Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 349: Lại Dở Trò



Trần Quốc Hưng kéo theo Tống Như Ngọc lên một chiếc trực thăng, Nam Tư Uyển, Đổng Trác cõng theo Mị Linh Nhi cũng trèo lên theo, còn ba người khác leo lên chiếc khác, Trần Quốc Hưng nhanh chóng khởi động trực thăng, vừa khởi động vừa hô lớn chỉ cách thức khởi động trực thăng cho Ngô Hạ đang ngồi ở vị trí điều khiển chiếc trực thăng còn lại, tuy có tiếng động cơ những dưới dương lực của Trần Quốc Hưng, âm thanh của hắn vẫn vang to truyền tới tai Ngô Hạ, từ từ chiếc trực thăng của Trần Quốc Hưng điều khiển bay lên, Trần Quốc Hưng cũng khẽ thở nhẹ trong lòng, nơi này trọng lực lớn hơn ở Địa Cầu hắn lo lắng trực thăng không bay lên được nhưng may mắn trực thăng vẫn có thể bay khỏi mặt đất, tuy nhiên tốc độ cùng độ cao bị trọng lực ảnh hưởng, tốc độ bay cũng không thể so sánh với Địa Cầu.

Chiếc máy bay của Ngô Hạ cũng thành công cất cánh, Trần Quốc Hưng âm thầm gật gù, Ngô Hạ này thông minh hơn người, nói một lần vậy mà lại làm được, hắn lúc trước học cũng mấy mấy tháng thời gian mới thành thạo, Ngô Hạ điều khiển trực thăng lúc đầu còn bay nghiêng ngả, nhưng chỉ mất một ít thời gian liền ổn định.

“ TIÊU HUYNH, KHI RA NGOÀI HUYNH NHẤT ĐỊNH PHẢI BÁN CHO TA CÁI THỨ NÀY, QUÁ THẦN KÌ.”

Ngộ Hạ thích thú ngồi trên ghế lái điều khiểm trực thăng, còn ngoác miệng về phía trực thăng của Trần Quốc Hưng mà hét lớn, Trần Quốc Hưng không để ý tiếp tục điều khiển trực thăng bay về hướng ngọn núi đặt kiến trúc Cổ Thần Miếu.

Trần Quốc Hưng cũng chẳng định lấy ra mấy thứ này, nhưng tình thế bất đắc dĩ cộng thêm ở dưới mặt đất cũng chẳng có mấy đồ tốt, nguy hiểm thì cũng không ít, vì thế hắn quyết định lôi ra mấy thứ đồ mang theo từ quê nhà.

“ Đổng Trác ngươi chú ý một chút ta dạy ngươi lái.”

Trần Quốc Hưng đem cách thức lái trực thăng cho Đổng Trác, giảng giải một hồi rồi chốt hạ.

“ Ngươi nhớ hết chưa?”

“ Ta còn chưa nhớ hết.”

“ Ta nhớ hết rồi.”

Đổng Trác lắc đầu không thể tiếp thu hết trong một lần những thứ mà Trần Quốc Hưng vừa dạy, Nam Tư Uyển ở một bên thì gật đầu lên tiếng, Trần Quốc Hưng khẽ liếc qua Nam Tư Uyển rồi nói.

“ Được giao máy bay cho ngươi.”

Trần Quốc Hưng rời khỏi ghế lái giao cho Nam Tư Uyển, nhanh chóng trực thăng dưới sự điều khiển của Nam Tư Uyển bay một cách ổn định, Trần Quốc Hưng kéo theo Tống Như Ngọc nhảy xuống khỏi trực thăng.

“ Ta yểm trợ các ngươi.”

Khoảng cách từ trực thăng cách mặt đất cũng chỉ hai mươi mét, Trần Quốc Hưng cõng Tống Như Ngọc trên lưng, nhảy xuống một ngọn núi đá.

“ Ầm.”

Một cái lỗ bụi đất đá bay tứ tung, Trần Quốc Hưng đi ra khỏi lỗ đất thả Tống Như Ngọc xuống.

“ Ca ca huynh ngưu thật.”

Tống Như Ngọc dơ ngón cái lên giống với hắn hay dùng khi khen ngợi Tống Như Ngọc, Trần Quốc Hưng phủi bụi trên quần áo, rồi lấy ra Âm Dương Đao, vận lên dương lực rồi vung đao tán loạn, một đường băng dài trên ngọn nói đá hình thành, Trần Quốc Hưng lấy từ trong Thiên Địa Ấn ra một chiếc máy bay chiến đấu Su-35, là một dạng máy bay chiến đấu thế hệ 4+, được trang bị vũ khí hạng nặng, Trần Quốc Hưng vẻ mặt tái nhợt do tiêu hao tinh thần quá độ, nhưng trên miệng vẫn nhếch lên một nụ cười, mở cửa buồng lái để Tống Như Ngọc ngồi phía sau, rồi Trần Quốc Hưng ngồi vào vị trí điều khiển, nhanh chóng bật đủ loại công tắc, động cơ khởi động một tiếng kêu vang vọng cùng họng lửa đằng sau phun ra, chiếc Su-35 theo đường băng mà Trần Quốc Hưng vừa tạo ra chạy nhanh rồi lao vụt lên bầu trời.

“ Ca ca, trở về nhất định phải cho muội một cái như này.”

“ Được haha...”

Trần Quốc Hưng bay trên đầu hai chiếc trực thăng lộn vòng vòng một hồi làm Ngô Hạ ở bên dưới hai mắt như phát ra lửa.

“ TIÊU HUYNH, HUYNH NGẦU CHẾT MẤT, MAU BÁN CHO TA THỨ ĐÓ ĐI.”

Trần Quốc Hưng bay về phía trước ánh mắt nhìn về một đỉnh núi, mấy con chim đen đang nhìn về phía bên này, chúng nó huýt một tiếng rồi vỗ cách bay về bên này.

“ Dùng tên lửa bắn chim, ở Địa Cầu chắc ngay cả Mĩ cũng đếch giám dùng.”

Trần Quốc Hưng điều khiển chiếc Su-35 của mình hướng thẳng tới mấy con chim đen lớn, ba con chim đen chắc hẳn đã đánh hơi được đám người Trần Quốc Hưng, tiếp cận ba con chim đen Trần Quốc Hưng tính toán một hồi, định vị hồng ngoại lên mục tiêu rồi bấm nút phóng hai quả tên lửa.

“ Vìu...vìu....u...u...”

Ba con chim đen thấy hai quả tên lửa bắn tới cũng không tránh né mà thậm chí còn tăng tốc, hướng cái mỏ sắc nhọn của mình tới hai quả tên lửa.

“ Ngu hết chỗ nói.”

Trần Quốc Hưng bật cười, cái này gọi là không biết liền lao đầu vào chỗ chết, hắn tự tin với số lượng đồ chơi mà hắn cuốm từ Địa Cầu đi, lấy ra cũng đủ san phẳng cái nơi Cổ Thần Miếu thành bình địa, nguyên tử thứ vũ khí mạnh nhất ở Địa Cầu cũng không phải là thứ đồ bình thường, hắn áng chừng nếu một quả boom nguyên tử nổ tung, ngay cả một tu sĩ Nguyên Anh ở gần không dùng thủ đoạn phòng thủ nhất định cũng sẽ bị thương nặng, thứ vũ khí mà phàm nhân tạo ra có thể làm bị thương Nguyên Anh tu sĩ, đã là một chuyện kinh khủng, bất quá muốn dùng bom nguyên tử để giết tu sĩ Nguyên Anh là si tâm vọng tưởng, tu sĩ có rất nhiều biện pháp bảo mệnh không đơn giản là nổ chết được, còn phải có rất nhiều yếu tố mới có thể dùng bom ảnh hưởng tới tu sĩ cao giai.

“ Bùm...ầm...”

Hai tiếng nổ tung vang lên, khói lửa nhấn chìm cả ba con chim vào bên trong Trần Quốc Hưng quẹt chiếc Su-35 một vòng rồi bay trở về yểm trợ hai chiếc trực thăng, Ngô Hạ hai mắt phát ra lửa hú hét ầm ĩ, Trần Quốc Hưng chẳng buồn để tâm, lần này trở về hắn nhất định phải tiến hành nghiên cứu chuyên sâu về Khôi Lỗi Thuật, sau đó kết hợp tạo ra những đồ chơi có sức sát thương cao, lúc nào đánh nhau lấy ra bấm nút một cái, đối phương liền bị nổ chết, lúc đó thì cần gì phải đánh đấm, hắn chính là vô địch.

Mất thêm hai canh giờ liền bay tới ngọn núi lớn có kiến trúc Cổ Thần Miếu, hạ xuống trước cửa của tòa kiến trúc không biết làm từ nguyên liệu gì, tường mà một màu nâu vàng nhìn rất bắt mắt, Trần Quốc Hưng phải mất một lúc mới có thể đem chiếc Su-35 hạ cánh ở một nơi an toàn, hắn cũng không có thu lại để ở nơi này lúc nào chạy trốn còn có thứ mà chạy, nhìn tấm bia đá lớn ở cổng Cổ Thần Miếu, Trần Quốc Hưng sửng sốt, vậy mà hắn lại đọc hiểu văn tự trên bia đá lớn, cũng không có gì khác ngoài ý nghĩa “ Cổ Thần Miếu”.

Ba chữ Cổ Thần Miếu như được đọc từ sâu bên trong linh hồn vậy, không phải đơn giản là nhận biết một loại từ ngữ mà được học, cảm giác này hơi quái dị, những người khác cũng là như vậy, Ngô Hạ sờ sờ tấm bia đá nói.

“ Cổ Thần Miếu, ba chữ này kì quái thật cảm giác như từ sâu trong linh hồn đọc hiểu văn tự nơi này, mà rõ ràng trước kia không có học qua văn tự này, kì quái thật.”

Cổng vào Cổ Thần Miếu kiến trúc giống như một cái cổng thành vậy, lúc này hai bên cổng thành đang đóng chặt, Ngô Hạ đi tới thử đẩy cửa, không ngờ vậy mà lại đẩy cửa mở ra.

“ Chúng ta đến rồi, hử người của Cửu Đầu Giáo.”

Một đám năm người mang y phục màu vàng đi tới, nhìn những người này cùng kí hiệu trên áo liền đoán ra thân phận của năm người này, là người của Liên Y Giáo, là một tông giáo thuộc phe Chính Đạo.

“ He he, các ngươi muốn vào phải nộp lệ phí!”

Trần Quốc Hưng vác một khẩu aka 47 lên đạn rồi nói, Ngô Hạ cũng nhảy ra vác súng chỉ về đám người.

“ Mau giao hết túi trữ vật ra đây, lệ phí tiến vào Cổ Thần Miếu, chúng ta không giết các ngươi, chúng ta có tám người các ngươi muốn chạy e là chạy không nổi, mau ngoan ngoãn đừng chống cự, bụng sẽ bự đấy.”