Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 131: Giác quan thứ 6



Đi ra sau nhà là một khoảng vườn rộng rãi, có những dụng cụ dùng để tập luyện võ thuật bao cát, mộc nhân…

Ông Tuấn thấy Trần Quốc Hưng thì bật cười nói. “ Đến rồi sao! Còn mang theo cả đao gỗ cơ à tính lấy cái mạng già này hay sao.”

Hắn chấp tay hành lễ trong võ đạo rồi mới nói.

“ Cháu đâu dám, cháu đến chỉ là giao lưu võ đạo với ông thôi.”

Ông Tuấn cười cười đi lại góc nhà chỗ để mấy thanh vũ khí bằng gỗ rồi lấy ra một thanh kiếm gỗ, vung vung lên vài cái rồi nhìn hắn nói.

“ Ha ha vậy thì để kiếm pháp của ta so với đao pháp của cháu.”

Hắn gật đầu chắp tay nói.

“ Vậy làm phiền ông chỉ giáo.”

Hắn lao lên vung đao chém tới, ông Tuấn vung thanh kiếm gỗ lên đỡ đòn tấn công, hai thanh vũ khí va chạm.

“ Tốt.”

Ông Tuấn vung tay lên dùng lực, hắn bị hất văng về phía sau, nhăn mày lại, hắn chiêu đầu tiên chỉ là thăm dò, vẫn dữ lại sức lực. Vậy mà ông Tuấn dễ dàng hất văng hắn ra, trong lòng hắn liền cân nhắc lại thực lực của cổ võ giả rồi thét lên.

“ Ông cẩn thận, cháu sẽ dùng hết sức lực.”

Ông Tuấn cười lớn vung kiếm lên nói.

“ Ha ha đến đây.”. truyện xuyên nhanh

Hắn lao lên tay vung đao gỗ tốc độ nhanh như gió, những tàn ảnh đao quang loé lên, ông Tuấn thong thả dùng kiếm gỗ phá giải những đòn chém của hắn một cách dễ dàng.

Ở bên ngoài Thái và Thuỷ mồm há hốc nhìn một già một trẻ đánh nhau túi bụi, Thái hít một hơi khí lạnh nói.

“ Ô cái shit, cậu ta dốt cuộc đã đạt đến cảnh giới gì? Không lẽ là Tiên Thiên, mẹ của ta ơi, cao thủ Tiên Thiên chưa đến 20 tuổi.”

Trận chiến càng ngày càng kịch liệt, hắn càng đánh càng hăng, tay càng ngày càng nhanh, hắn thuần tuý chỉ sử dụng sức lực bản thân không hề vận dụng linh lực vào chiến đấu.

“ Hự “ hắn bị kiếm của ông Tuấn chém trúng ngực, hắn liền lùi về sau tay dơ lên xoa xoa chỗ vừa bị chém trúng, cái áo phông của hắn đã bị chém rách một vệt lộ ra bên trong da thịt xước đỏ.

“ Chỉ là tốc độ thôi là chưa đủ!”

Ông Tuấn dơ kiếm chỉ vào hắn mà nói, hắn gật đầu nếu nhát kiếm vừa rồi là kiếm thật, hắn không chết cũng bước nửa chân vào cái chết.

“ Cháu nhớ rồi.”

Hắn nheo mắt lại suy nghĩ đảo nhanh qua trong đầu, hắn đi theo con đường tốc độ, chỉ một chữ “ nhanh” tốc độ phá vạn chiêu, nhưng có vẻ còn thiếu đi khả năng phòng thủ cho bản thân, hắn chỉ điên cuồng tấn công đối thủ mà lại không hề phòng bị bản thân, tấn công là cách phòng thủ tốt nhất giường như cũng không phải là biện pháp hoàn hảo, khi điên cuồng tấn công sức lực của hắn sẽ trôi đi rất nhanh, đối phương phòng thủ chỉ cần nhẹ nhàng tránh né hoặc gạt chiêu thức của hắn đi, lúc đó lực đạo tấn công của hắn sẽ bị phân tán ra xung quanh, một khi thể lực suy kiệt người chết sẽ là hắn.

“ Lại nào ông.”

Hắn lao lên tấn công, đao trong tay như long như xà lúc chém lúc đâm, khi lại gạt để phòng thủ, hắn phát hiện ra một điều trong chiến đấu ánh mắt quyết định một phần cực kì lớn, mắt hắn so với người bình thường không biết còn cường đại hơn biết bao nhiêu lần vậy mà bóng kiếm của ông Tuấn hắn chỉ lờ mờ bắt được, tai cũng cực kì quan trọng, nó giúp hắn nghe được tiếng xé gió của vũ khí, giúp phán đoán phương hướng mà kẻ địch tấn công.

Vừa đánh hắn vừa nhớ tới một loại haki trong One Pi, đó là haki quan sát, một khả năng giúp người sở hữu có khả năng cảm nhận được xung quanh điều này tương tự với khí cảm của hắn, điểm khác biệt duy nhất là haki quan sát có thể cảm giác được phương hướng mà kẻ địch tấn công trong một khoảng thời gian ngắn, hắn thầm gật gù đây có lẽ là cái thứ mà người ta gọi là giác quan thứ 6, hắn nhất định sau này cũng phải tập luyện mới được, để khi mắt và tai hắn không nghe không nhìn thấy được thì còn có thể tiếp tục chiến đấu, phương pháp luyện tập thì để nghiên cứu sau vậy.

Thần thức có khả năng quan sát, nghe được âm thanh…nhưng phải đến cảnh giới Hoá Thần thì mới có, tuy nhiên giác quan thứ 6 hắn vẫn cho là hiệu quả nhất, trong cuộc sống giác quan thứ 6 cho bản thân nhiều người cảm nhận được người thân của họ sẽ mất, cảm nhận được những tai nạn sẽ sảy ra với họ…hắn cho rằng giác quan thứ 6 là công cụ để cảm nhận tương lai.

“ Tập trung nào.”

Tiếng ông Tuấn vang lên hắn giật mình vội lui lại ra sau tránh một nhát kiếm đâm về phía ngực. Hắn trầm tư nhìn thanh đao gỗ trong tay rồi lùi ra phía sau một khoảng cách dơ đao ngang người hắn ngẩng lên nói.

“ Ông có biết các cảnh giới của sử vũ khí chứ?”

Ông Tuấn bật cười nhìn hắn một lúc mới nói.

“ Ông luyện võ từ năm lên 3 tính đến bây giờ đã được 70 năm, cảnh giới của kiếm đạo ông tự tin nói đã bước nửa bước vào Kiếm Trong Tâm.”

Hắn khiếp sợ nhìn ông Tuấn, thật sự hắn không thể ngờ ông Tuấn lại bước nửa chân vào cảnh giới Kiếm Trong Tâm, thì ra ông Tuấn chỉ dùng kiếm gỗ để luyện tập với hắn. Ánh mắt hắn loé lên rồi nghiêm túc nói.

“ Cháu muốn thử một lần xem.”

Ông Tuấn nhìn hắn một lúc rồi gật đầu nói.

“ Cháu cẩn thận.”

Ông Tuấn dơ một ngón tay trỏ chỉ thằng về phía Trần Quốc Hưng khẽ nói.

“ Bất Nhạc Kiếm Khí.”

Kiếm khí từ đầu ngón tay ông Tuấn loé lên, hắn cảm nhận được khí tức sắc bén đang lao đến, khoé miệng giật giật, nếu mà ở khoảng cách gần kiếm khí đột nhiên từ bộ phận cơ thể lao ra tấn công, vậy thì quả thật là chết người, không tránh kịp thì không phải sẽ bị chém một nhát lên người sao, lúc đó trời cứu.

Cảnh giới Kiếm Trong Thân là thúc đẩy nội lực hoá thành khí sát phóng ra khỏi huyệt vị ở lòng bàn tay rồi chạy theo ngón tay phóng ra bên ngoài mà công kích. Cũng giống với việc chuyền nội lực vào trong kiếm mà chém ra bên ngoài tuy nhiên tiêu hao nội lực sẽ khác nhau, dùng kiếm để chém vào không khí tạo ra một luồng khí cực mạnh và nhanh được xem như là kiếm khí, nội lực sẽ bị tiêu hao một phần vì thứ trung gian là thanh kiếm đã tản mất một phần nội lực. ( hơi lú)

Hắn vung đao lên chém mạnh một nhát, thức thứ nhất Trảm Đao Phá được hắn thi triển.

Một luồng đao khí phóng ra lao thẳng về phía trước, hai luồng đao khí, kiếm khí va chạm trong không trung, cây cối xung quanh không gió tự nhiên lại lay động, một giây sau cảm nhận được một luồng gió mạnh đang lao đến hắn nổi hết cả tóc gáy, thân thể nhanh như chớp lăn người sang một bên.

Cảm nhận được một luồng kiếm khí lướt qua, da đầu hắn run lên, tí nữa thì bị chém trúng. Giao đấu giữa đao khí của hắn và kiếm khí của ông Tuấn, đao khí đã thua, luồng kiếm khí còn sót lại liền hướng thẳng hắn mà công kích, may mà hắn còn tránh được.

“ Phựt “ một tiếng một thân cây cảnh bị chém đứa lìa nghiêng ngả sang một bên, ông Tuấn nhìn hắn gật đầu cười lớn.

“ Ha ha,đã đặt chân vào cảnh giới đầu tiên của đao pháp, giỏi lắm.”

Hắn nhìn xuống thanh đao gỗ ở trong tay liền cười khổ, thanh đao gỗ từ từ nứt ra rồi vỡ thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất, hắn phát hiện ra một điều, vũ khí có chất lượng tốt mới có thể phát huy ra kình khí mạnh được, hắn cảm giác đao khí, kiếm khí…nó cũng chỉ như pháp thuật Trảm Phong Thuật, đều là chém ở trong không khí tạo ra một luồng khí áp nhanh mà sắc bén.

Hắn gật gù, pháp thuật tu tiên quả nhiên là cường đại, tuyệt kĩ võ giả chỉ được xem như là phỏng chế pháp thuật, lắc đầu mặc kệ mấy cái vẫn đề củ chuối hắn nhìn qua ông Tuấn nói.

“ Cảm ơn ông ạ, thỉnh thoảng cháu phải làm phiền ông chỉ dạy thêm.”

Ông Tuấn cười hiền gật đầu, sau đó hắn nói chuyện thêm một hồi rồi xin phép ra về. Anh Thái hớn hở quàng vai hắn nói nhỏ.

“ Sư phụ, dạy đồ đệ biến thái như sư phụ được hay không?”

Hắn nhăn mặt, cái gì mà biến thái, gọi là thiên tài nghe còn được, hắn cười hắc hắc.

“ Anh gả em gái cho tôi, tôi sẽ xem xét dạy anh, thế nào?”

Thái bĩu môi vẻ mặt hiện lên chính khí lẫm liệt hừ lạnh nói.

“ Tôi không phải loại người như vậy…bất quá em gái tôi nó vụng về lại đanh đá, cậu có hứng thú hả?”

Hắn khinh bỉ nhìn anh Thái, xem ra cũng không phải loại anh trai tốt đẹp gì, hắn hừ mũi nhanh như cắt đạp cho anh Thái một phát làm anh Thái văng ra cắm đầu vào đống cát rồi mới vỗ mông nhảy lên xe phóng đi.

Về đến nhà đã tối, tắm rửa rồi chạy xuống bếp phụ giúp chị Lan nấu cơm tối.

“ Chị iu có gì cần em giúp không?”

Hắn hỏi chị Lan đang cắm nồi cơm, chị Lan lạnh nhạt nhìn hắn một cái rồi nói.

“ Gọt mấy củ cà rốt.”

Hắn gật đầu vơ lấy con dao inox nhỏ, cầm củ cả rốt hắn cười nhạt rồi tung lên, tay nhanh như chớp vung dao chém như điên, củ cà rốt khi từ không trung rơi xuống một lần nữa vào tay hắn đã sạch sẽ không còn sót lại tí vỏ nào, hắn gật đầu thầm khen chính mình,kiểu này mà hắn đi thi đầu bếp thì đạt giải nhất là chuyện nhỏ.

“ Bốp “ một tiếng vang lên, hắn nhăn nhó nhìn qua chị Lan.

“ Ơ sao lại đánh em.”

Chị Lan thu tay về, hất mặt xuống đất lạnh nhạt nói.

“ Lắm trò, rơi hết vỏ ra nhà rồi.”

Hắn mới nhìn lại thì gãi gãi đầu, lúc nãy thể hiện chém cà rốt mà không thèm để ý đến vỏ cà rốt bắn tung toé ra nhà, liền cười hề hề với chị Lan rồi nhặt vỏ cà rốt vào trong sọt rác.

Ăn cơm tối xong xuôi hắn lười nên chốn cái vụ rửa bát chạy lên phòng nói dối là học bài, nhưng thật ra hắn nhảy ra ngoài chạy lên căn lều ở trên ngọn cây ngồi đần người ra.

Giác quan thứ 6 hay được gọi là trực giác là loại cho ta thấy được những thứ mà 5 loại giác quan khác không thấy được, linh cảm, cảm nhận được những thứ vô hình.

Bất giác hắn dơ tay bắt được một cánh hoa, nhìn cánh hoa trong lòng bàn tay rồi hắn ngửa mặt lên nhìn tán cây mà hắn làm căn lều, những bông hoa màu trắng nhạt nở rộ trong mùa đông lạnh lẽo bị những trận gió thổi mà rụng xuống bay trong gió.

Ngồi xếp bằng lại, đóng tất cả 5 giác quan lại, không nhìn không nghe không ngửi, không cảm nhận được cơ thể hắn hoàn toàn chìm vào bóng tối vô thức, lặng lẽ cố dùng trực giác để quan sát, cảm nhận những cánh hoa. Nếu có kẻ địch xuất hiện ở đây chỉ cần nhẹ nhàng đâm cho hắn một nhát thì hắn cũng chỉ kịp ngáp một cái rồi lăn ra chết tốt.