Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 147: Xuân hoa điếm



Quan sát một hồi lâu hắn để ý đến cái 4 người ngồi một bàn, trò chuyện đủ thể loại, nào là thành chủ phu nhân ngoại tình, nào tiểu thư của gia tộc nào đó xx với gia nhân…

Trần Quốc Hưng mặt ngơ ngác, gãi gãi cằm, sao mấy người phàm này lại rõ chuyện trong nhà người ta thế nhỉ, mẹ nó không phải lại giống mấy bà bán cá ngoài chợ đấy chứ? Truyện cái lá cây rơi mấy bà cũng có thể biến chuyển suy đoán nào là cái cây bị thối rễ, cây sắp chết…

Hắn suy tư một chút, nghe lời các cụ ngày xưa “ biết thì sậm sa sậm sặc, không biết thì ngậm c* mà nghe” vậy là hắn nhấc mong đi lại chỗ bàn 4 người.

“ Các vị đạo huynh, cho tiểu đệ hỏi thăm chút tin tức được không vậy?”

Bốn người đang trò chuyện vui vẻ, liền dừng lại đều đưa mắt đánh giá Trần Quốc Hưng, thấy bộ dạng khúm núm của hắn thì cũng gật đầu, một người có vẻ là dân mồm mép lê la nói.

“ Ha ha, nào nào ngồi xuống đây, có gì cần giúp đỡ thì nói ra, ta tên Thái Vương, không có gì tài giỏi nhưng được cái nắm bắt không ít tin tức trong khu phàm nhân này!”

Trần Quốc Hưng vui vẻ dơ tay gọi tiểu nhị phục vụ.

“ Mang thêm thức ăn lên đây, lấy thêm rượu ngon nhất lên cho ta.”

Thấy Trần Quốc Hưng gọi thêm đồ ăn cùng rượu, 4 người đều vui vẻ gật đầu nhìn Trần Quốc Hưng thuật mắt hơn.

“ Tiểu đệ tên Ngô Hán, lần đầu đến Vương Kim Thành nên còn chưa rõ mấy điều cần lưu ý ở trong thành, mong các vị huynh đài chỉ giáo.”

Quả nhiên ngày xưa xem nhiều phim kiếm hiệp cổ trang, nói mấy từ kiểu cổ xưa cũng không ngượng miệng.

Rượu thịt cũng được mang lên thêm, sau đó mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, Trần Quốc Hưng cũng biết được những thứ hữu ích. Vương Kim Thành được chia làm ba khu vực, một là khu vực giành cho phàm nhân, khu thứ hai là nơi hỗn tạp giữa cả tu sĩ và phàm nhân, phàm nhân ở khu này đều thuộc thân thích của tu sĩ hoặc là kẻ có tiền, còn khu thứ 3 chính là nơi ở của thành chủ Vương Kim Thành, là nơi cấm phàm nhân đi tới, tuy nhiên ở đó vẫn có phàm nhân xuất hiện, tất cả đều là người hầu trong phủ thành chủ.

Trong thành cũng có 3 đại thế lực, một Vương gia, một Kim gia, một Hồng gia, tất cả đều gia tộc tu chân giả, tuy không thể so sánh với phủ thành chủ nhưng cả ba gia tộc cũng thuộc dạng hô mưu gọi gió ở Vương Kim Thành, còn lệnh bài ở cổng thành được phân thành 2 loại, một loại viền trắng thì có thể di chuyển thoái mái ở hai khu vực của phàm nhân và tu sĩ, còn loại viền đỏ như của hắn thì chỉ hơn loại kia một tí tẹo, đó là có thể đi đến cổng vào phủ thành chủ nhìn chứ không thể vào, khi nghe xong tí nữa hắn ngất xỉu, con mẹ nó mất toi cái vòng vàng mà được cái tấm lệnh bài đến cổng phủ thành chủ nhìn một cái, quả thực hắn muốn đập đầu vào gối tự sát, cái cổng rách của phủ thành chủ không cẩn thận hắn dỡ luôn, mẹ nó chứ.

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, bấy giờ muốn kiếm được đồ tốt một cách nhanh chóng, thì chỉ có một cách, đó chính là ăn trộm hết sạch tất cả, mà muốn trộm đồ ở 3 gia tộc kia hẳn là không dễ như ăn trộm ở gia tộc Ngô Gia, một gia tộc ở ngoài cũng có gia chủ Trúc Cơ Kỳ, vậy gia chủ ở đây không khéo còn là Kim Đan Kỳ cũng nên, người ta chỉ cần liếc mắt một cái không khéo một Luyện Khí Kỳ như hắn, còn không cả kịp ngáp đã chết bố rồi thì trộm cướp gì nữa, không được muốn trộm cắp phải tính toán cẩn thận, chỉ cần sai sót một li thì trả giá là tính mạng.

Cảm tạ đám người kia, rồi Trần Quốc Hưng tính tiền rời đi, vừa đi vừa xoa cằm suy nghĩ, trong binh pháp tôn tử 36 kế sách thì chỉ có kế Điệu Hổ Ly Sơn có vẻ khả thi, nhưng muốn dụ giỗ những kẻ có tu vi cao rời khỏi núi thì cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Vừa đi vừa nghĩ bất chợt hắn bị người ta kéo lấy, một mùi hương thoang thoảng phả vào mũi làm hắn sực tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh, là một khuôn mặt khá xinh đẹp cười tươi như hoa nói.

“ Công tử, vào trong Xuân Hoa Điếm thư giãn đi à!”

Trần Quốc Hưng ngơ ngác, nhìn tấm biển ghi ba chữ như rồng bay phượng múa “ Xuân Hoa Điếm” ngẩn ra một tí lại đi đến kĩ viện cơ à, hữu duyên vậy thì vào thôi.

Trần Quốc Hưng cười cười quay qua cô gái bên cạnh, đánh giá lại một chút, dáng người cũng không tệ, quần áo trên người thì tương tự như mấy nữ nhân bán hoa trên phim cổ trang vậy, nhìn khá bắt mắt.

“ Được, dẫn bổn thiếu gia vào trong.”

Cô gái cười tưới kéo Trần Quốc Hưng đi vào trong, vào bên trong người người như nước, đặc biệt đứng ở ngay cửa chính là hai tên to cao đen hôi, khuôn mặt hung ác, điều làm hắn bất ngờ nhất vậy mà hai tên gác cửa lại là tu sĩ, tu vi là Luyện Khí Kỳ tầng 4 và tầng 5, xem ra cái Xuân Hoa Điếm này cũng không đơn giản.

Vừa vào bên trong một đám nữ nhân ùa lại bám lấy hắn, cô gái kéo hắn vào đây cũng buông tay cúi người nói.

“ Công tử, để tỷ muội phục vụ ngài, ta còn việc trên người, xin cáo lui.”

Trần Quốc Hưng gật gù không nói gì, cô gái kia liền quay đầu đi ra bên ngoài tiếp tục công việc kéo khách, cảm nhận cánh tay hai bên đè vào vật mềm mại như bông của hai cô gái, Trần Quốc Hưng cười nhạt, cũng khá to chứ không đùa được, hơn nữa còn là hàng thật, chứ mà ở bên ngoài bây giờ còn đếch phân biệt được đâu là hàng thật đâu là hàng độ nữa.

“ Công tử, ngài muốn đi đâu?”

Nghe một cô gái bên phải hỏi, hắn ngơ ra, vào trong này thì còn đi đâu nữa nhỉ, hắn liền nghi ngờ hỏi lại.

“ Vào đây thì còn có thể đi đâu?”

Người bên trái liền cười hì hì cọ mạnh vật mềm mại ở tay Trần Quốc Hưng giới thiệu.

“ Xuân Hoa Điếm, ngoài tâm sự riêng với nhau, còn có thêm nhiều trò chơi khác, như tắm tiên, xoa bóp, thưởng thức thi cầm, còn có cả sòng bạc trên lầu 3…”

Trần Quốc Hưng ồ lên một tiếng, trên cơ bản cũng là vài trò chơi liên quan tới abc với nữ nhân, hắn cũng không có rảnh mà abc với đám người này, nhưng mà còn nghe giới thiệu, khoảng nửa canh giờ nữa Huyên Huyên cô nương, hoa khôi của Xuân Hoa Điếm trổ tài thi cầm, rất nhiều con ông cháu cha đến đây, còn có cả 3 vị công tử của ba gia tộc đến xem, thì Trần Quốc Hưng ánh mắt loé lên, vì vậy quyết định rồi nói.

“ Dẫn ta lên sòng bạc đi.”

Vậy là dưới sự đè ép ở cả hai cánh tay, hắn được hai cô gái dẫn lên lầu 3 của Xuân Hoa Điếm, đến nơi Trần Quốc Hưng hơi hơi bất ngờ, có những bàn dài đang tụ tập đông đúc người, đa số là đực rựa, có tên cũng như hắn hai bên kẹp hai em, cá biệt có tiền còn có cả 4 5 em bấu lấy, người thì ngồi trong lòng người thì ôm cổ, kẻ thì bóp vai bóp hông, hắn nhếch miệng cười nhạt.

Đảo đảo mắt một hồi nhìn về phía bàn đông nhất ở trung tâm, đặc biệt mắt dán lên một kẻ quần áo lụa là, là tu chân giả tu vi chỉ có Luyện Khí Kỳ tầng 2, ngoài mấy em gái quấn lấy bên người, còn có hai tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng 5 phía sau.

Trần Quốc Hưng mắt loé lên một cái, rồi quay qua em gái bên trái khẽ ghé vào tai, thổi nhẹ một cái rồi hỏi.

“ Người mặt quần áo sặc sỡ kia là ai vậy?”

Cô gái vị hắn thổi rùng mình một cái cả người mền như không xương nhũn ra, khẽ liếc Trần Quốc Hưng một cái đầy ai oán, Trần Quốc Hưng cười cười, nhạy cảm vậy sao.

“ Là Hồng Thiên Lăng công tử!”

Trần Quốc Hưng mắt càng loé sáng, hỏi nhỏ.

“ Là con trai của gia chủ Hồng gia hay sao?”

Cô gái gật gật đầu, Trần Quốc Hưng dãy thoát ra khỏi hai cô gái, móc bạc trong người ra nhét vào khe ngực của hai cô gái nói.

“ Lui ra đi, ta muốn một mình.”

Hai cô gái nhìn hắn có chút không nỡ rời xa, dù sao Trần Quốc Hưng cũng đẹp trai, cơ thể lại to cao rắn chắc, nếu mà làm với hắn thì không khéo lại bay lên tận chín tầng mây cũng nên, chứ đám ẻo lả khác chỉ nhún được vài cái là hết hơi, quả thật không bõ bèn gì.

Hắn cười nhạt trước ánh mắt như thu thuỷ của hai cô gái rồi quay đi vào bàn của tên Hồng Thiên Lăng đang chơi, lại gần bàn chơi, Trần Quốc Hưng mới nhận ra, là cái bàn này chơi Tài Xỉu, khoé miệng hắn hơi giật giật, con mẹ nó cái bộ môn này còn phủ sóng ở cả dị giới cơ à, hay đây là một bộ môn không thể thiếu của các giới diện nhỉ?

“ Ba vạn hoàng kim, đặt cửa Tài.”

Hồng Thiên Lăng tay thì thò vào trong áo của cô gái ngồi trong lòng, hô lên, lập tức một tên đứng phía sau nâng cái túi vải lên móc ra mấy thanh vàng hình chữ nhật khoảng hai ngón tay đặt vào chữ Tài trên bàn. Đám xung quanh lập tức nhìn nhau rồi đặt hết vào cửa Xỉu, chỉ có vài người là đặt vào cửa Tài. Khi những người chơi đã đặt xong, một tên cầm cốc lên bắt đầu sóc những con súc sắc 6 mặt một lúc rồi đặt xuống bàn.

“ Mở, 10 điểm, Xỉu.”

Vẻ mặt những người đặt cửa Xỉu lập tức vui vẻ, còn vẻ mặt của Hồng Thiên Lăng đen như đít nồi, tay bóp mạnh, cô gái ngồi trong lòng mặt đỏ bừng run lẩy bẩy ôm chặt lấy Hồng Thiên Lăng.

Trần Quốc Hưng khẽ nhếch miệng, tu sĩ Luyện Khí Kỳ chỉ có khí cảm, nên không thể nào nhìn xuyên qua được cái cốc mà nhìn được điểm của súc sắc, nên không thể gian lận, còn việc nghe được điểm như trên phim tàu thì đúng là vẫn có thể nghe, nhưng mà hắn để ý trên cái cốc lắc súc sắc còn khắc cả trận pháp cách âm, vì vậy muốn nghe cũng không nghe được.

“ Ô Hồng huynh, ngươi lại ở đây vui chơi, kiếm được bao nhiêu rồi, lát cho tiểu đệ vay vài trăm vạn, để thưởng cho Huyên Huyên cô nương một chút.”

Ở cửa vào một người thanh niên đi vào, khuôn mặt hốc hác tái nhợt, bộ dạng cũng tương tự như Hồng Lăng Thiên mấy phần, đi sau cũng là hai tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng 5. Vừa thấy người vừa đến Hồng Thiên Lăng đẩy cô gái trong lòng sang một bên, nghiến răng nghiến lợi nói.

“ Kim Phong Kha, ngươi lại đến tranh giành Huyên Huyên với bổn công tử sao?”

Kim Phong Kha cười ha ha, ngồi xuống đối diện với Hồng Thiên Lăng, hất mặt nói.

“ Ta so với ngươi tốt hơn rất nhiều, Huyên Huyên cô nương nhất định sẽ là của ta.”

Hồng Thiên Lăng nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng tức giận cực kì. Trần Quốc Hưng nheo mắt nhìn, hắn đoán cái tên Kim Phong Kha kia cũng giống với Hồng Thiên Lăng, là con trai của gia chủ Kim Gia, nếu là người bình thường làm sao giám tranh giành gái với Hồng Thiên Lăng được, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm bắt đầu suy tư, hai tên này có vẻ đều rất dễ lợi dụng, hắn nên gia tay với kẻ nào trước bây giờ, đắn đo một hồi hắn quyết định gia tay với Hồng Thiên Lăng, bởi tên này nhìn khí sắc còn kém hơn cả Kim Phong Kha, vừa hay trong tay hắn có mấy thứ hay ho phù hợp với mấy kẻ dâm ô này.