Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 156: Tiến vào hoàng liên giới



Sau khi chia tay Huyên Huyên Trần Quốc Hưng chạy một mạch ra đường lớn rồi bắt xe trở về, mất thêm một ngày Trần Quốc Hưng đã có mặt ở sâu trong Hoàng Liên Sơn, không phải hắn chê núi ở Hoàng Liên Sơn chứ thật sự mấy dãy núi ở trong Côn Luân Sơn nhìn rất khi phách hùng vĩ, còn núi trong Hoàng Liên Sơn có vẻ hơi bằng phẳng nhìn mất uy phong của núi.

Đứng trước một vách đá bằng phẳng Trần Quốc Hưng nhăn nhó đảo mắt tìm cái hốc đá để nhét tấm lệnh bài mà lần trước lão già Hoàng Liên Giới đã đưa cho hắn, Trần Quốc Hưng suy tư có lẽ đây là cổng chính để vào Hoàng Liên Giới chứ không phải là khe hở giữa hai giới như Côn Luân.

“ Vừng ơi mở ra nào!”

Tìm kiếm một hồi Trần Quốc Hưng cũng thấy hốc đá liền nhét lệnh bài vào, bức tường trước mặt liền chuyển động thành một đợt sóng, một vòng tròn bán kính ba mét như một mặt nước xuất hiện, Trần Quốc Hưng thử thu lại lệnh bài sóng nước vẫn còn hắn liền nhảy vào bên trong. Khác với khi tiến vào Côn Luân Giới lần này chân hắn chạm đất ngay.

“ Cuối cùng ta cũng chờ được ngươi hừ!!!”

Một thanh kiếm sắc bén kê thẳng vào cổ Trần Quốc Hưng, hắn mặt mũi tái mét khi cảm nhận được hơi lạnh ở cổ, ánh mắt đảo sang nhìn chủ nhân của thanh kiếm, là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt nhìn hắn lại lộ rõ sát khí ngùn ngụt, Trần Quốc Hưng nuốt một ngụm nước bọt cười gượng gạo nói.

“ Xin chào, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”

Trần Quốc Hưng nhận ra cô gái đang cầm kiếm kê ở cổ mình là cô gái lần trước của nhóm người Hoàng Liên Giới, hắn còn khen ngực người ta vừa trắng vừa tròn nữa cơ mà.

“ Hừ hừ ta biết ngươi kiểu gì cũng sẽ tiến vào nên đã chờ đợi ở đây, chết đi.”

Trần Quốc Hưng vội vàng la lên.

“ Khoan khoan, có gì chúng ta từ từ nói chuyện, đừng động đao kiếm, lưỡi kiếm này e là hơi sắc cô cẩn thận không đứt cổ tôi.”

Thấy đối phương định hạ thủ Trần Quốc Hưng mếu máo gào lên, bây giờ hắn là cá nằm trên thớt không có cơ hội xoay chuyển chỉ đành xuống nước chịu đựng, Trần Quốc Hưng cũng muốn lùi ra sau để tránh né lưỡi kiếm nhưng mà đằng sau hắn bây giờ lại là một vách đá cứng rắn, hắn bị ép sát vào tường lưỡi kiếm thì ngay ở cổ, cử động khoảng vài mi li mét là đứt cổ như chơi.

Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười nhạt dơ một tay lên vả đôm đốm vào mặt Trần Quốc Hưng.

“ Hừ lần trước giám cướp đồ của bọn ta, ta đánh ngươi chết luôn.”

Trần Quốc Hưng không cả dám ho he vì ở cổ lưỡi kiếm nó đã cứa đứt cổ hắn, một tia máu đã chảy ra, hắn chửi ầm ầm trong lòng đúng là bản thân bất cẩn mới diễn ra cái cảnh bị người ta vả cho như con thế này, thù này hắn ghi nhớ trong lòng nhất định sẽ trả lại.

“ Cẩn thận một chút ui za!”

Hắn chỉ biết lên tiếng kêu gào, cô gái lộ một nụ cười hả hê vì đã cho Trần Quốc Hưng ăn đau khổ.

“ Ta vào đây chính là để trả lại linh thảo mà lần trước đã cướp của cô!”

Trần Quốc Hưng vẻ mặt hối lối nói, tuy là một bên mặt hơi dát vì bị vả nhưng cũng không ảnh hưởng tới khuôn mặt sám hối của hắn cho lắm, cô gái nheo mắt nhìn Trần Quốc Hưng nghi ngờ, hắn nặn ra vẻ mặt cực kì chân thành nhưng trong lòng thì đang tính toán khi thoát khỏi hiểm cảnh có nên cưỡng bức cô gái này hay không.

“ Đưa ra đây?”

Cô gái một tay cầm kiếm một tay dơ ra, Trần Quốc Hưng khẽ lắc cổ tay nói.

“ Ta để ở trong vòng tay trữ vật.”

Cô gái nhìn qua chiếc góc tay ở cổ tay trái Trần Quốc Hưng hơi sững sờ, lại là vòng tay trữ vật, ngay cả tộc trưởng Nguyễn Tộc Hoàng Liên Giới cũng chỉ có được một chiếc túi trữ vật, Nguyễn Ngọc cô cũng biết tới những kiến thức về cấp bậc cùng không gian của không gian trữ vật.

Thấy đối phương lộ ra sơ hở Trần Quốc Hưng liền nhanh như cắt tay phải vung lên chộp mạnh vào tay cầm kiếm của cô gái chế ngự.

“ Ngươi!!!”

Trần Quốc Hưng cười tà cả người lao về phía trước cô gái liền mất đà ngã xuống đất, hắn đè lên bên trên tay phải khẽ vỗ kiếm của cô gái bắn qua một bên, Trần Quốc Hưng cười nhếch miệng nói.

“ Cô gái lần này thì chẳng có ma nào cứu được cô đâu?”

Cô gái vùng vấy hắn liền dùng hai tay đè cả hai cổ tay của cô gái xuống, đầu cúi xuống dí sát vào mặt cô gái nở một nụ cười đê tiện môi chu lên hướng về cô gái như mấy tên biến thái.

“ Thả ta ra, tên khôn kiếp ngươi định làm gì?”

Cô gái đay giụa lắc đầu tránh né cái môi đang chu ra của Trần Quốc Hưng, hai người vật lộn nửa tiếng đồng hồ Trần Quốc Hưng vẫn cứ đè trên người cô gái cười tà.

“ Bây giờ một là cô ngoan ngoãn chúng ta từ từ nói chuyện, hai là bị cưỡng bức, cô chọn đi?”

Cô gái khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận, sau đó cũng dịu xuống không vùng vẫy nữa, nhìn Trần Quốc Hưng chằm chằm rồi nói.

“ Vậy thì ta chọn cách thứ nhất.”

Trần Quốc Hưng cười ha ha nói.

“ Cách thứ nhất là cưỡng bức đó hả? Vậy thì cưỡng bức.”

Trần Quốc Hưng lại chu cái mỏ ra với bộ dạng cực kì tởm cúi xuống, cô gái lại dãy giụa tránh nhé gào ầm lên.

“ Ta chọn cách ngoan ngoãn nói chuyện.”

Trần Quốc Hưng không muốn đùa giỡn thêm liền cười cười buông một tay ra vỗ lên phía bụng dưới của cô gái phong ấn lại đan điền rồi mới nhảy dậy ra phía sau, đưa tay sờ sờ lên vết thưởng ở cổ hắn đã lành lặn lại từ lâu.

Cô gái vùng dậy nhặt lấy thanh kiếm lao lên chém mạnh xuống, Trần Quốc Hưng bĩu môi dơ tay bắt lấy lưỡi kiếm giật mạnh quăng ra phía xa.

“ Chém vào mắt, ngoan ngoãn đi không là tôi lột sạch đồ của cô ra bây giờ!”

Cô gái nhíu mày sau đó kiểm tra thân thể thấy linh lực bên trong đan điền không thể vận chuyển liền biết Trần Quốc Hưng dở trò.

“ Tên khốn.”

Trần Quốc Hưng trợn mắt, đúng là cứng đầu ở tình thế yếu phải ngoan ngoãn mới là cách chứ, rồi xoay chuyển mới là vương đạo, liền dơ tay cách không khống vật túm lấy thanh kiếm vào trong tay, rồi dơ dơ lên uy hiếp.

“ Ngoãn ngoãn không tôi chém tả tơi bây giờ!”

Bị hắn uy hiếp cô gái chỉ biết cắn răng tức giận nhìn, Trần Quốc Hưng đi quanh người cô gái đánh giá một hồi nói.

“ Có vẻ gầy hơn trước một ít, tên là gì?”

Cô gái cắn răng không hé miệng, Trần Quốc Hưng nhíu này kiếm trong tay chém một nhát, một mảnh áo của cô gái bị hắn chém rách.

“ Nguyễn Ngọc.”

“ Tuổi?”

“ 26”

“ Có người yêu chưa?”

“…”

Qua một hồi dã man tra hỏi Trần Quốc Hưng cũng nắm được một ít thông tin hữu ích, Hoàng Liên Giới cũng không phải tuy tiện có thể ra vào, cũng giống như Côn Luân Giới cần thời gian 10 năm mới có thể ra vào, bất quá thời gian dài hơn Côn Luân Giới hai tháng thời gian, người của hai giới mấy chục năm trước cũng đã va chạm ở ngoại giới nên mới biết đến tồn tại của hai giới.

Trần Quốc Hưng đánh giá xung quanh liền hơi nhăn mày, phía xa xa là một ngôi làng kiểu cổ xung quanh là đồng bằng có mấy ngọn đồi cũng chẳng tính là quá cao có cây cối có cả động vật như ngựa, chim…

Trên bầu trời cũng là vầng mặt trời không những thế còn có những đám mây trắng xoá, Trần Quốc Hưng càng tò mò về mấy cái đại năng giả dốt cuộc là tu vi đã trâu bò đến mức nào mới có thể làm được như vậy.

“ Đi về làng của cô thôi.”

Ở đây không gian không quá lớn chỉ khoảng mấy trăm km vuông, bao quanh là một dãy núi đá cao chạy dài miên man, Trần Quốc Hưng cảm giới Hoàng Liên Giới giống như cái chuồng vậy một cảm giác khá kì quái. Cô gái hậm hực đi trước Trần Quốc Hưng thì vừa đi vừa huýt sáo mắt đảo khắp nơi, ánh mắt dừng lại ở cánh đồng hoa ba màu đỏ trắng vàng cao ngang thân người.

“ Này Ngọc em mấy cái hoa ba màu kia là thứ gì thế?”

Nguyễn Ngọc nhăn mày không thèm nhìn Trần Quốc Hưng mà vẫn đi nhanh.

“ Là Hoa Tam Sắc.”

Trần Quốc Hưng gật gù, ba màu thì gọi là tam sắc là đúng rồi còn gì, một cái tên nhạt toẹt chẳng có chút nghệ thuật gì cả.

“ Tác dụng?”

“ Làm đẹp!”

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, đánh giá Nguyễn Ngọc một chút da trắng mặt xinh, đặc biệt trơn nhẵn như đít lợn thì gật gù, hẳn là cũng có một phần tác dụng của Tam Sắc Hoa.

“ Ừ làn da trắng của cô là dùng Tam Sắc Hoa? Hay chỉ đơn thuần là mỗi lần đột phá tẩy tuỷ.”

Nguyễn Ngọc liếc mắt nhìn Trần Quốc Hưng tức giận nói.

“ Chúng ta đều dùng Tam Sắc Hoa dùng làm nước tắm, cùng đắp.”

Trần Quốc Hưng cười cười, lúc nào về hắn mang một món Tam Sắc Hoa ra ngoại giới, ý định ấp ủ về vùng dược liệu trồng ở quê nhà đã xác định được giống, phải làm giàu quê hương mới được.