Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 183: Đón Người



Sau một hồi tìm kiếm những thứ còn sót lại, Trần Quốc Hưng khẳng định là có một kẻ nào đó đã bố trí một trận pháp huyết tế hơn 10 triệu sinh mạng, còn tác dụng của trận pháp hắn cũng mơ hồ không rõ…

Một ngày sau hắn đã trở về nhà, hắn lo sợ nếu như một ngày nào đó sảy ra biến cố tương tự như ở Thành Đô hắn sẽ mất hết tấ cả, vì vậy kế hoạch của hắn cần phải thực hiện nhanh chóng, ở nhà mấy hôm chuẩn bị rất nhiều thứ linh tinh rồi lại tiếp tục đi. Hắn đem rất nhiều thứ linh tinh lên hòn đảo mà lần trước phát hiện được, hắn đặt tên cho hòn đảo là Tiên Đảo.

Đến gần Tết hắn mới qua Mĩ đón hai mẹ con Naccy về Việt Nam ăn tết, mặc kệ ông già Norl và bố vợ Ro cứ lải nhải hắn phất tay đóng hai lão già đó lên tường rồi mang Naccy và con gái đi.

“ Anh đối xử với ông và bố em như vậy sao?”

Naccy ngồi ở ghế máy bay cười hì hì gục đầu vào vai hắn trách cứ, Trần Quốc Hưng bế con bé Thiên Anh trong lòng để mặc cho con bé móc mũi mình mà nói.

“ Ai bảo hai người đó không cho anh đón em về Việt Nam.”

Naccy cười hì hì không nói tiếp một lúc sau mới nhớ đến chuyện gì quay sang chọc chọc hắn nói.

“ Mà bố em bắt đầu bàn giao việc tập đoàn cho em rồi.”

Trần Quốc Hưng nhíu mày suy tư một lúc rồi nói.

“ Không được, để anh nói chuyện với bố, chúng ta không cần phải tự mình làm việc anh sẽ có cách, trở thành một kẻ đứng sau màn là được rồi.”

Naccy nhìn hắn một lúc rồi cũng gật đầu gục đầu vào vai hắn thủ thỉ.

“ Em cũng không muốn tiếp quản tập đoàn, em muốn ở nhà làm một người vợ đúng nghĩa, chăm sóc cho anh chăn sóc cho con.”

Trần Quốc Hưng gật đầu, danh tiếng quyền lực đối với hắn bây giờ không còn quan trọng. Xe ô tô vừa về đến cổng con Đen đã nhảy ra mở cổng vui vẻ quẫy đuôi.

“ Đại Ca.”

Trong đầu Trần Quốc Hưng vang lên âm thanh hơi ngọng của con Đen, hắn gật đầu hỏi.

“ Có gì bất thường không?”

Con Đen lắc lắc đầu biểu thị, con bé Thiên Anh ở trong lòng hắn thấy con Đen hai mắt sáng rực cứ bô bô cái miệng gào thét hai tay hướng về con Đen điệu bộ thích thú, Trần Quốc Hưng mỉm cười nói.

“ Con gái tao nó muốn mày chơi cùng.”

Con Đen đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào cô chủ nhỏ, miệng khẽ sủa nhẹ đứng dậy đi bằng hai chân sau chồm lên hai chân trước dơ dơ, hắn thở dài trong lòng ý gì đây, muốn bế con bé Thiên Anh luôn cơ à, Trần Quốc Hưng không tin tưởng với con Đen, đến ngay cả hắn một Trúc Cơ cũng lõng nga lóng ngóng bế con bé còn sợ rơi, hắn không hề yên tâm với con Đen.

“ Lại đây với bà nào, nhớ cục cưng của bà quá.”

Đúng lúc này mẹ hắn đi ra, hắn cùng Naccy đều lên tiếng chào.

“ Mẹ.”

“Tao không tin tưởng mày được.”

Trần Quốc Hưng truyền âm nói với con Đen làm bó ỉu dìu xuống sủa lên 2 tiếng, con bé Thiên Anh thấy bà nội thì mở đôi mắt to tròn há cái miệng ra cười bập bẹ nói.

“ Mama…mama…”

Trần Quốc Hưng dở khóc dở cười thơm lên má con bé Thiên Anh nói.

“ Gọi là Bà chứ con.”

Con bé Thiên Anh đôi mắt to tròn quay lại nhìn hắn một lúc rồi lại quay qua mẹ hắn.

“ Baaaa….Bàaaa.”

Làm mẹ hắn cười không ngoác được miệng bế lấy con bé Thiên Anh từ tay hắn, rồi quay qua Naccy nói.

“ Đi xa về mệt lên phòng nghỉ đi con.”

Naccy cười cười vâng dạ rồi cũng đi vào trong nhà cùng mẹ hắn, Trần Quốc Hưng cười cười gãi mũi, mẹ biết chuyện hắn trốn học nên mà cạch mặt hắn luôn rồi, lúc nào phải đánh sưng mông Hằng mới được vì cái tội không giữ được bí mật quân sự.

Nhìn qua con Đen thì nhận ra nó đã là một con Yêu Quái Trung Kỳ thì cũng gật gù cảm thán, Yêu Quái Trung Kỳ tương đương với nhân loại Luyện Khí Trung Giai tốc độ tu luyện quả nhiên cũng không chậm, bình thường mà nói quá trình tu luyện của Yêu Thú chậm hơn nhân loại rất nhiều nhưng nếu trong cùng cấp bậc Yêu Thú sức chiến đấu cao hơn nhân loại một bậc.

Nói chuyện với con Đen một lát nó mới khoe mẽ là lĩnh ngộ được một môn Yêu Kĩ công kích, Trần Quốc Hưng liền hứng thú nói.

“ Đi biểu diễn tao xem.”

Vậy là hắn mang con Đen chạy lên đỉnh hang dơi, khu rừng này không có dùng để trồng Tam Sắc Hoa nên vẫn giữ được mảng côi cối rậm rạp nhằm che đậy.

Con Đen đứng ở một tảng đá ngửa cổ phía phía Trần Quốc Hưng hú lên một tiếng.

“ A Huuuuuuuuú.”

Trần Quốc Hưng đứng chắp tay xem con Đen làm cái trò mèo gì, sau một hồi chẳng thấy có gì bất thường hắn nhíu mày nói.

“ Không phải Yêu Kĩ của mày bị xịt đấy chứ?”

Con Đen ngơ ngác một hồi rồi miệng chó nhếch ra nói.

“ Đại Ca, chưa quen miệng, nên mới thành ra như vậy.”

Rồi ngửa cổ hú lại một tràng, lần này có một luồng sóng âm hình tròn nối đuôi thi nhau phóng ra từ trong miệng con Đen đánh đến Trần Quốc Hưng, hắn mở mắt nhìn nhưng cũng không có động tác gì để mặc sóng âm đánh lên người.

“ Ầm Ầm Ầm.”

Trần Quốc Hưng bị đánh bay về phía sau đâm vào cả vách đất đá, hắn khiếp sợ chui ra từ trong đống đất đá, tuy là không có tổn thương gì nhiều nhưng Yêu Kĩ của con Đen ít nhất cũng phải có sức công kích của một Luyện Khí Đỉnh Phong.

“ Đen mày giỏi lắm.”

Hắn cười ha ha nói, rồi trong tay xuất hiện Ngân Lang Kiếm dơ lên đỉnh đầu quát.

“ Tiếp một kiếm của tao.”

Con Đen thấy Trần Quốc Hưng lấy kiếm ra đã ba chân bốn cảnh chạy thẳng về nhà, tốc độ nhanh đến kinh người, Trần Quốc Hưng chỉ là muốn hù doạ con Đen một chút cũng không ngờ tới tốc độ bỏ chạy của nó cũng không kém, liền đạp chân nhảy bay về nhà.

Tết năm nào cũng như năm nào hắn đều phải dọn dẹp nhà cửa, lau từ nhà bếp lau tới nóc nhà nguyên nửa ngày mới xong, Trần Quốc Hưng nằm lăn ra nền nhà thở phì phò nói.

“ Dọn nhà đối với một Trúc Cơ Kỳ vẫn là quá sức đi.”

Mẹ hắn cùng con bé Thiên Anh, Naccy chị Lan và Thuỳ Linh cũng đã đi chợ tết về xách không ít đồ linh tinh, Naccy với chị Lan khi có mặt mẹ hắn thì tươi cười nói chuyện nhưng hắn biết thừa hai người này cũng đã đánh nhau không ít lần nhưng Naccy vẫn là người chịu thiệt, làm hắn cũng chỉ biết lắc đầu về sự khó hiểu của phụ nữ.

Một lúc sau Hằng cũng chạy sang chui vào chỗ đám Naccy rồi bế lấy con bé Thiên Anh đi ra chỗ hắn.

“ Em phải gọi con anh là cháu hay gì nhỉ?”

Trần Quốc Hưng ngẩn tò te gõ cho Hằng một cái lên đầu cười hì hì nói.

“ Gọi là con chứ còn gì nữa! Đúng không con gái của bố.”

Con bé Thiên Anh cười khúc khích túm lấy áo Hằng dúi đầu vào ngực.

“ Mama.”

Hắn cười cười nói.

“ Con đói rồi cho nó bú đi kìa.”

Hằng trợn mắt lườm hắn một cái rồi bế con bé vào trong bếp pha bột cho con bé Thiên Anh. Bữa cơm ngày tết tất cả gia đình quây quần bên mân cơm cười nói vui vẻ, hắn nhìn mẹ rồi lại nhìn sang bốn người Naccy Hằng con bé Thiên Anh Thuỳ Linh, hắn cảm thấy giường như đây là một giấc mơ vậy, mọi chuyện diễn ra như một giấc mộng, nếu hắn không phải người may mắn có được Thiên Địa Ấn liệu hắn có được như hiện tại hay không, hay vẫn chỉ là một thằng công nhân ngày ngày đi làm kiếm từng đồng tiền trang trải cho cuộc sống, tiền đôi khi không phải quan trọng nhất, nhưng có tiền sẽ khiến người thân có một cuộc sống nhẹ nhàng vui vẻ, sẽ không phải đắn đo suy nghĩ có nên mua thứ này thứ kia, sẽ không phải lo lắng về chuyện tiền học của con cái, tiền là cốt lõi của hạnh phúc.