Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 198: Khảo Sát



Truyện được đăng chính thức trên Vtruyen.com, mong độc giả quan tâm ủng hộ đúng wep chính mình đăng, tránh mấy wep sao chép ạ, đa tạ.

Sau đó Trần Quốc Hưng lạnh lùng nói.

“ Còn mười kẻ nữa, đi ra một lượt đi nếu không tất cả các ngươi đều sẽ chết.”

“ Ta sẽ đi tố cáo ngươi với Liêu tướng quân.”

Một người sợ hãi lên tiếng, Trần Quốc Hưng ồ lên một tiếng từ từ đi đến người vừa nói, tất cả mọi người đứng cạnh tên vừa nói đều tránh xa ra, người vừa nói run bần bật nhưng không dám nói thêm.

“ Chỉ cần ngươi vừa quay người ta chém một nhát, ngươi đi đi.”

Người vừa nói run rẩy không dám nói thêm một câu gì, Trần Quốc Hưng khinh bỉ.

“ Chỉ dám nói chứ không dám làm, vô dụng, ngươi là kẻ thứ hai.”

Lý Chiêu A Minh cũng ngẩn ra nghĩ, đến cả hai người nếu mà bị uy hiếp trắng trợn như thế cũng không dám quay đi, vừa quay lưng đi bị Trần Quốc Hưng chém một nhát thì coi như xong cái mạng nhỏ, tố cáo kiểu gì nữa, phải còn mạng đi tới chỗ Hoá Liêu mới được.

“ Nhanh lên ta không có nhiều thời gian đâu, ta tung thanh kiếm này lên trời khi nó cắm xuống đất vẫn không có đủ chín người nữa, ta sẽ giết sạch các ngươi, cả nhà tất cả người thân của các ngươi.”

Trần Quốc Hưng hung ác nói, rồi tung kiếm lên trời khi thanh kiếm cắm thẳng xuống đất đã có chín người khác đứng lên phía trước.

“ Chúng ta nguyện chết.”

Trần Quốc Hưng nhìn mười người rồi cười ha ha nói.

“ Tốt, mười một người các ngươi từ bây giờ trở đi sẽ trở thành tổ trinh sát của Long Vệ Quân, Lê Thiên Tường làm Tổ Trưởng.”

Rồi chỉ kiếm vào người vừa nãy lên tiếng đòi đi tố cáo nói.

“ Ngươi tên gì?”

“ Ngô Cao Tùng.”

Trần Quốc Hưng đá đá Lê Thiên Tường nằm ở dưới đất nói.

“ Dậy đi, nếu ngươi còn không đi cầm máu sẽ chết thật đấy, Ngô Cao Tùng ngươi làm Phó Tổ Trưởng tổ trinh sát, RÕ CHƯA?”

Lê Thiên Tường ở trong vũng máu vội vàng bật dậy, vẻ mặt tái nhợt hô.

“ Rõ.”

Rồi quay người siêu vẹo chạy đi, Ngô Cao Tùng lúc này đang ngẩn ngơ, Trần Quốc Hưng cười nhạt vỗ vỗ vai nói với Ngô Cao Tùng.

“ Muốn tố cáo cũng phải còn cái mạng trước đã, kẻ làm việc lớn ngoài dũng khí ra thì nhất định cũng phải sợ chết một phần.”

Rồi gia lệnh mười người đi ra một góc khác, còn lại tám mươi người đang cúi đầu nhìn đất.

“ Sợ chết cũng không có gì sai, bất quá nếu cái chết có ý nghĩa thì chết cũng không phải là điều vô ích, chết vì đất nước, chết vì người thân, chết vì một cuộc sống tự do thì các người có dám không hả?”

Tất cả tám mươi người vẫn chỉ cúi đầu im lặng, một lúc sau Trần Quốc Hưng cười nhạt quát.

“ Ngẩn Đầu Hết Lên, Nói Cho Ta Biết Các Ngươi Có Dám Chết Hay Không?”

“ DÁM…”

Tiếng hô ngập trời vang lên, tám mươi con người ngẩng đầu nhìn chằm Trần Quốc Hưng nói. Hắn cười nhạt xoay người rời đi chỉ cất tiếng.

“ Rút kiếm tự sát đi.”

Tám mươi người sửng sốt những không có ai động kiếm cả, Trần Quốc Hưng cười ha ha nói.

“ Nói mồm thì ai cũng nói được, thôi các ngươi tiếp tục huấn luyện đi, ha ha…”

Tinh thần không sợ chết không phải cứ nói một hai câu là được, mà cần phải có quá trình rèn luyện lòng can đảm sẵn sàng hi sinh vì Tổ Quốc. Tám mươi người nhìn theo bóng lưng Trần Quốc Hưng hô vang.

“ Rõ.”

Lý Chiêu cũng chỉ biết cười khổ, người đệ đệ kết nghĩa này quả nhiên không phải dạng tầm thường, ở một góc Hoá Liêu chắp tay sau lưng ánh mắt nhìn theo bóng dáng Trần Quốc Hưng khẽ nói.

“ Kẻ này quả nhiên có khí độ của một bậc Quân Vương, hazz Lý Chiêu cần phải học hỏi nhiều.”

Trần Quốc Hưng lúc này trong lòng đang như mở cờ trong bụng, kinh nghiệm xem phim bao nhiêu năm bây giờ mới được diễn một màn hào hùng khí khái quả nhiên là sảng khoái, giải Ảnh Đế Dị Giới năm nay chắc chắn thuộc về hắn rồi, đáng tiếc lại không có.

Trần Quốc Hưng đi lại chỗ nhóm mười một người, Lê Thiên Tường cũng đã băng bó quay lại, hắn đảo cặp mắt sắc lạnh của mình nhìn khuôn mặt mười một người.

“ Tổ trinh sát các ngươi là những kẻ có tác dụng cực kì lớn, bây giờ thì mỗi người cầm lấy tờ giấy này học thuộc lòng chúng đi, khi nào học thuộc lòng nuốt hết đám giấy đó vào trong bụng tuyệt đối không chuyền ra ngoài, rồi quay lại đây gặp ta.”

Trần Quốc Hưng móc ra mười tờ giấy đưa cho đám người, còn một tờ cuối cùng nhìn Lê Thiên Tường và Ngô Cao Tùng rồi nhún vai nói.

“ Hai người các ngươi học chung đi.”

Hai người gật đầu mang theo tờ giấy đi tới chỗ yên tĩnh bắt đầu học. Trần Quốc Hưng liền nhàn nhã nằm thẳng cẳng ra đất tận hưởng ánh mặt trời, miệng huýt sao không ngừng cho đến khi buồn ngủ quá liền ngủ mất tiêu.

“ Trần Trưởng Đoàn.”

Trần Quốc Hưng mơ màng tỉnh dậy thấy khuôn mặt của hai người Lê Thiên Tường, Ngô Cao Tùng thì vội vàng bật dậy, mất hết hình tượng vĩ đại mà hắn diễn ra rồi còn đâu.

“ E hèm.”

Chắp tay sau đít liếc mắt nhìn mười một người thì hơi sững sờ, tất cả vậy mà đã đột phá Thái Dương Quyết tầng một, lại nhìn lên trời cũng đã tối đen, mặt trăng đã lên cao, hắn vừa mới ngủ mà đã tối, chẳng lẽ thời gian lại trôi nhanh hơn à.

Thấy tám mười người còn lại đã nghỉ ngơi, hắn liền nhìn mười một người tổ trinh sát giao nhiệm vụ.

“ Vào trong trướng bống nhận tờ rơi từ Tinh Thần Đoàn mang đi khắp nơi dải ra đường lớn, cả những thôn làng gần đây, ừ càng xa càng tốt.”

“ Rõ.”

Mười một người hô lớn rồi định rời đi, Trần Quốc Hưng liền gọi lại.

“ Này này, từ lần sau là làm như này, như này rồi mới hô.”

Vừa nói Trần Quốc Hưng vừa dạy đám người chào theo kiểu quân đội ở Địa Cầu, đứng nghiêm chân chữ V tay dơ lên ngang đầu, mười một người liền làm theo rồi đồng thanh hô.

“ Rõ.”

Trần Quốc Hưng gật đầu rồi trở về lều trại của mình năm lăn ra ở một cái giường gỗ, hai người Lý Chiêu A Minh thì lại vật nhau ở một khu đấy trống, bữa tối nay là hai cái bánh bao với một ít rau dại, Trần Quốc Hưng nuốt một hơi hết hai cánh bánh bao uống thêm một ngụm nước cho đỡ nghẹn, vẻ mặt quái dị.

“ Bánh bao sao, ở đây cũng có lúa cơ à, mỗi tội không có vị gì lại khó nuốt.”

Trần Quốc Hưng quyết định ngày mai sẽ đi xem thử xem thứ làm ra cái bánh bao này có phải là lúa hay không.

Trong đêm tối những bóng người như ẩn như hiện xuất hiện, rải những tờ giấy trên đất rồi biến mất, ở những ngôi làng xa cũng được những bóng người xuất hiện nhẹ nhàng dải giấy rồi biến mất…

Sáng sớm hôm sau đã thấy một trăm người tụ tập đầu đủ còn có cả Lý Chiêu A Minh, Vu Như Huyền, hắn ngáp dài nói.

“ Lý ca mọi người dậy sớm vậy?”

Lý Chiêu hất mặt lên trời nói.

“ Thái Dương đã lên đến đỉnh đầu rồi, đến trưa rồi đó.”

Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi, có vẻ hắn đã quen với thời gian ở đây, thói quen ngủ đến trưa nó lại phát tác rồi, ho lên hai cái lấy lại hình tượng rồi nói.

“ Chiến Đấu Đoàn tiếp tục luyện tập, còn Tinh Thân Đoàn Hậu Cần Đoàn hôm nay theo ta ra ngoài.”

Phân phó xong liền dẫn đám người đi để lại Lý Chiêu A Minh dạy dỗ đám người kia Thái Dương Quyết, bất quá chỉ dạy hai tầng đầu tiên còn về phía sau phải xem xét. Dẫn bốn mươi người đi qua cổng doanh trại ra mãi phía gần thành Tây An, Trần Quốc Hưng mới cắm tấm vải lớn khi bốn chữ “ Chiêu Binh Mãi Mã”

“ Vu Như Huyền cô ghi lại danh sách những người đến xung quân, một nửa Hậu Cần Đoàn đi theo ta.”

Rồi dưới sự chỉ dẫn của đám người hắn cũng tới được nông điền, nhìn những cây lúa được trồng ở những ngọn đồi trước mặt, Trần Quốc Hưng há hốc cả mồm, ở dị giới người ta không gọi là lúa mà gọi là Mễ Trì, bất quá hắn cứ gọi là lúa không thay đổi, rồi dẫn người đi khảo sát thực địa khắp nơi.