Thẩm Đại gật đầu, "Cảm ơn em, hết bao nhiêu tiền để anh gửi."

"Ấy không không, anh chị cũng thường xuyên mời bọn em đi ăn mà."

"Tiền lương thực tập của mấy đứa có nhiều nhặn gì đâu, không cần khách sáo với anh." Thẩm Đại lãnh đạm nói, "Lần sau đừng mua nữa nhé, bình thường anh hiếm khi ăn đồ ngọt."

Tuần Lam cười cười, che giấu hụt hẫng nơi đáy mắt, "Vâng, anh chị ăn cơm đi ạ."

Tuần Lam đi rồi, Trình Tử Mai ăn lê hấp đường phèn trong veo đẹp mắt, còn nóng hôi hổi, vừa ăn vừa xuýt xoa, "Ngon thật đấy, trong này còn có cả tổ yến. Người ta có lòng xếp hàng giữa mùa đông mua cho cậu, cậu mau nếm thử đi."

"Ăn cơm trước được không, ăn cái này vào còn bụng dạ đâu mà ăn cơm nữa."

Thẩm Đại vừa mở hộp cơm ra thì bị Trình Tử Mai đút cho một thìa lê hấp đường phèn.

"Ừm, đúng là ngon thật, không bị ngọt quá." Thẩm Đại gật gù, "Nhưng đến mức phải xếp hàng để mua thì có hơi phóng đại."

"Không nha, tiệm này đang nổi trên mạng lắm." Trình Tử Mai đưa mắt nhìn Tuần Lam ở đằng xa, "Cậu em này vừa đến viện nghiên cứu đã để ý tới cậu, đúng là có mắt nhìn người."

Thẩm Đại bất đắc dĩ nói, "Cậu có rảnh thì giúp tớ từ chối khéo cậu ta đi. Tớ không biết nên xử lý như nào, sợ làm tổn thương lòng tự tôn của người ta."

"Xử lý cái gì mà xử lý, tớ thấy cậu ta không tệ đâu. Dáng người cao ráo, ngoại hình ưa nhìn, thành tích cũng tốt. Alpha học ngành kĩ thuật có hơi ngốc, bù lại được cái chất phác, đáng yêu."

"Thôi đừng có nói linh tinh, không được đâu, cậu ta kém tớ đến mấy tuổi lận."

"Có sao đâu, người ta không để ý thì thôi cậu để ý làm gì."

"Tớ nợ nần chồng chất, không dám tính đến chuyện yêu đương, tránh làm chậm trễ người ta."

Trình Tử Mai thở dài, "A Đại này, tớ thật lòng khuyên cậu. Trước hết, người nợ tiền không phải là cậu, mà là bà ngoại của cậu. Chính xác hơn mà nói thì là bố cậu. Thứ hai, coi như cậu có trách nhiệm gánh vác thay bà, thì vẫn phải có cuộc sống riêng, cũng phải theo đuổi hạnh phúc. Biết đâu người ta tình nguyện cùng cậu gánh vác thì sao. Suốt nhiều năm qua, cậu vì chuyện này mà né tránh biết bao nhiêu người có tình cảm với cậu, không thể tiếp tục như vậy được đâu."

"Không có ai tình nguyện gánh vác cùng tớ hết, cho dù có tớ cũng không bao giờ liên lụy đến người khác." Thẩm Đại nghiêm túc nhìn Trình Tử Mai, "Ai lại muốn kết hôn với người đang ôm mấy trăm vạn tiền nợ. Tử Mai, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, nhưng trong lòng cậu cũng hiểu rõ đó là chuyện không thể."

"Người có tiền sẽ làm được." Trình Tử Mai nhỏ giọng bảo, "Tớ nói cho cậu biết, tớ nghe ngóng được gia cảnh nhà Tuần Lam rất tốt. Cậu tìm người có tiền, tất cả mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết."

Trong lòng Thẩm Đại âm thầm tán thành với ý kiến của Trình Tử Mai. Đúng là anh đã tìm được người có tiền, đồng thời cũng giải quyết được vấn đề tiền bạc. Chỉ có điều lại nảy sinh thêm rất nhiều vấn đề mới, "Đừng cố gán ghép nữa, cậu giúp tớ đi, cho cậu ta khỏi lãng phí thời gian. Làm việc chung với nhau trong một phòng thí nghiệm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, xấu hổ lắm."

Trình Tử Mai chép miệng, tức giận ăn lê chưng đường phèn, "Cắn người miệng mềm*, lần sau tớ mới giúp cậu."

*Cắn người miệng mềm: trích từ cụm "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm", ý nói đã nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải nhún nhường.

Gần đến giờ tan làm, Thẩm Đại thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, chợt có một số lạ gọi tới.

"Alo?"

"Cậu Thẩm, tôi là Lão Ngô. Cậu còn ở công ty hay về nhà rồi?"

"Tôi vừa tan làm, đang chuẩn bị về nhà."

"May quá, thiếu gia bảo cậu xuống hầm để xe, về cùng thiếu gia."

"..... Được."

Sau khi kì phát tình kết thúc, anh và Cù Mạt Dư không gặp mặt, không liên lạc. Từ quấn quýt da thịt cuồng nhiệt chuyển sang lạnh nhạt, hờ hững giống như hai người xa lạ, đúng là một sự chuyển tiếp đột ngột mang đến hụt hẫng vô hạn. Những ngày vừa qua, từng giây từng phút anh đều sống trong đau khổ. Đau khổ nhất chính là anh không có tư cách để mà đau khổ.

Nực cười hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến chuyện mình sắp được gặp Cù Mạt Dư, ngọn lửa trong anh lại bắt đầu nhen nhóm.

Anh vội vàng đi thang máy xuống, chạy đến chỗ đỗ xe riêng của Cù Mạt Dư. Cả khu vực này là nơi để xe của các lãnh đạo nên rất vắng vẻ. Tuy vậy anh vẫn cẩn thận cúi đầu sợ người khác trông thấy.

Lên xe, Cù Mạt Dư nhàn nhã nhìn anh, mang theo nụ cười như có như không. Không xem tài liệu, không nhìn điện thoại, giống như chỉ đang ngồi đó chờ anh.

Trái tim Thẩm Đại không nhịn được nhảy cẫng.

"Lại đây." Cù Mạt Dư đưa tay ra.

Thẩm Đại do dự đặt tay mình vào tay Cù Mạt Dư. Hắn thuận thế kéo anh ngồi lên đùi mình, ghé sát mũi vào phần gáy của anh, nhẹ nhàng hít ngửi.