Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 10: Bạn cùng bàn



Editor: Toả Toả

Khi quay lại lớp vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa, bởi vì Phó Chu quá cao, ngồi phía trước sẽ cản trở tầm nhìn của người khác, thế nên Lão Tiền đã bảo Giang Hành Thâm chuyển đến chỗ của Phó Chu.

Ngô Tưởng vừa thấy Giang Hành Thâm trở về đã hưng phấn nói với cậu: "Sao bây giờ cậu mới trở lại? Sáng nay kết quả giữa kỳ đã được công bố, bây giờ toàn bộ diễn đàn trường đều đang thảo luận về chuyện của cậu đó."

Học sinh của Hoa Trung thường không quan tâm đến việc điểm số của ai đứng nhất, nhưng lần này người đứng nhất lại là Giang Hành Thâm, là Beta vừa mới chuyển đến đã đánh nhau với Phó Chu.

Là một chuyện rất đáng để quan tâm.

Dù sao cũng không ai dám tuỳ tiện kiếm chuyện với một Alpha như Phó Chu, nhất định hắn sẽ trả thù, rất nhiều thanh niên quậy phá trong trường đã bị hắn đánh bại.

Nói đúng ra, Giang Hành Thâm có thể bình an vô sự cho đến bây giờ, đặc biệt là cậu còn cùng lớp Phó Chu, có thể nói là một kỳ tích.

Ngô Tưởng cũng nghĩ như mọi người, thế nên sau khi cậu ta biết Giang Hành Thâm và Phó Chu đánh nhau, thậm chí đã dự đoán được cuộc sống bi đát của Giang Hành Thâm trong tương lai.

Nhưng một khoảng thời gian sau đó lại chứng minh rằng, ngoại trừ việc Phó Chu không ưa Giang Hành Thâm, thì hắn cũng không có làm gì khác.

Nghe những lời Ngô Tưởng nói, Giang Hành Thâm tạm thời không có sức lực để quan tâm đến nội dung trong đó, sau khi ngồi xuống thì bắt đầu thu dọn sách vở, nói với cậu ta: "Tôi phải đổi chỗ ngồi."

"Hả?" Ngô Tưởng chưa kịp phản ứng: "Sao tự nhiên lại đổi chỗ ngồi?"

Giang Hành Thâm có hơi đau đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Ừm, thầy chủ nhiệm bảo tôi đổi."

Ngô Tưởng nhớ lại một chút, sắc mặt thay đổi, hình như vừa rồi Giang Hành Thâm cùng đi vào lớp với Phó Chu: "Đậu má, không phải là cậu đổi đến ngồi cạnh Phó Chu chứ?"

Sách của Giang Hành Thâm không nhiều, thu dọn nhanh chóng, nghe vậy gật đầu không nói nữa.

Thường thì mỗi lần đổi chỗ ngồi trong lớp đều là đổi luôn cả bàn, nhưng lúc này trong lớp đã có người nằm úp lên bàn nghỉ trưa, thế nên cậu sẽ không lấy bàn, dọn sách vở xong thì nói với Ngô Tưởng: "Tôi chuyển ra phía sau."

"Đợi chút đã." Ngô Tưởng vội vàng kéo Giang Hành Thâm lại, có hơi khó hiểu: "Chuyện cậu với Phó Chu đánh nhau trước đó cũng khá nổi tiếng, không phải Lão Tiền sẽ không biết đâu đúng không?"

Giang Hành Thâm suy nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn là nên không nói sự thật cho Ngô Tưởng biết trước, có hơi phiền lòng, vỗ vỗ vai cậu ta: "Không sao đâu."

Vẻ mặt Ngô Tưởng lo lắng, nhìn về phía sau một cái, thì thầm: "Anh Giang, vậy cậu tự cẩn thận một chút nhé."

Tiếng động Giang Hành Thâm đứng dậy không lớn, nhưng bởi vì trong lớp mọi người đều đang ngồi, hơn nữa rất yên tĩnh, nên khi một người đột nhiên đứng dậy vẫn khá thu hút sự chú ý.

Ban đầu chỉ có bàn trước bàn sau ngồi gần nghe thấy tiếng động thì tò mò nhìn sang, sau đó những hướng khác cũng liên tục có người quay đầu lại để nhìn.

Dưới sự chú ý đó, Giang Hành Thâm cầm cặp sách đi đến hàng ghế cuối cùng, giọng điệu không thay đổi: "Có thể nhường một chút không?"

Phó Chu chiếm hai chỗ ngồi, có khi thì ngồi bên trong, có khi thì ngồi bên ngoài, khi thấy Giang Hành Thâm đến thì nhanh chóng suy nghĩ một chút, sau đó di chuyển ra vị trí bên ngoài.

Bên ngoài muốn đi lúc nào thì đi, nếu không lần nào cũng phải bảo Giang Hành Thâm đứng lên, vừa phiền vừa có cảm giác bị người khác kiểm soát.

Sách của hắn thật sự rất ít, khi lấy đi hai cuốn sách đang nằm rải rác trên bàn thì đã dọn ra một chiếc bàn học gọn gàng, gật đầu nói: "Cậu ngồi bên trong đi."

Giang Hành Thâm đặt cặp sách lên chỗ ngồi mới, vừa ngồi xuống đã thấy Phó Chu bên cạnh nhướng mày, hắn dời bàn mình sang bên cạnh một chút, tạo ra một khe hở giữa hai bàn học.

Giang Hành Thâm:......

Đã vậy rồi còn ra vẻ nhất quyết phải làm bạn cùng bàn với cậu, đáng đời tự chịu đi.

Giang Hành Thâm vừa ngồi vào, Phó Chu tức khắc cảm thấy không gian xung quanh trở nên nhỏ lại, dời bàn xong vẫn cảm thấy chật chội nên lại đẩy bàn về phía trước, lúc này mới thấy dễ chịu hơn.

Khoé mắt hắn liếc nhìn bạn cùng bàn mới một cái, Giang Hành Thâm cũng không mập, bình thường cảm thấy chỗ ngồi này khá rộng rãi, sao giờ lại trở nên chật chội khi có người ngồi ở đây chứ?

Tiếng động đổi chỗ ngồi kết thúc, trong lớp hoàn toàn yên tĩnh lại.

Trình Kiệt Văn và Lê Bình phía trước đã nằm bò lên bàn ngủ khò khò, không thấy Giang Hành Thâm đã chuyển sang ngồi ở phía sau.

Giang Hành Thâm không có thói quen ngủ trưa, lấy một bộ bài thi tự mình làm, trong lúc làm vô tình nhìn thoáng qua Phó Chu, phát hiện hắn cũng không ngủ, đang cúi đầu chơi điện thoại.

Giang Hành Thâm đột nhiên nhớ tới Ngô Tưởng nói trên diễn đàn trường đang thảo luận về chuyện của cậu. Vì tò mò, cậu lấy điện thoại ra truy cập vào diễn đàn khối.

Diễn đàn của khối 11 là do học sinh lập, cũng là do Ngô Tưởng nói với cậu, nhưng cậu chỉ nhớ chút ít, không quan tâm nhiều lắm.

Tên diễn đàn là "Khu giao lưu của người giàu nhất Bắc Thành", trên trang chủ có một bài viết Hot về kỳ thi cuối kỳ lần này, đã có hàng trăm phản hồi.

[Hạng nhất toàn khối lần này là học sinh chuyển trường Beta đã đánh nhau với Phó Chu kia? Chắc không có trùng tên đâu nhỉ?]

[Trên bảng danh dự có lớp của cậu ấy, cùng lớp với Phó Chu, không trùng tên.]

[Đậu má tên cậu ấy là Giang Hành Thâm đúng chứ? Quá đỉnh.]

[Lần đầu thi học kỳ đã đẩy hạng nhất toàn khối xuống, còn là học sinh giỏi nữa.]

[Mẹ nó, người ta không những là học sinh giỏi, mà còn có gương mặt đẹp trai nữa, tôi là Alpha mà còn muốn theo đuổi cậu ấy.]

[Đồng ý với lầu trên, tôi học lớp bên cạnh cậu ấy, Beta mà còn đẹp hơn cả Omega, lạnh lùng nhưng ai cũng mê!]

[Mặt mũi của Giang Hành Thâm chắc chắn thu hút hết cả ba giới tính ABO.]

[Mịa, mấy người nói làm tôi muốn xem cậu ấy trông như thế nào quá.]

[Có ảnh thật đây, không biết là ai chụp lén nữa, hình ảnh.jpg]

Ảnh chụp rất mờ, góc chụp cũng khá phức tạp, đúng là chụp lén, nhưng ít nhất cũng chụp được đường nét.

Ngay khi bức ảnh được đăng lên, các bình luận trả lời nảy lên nhanh chóng.

[Ôi đệt, bị chụp lén ở góc chết mà còn có thể chống đỡ được, người này quá đẹp rồi.]

[Hình ảnh đã được lưu lại, P/S, tui là Omega.]

[Lưu lại +1, Omega +1.]

[Bây giờ Omega đã không còn quan tâm đến Alpha nữa rồi à? Đội quân Alpha của tôi vậy mà đã xuống dốc tới mức này rồi.]

[Đừng sợ, Alpha có anh Phó chống đỡ, không sụp đổ được.]

[Cười chết, hai người này dù ở đâu cũng có thể trở thành đối thủ của nhau đúng không?]

[Nói chứ Giang Hành Thâm cũng khá kiêu ngạo đó, vừa tới đã dám kiếm chuyện với Phó Chu.]

[Chậc, Phó Chu cũng không có đáng sợ như mọi người nói đâu, hai người học cùng lớp mà vẫn hoà thuận như thường.]

Trên diễn đàn, chủ đề từ việc thảo luận về thành tích của Giang Hành Thâm chuyển sang ngoại hình của cậu, bây giờ lại dần dần chuyển hướng sang Phó Chu, có người còn so sánh hai người với nhau, phân vân có nên bắt đầu bỏ phiếu hay không.

Giang Hành Thâm nhìn một lúc, cảm thấy không có gì thú vị, đang định cất điện thoại để tiếp tục làm bài thì ngay sau đó lại nhìn thấy giữa một đống phản hồi có một cái mang phong cách rất độc đáo.

Z: [.]

Dấu chấm câu ngắn gọn này vốn sẽ bị chìm trong các bình luận, nhưng có người có đôi mắt tinh tường, nhanh chóng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

[Ôi vãi, chính chủ tới rồi?]

[Thế mà anh Phó lại hiện thân, cmt đầu.]

[Đoán đúng không thưởng, nguyên nhân tại sao anh Phó lại đột nhiên xuất hiện.]

Tay Giang Hành Thâm đang chuẩn bị nhấn thoát ra dừng lại, ánh mắt vô thức nhìn sang bên cạnh, thấy Phó Chu đúng lúc tắt màn hình, sau đó trùm áo khoác đồng phục bắt đầu ngủ.

Cậu không để ý nữa, tắt điện thoại, tiếp tục làm bài.

Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết của Lão Tiền, mọi người vốn đang ngủ trưa đều bị gọi dậy, Trình Kiệt Văn ngáp một cái, quay đầu đang định nói chuyện với Lê Bình thì khoé mắt nhìn thấy chỗ ngồi phía sau có thêm một người, còn ngồi ngay bên cạnh Phó Chu.

Cậu ta dụi mắt, thấy rõ người đó là Giang Hành Thâm, lúc này đang lấy sách toán ra.

"Học sinh giỏi? Sao cậu lại chạy đến đây ——" Nói được nửa chừng, cậu ta nhận ra điều gì đó, đôi mắt lập tức mở to, vỗ mạnh vào Lê Bình: "Đậu má!"

Lê Bình quay đầu lại nhìn thấy Giang Hành Thâm cũng giật mình: "Mẹ nó chuyện gì đang xảy ra đây?"

Giang Hành Thâm nhíu mày, hai người ăn ý mà chuyển tầm mắt về phía Phó Chu, sau khi phát hiện không có ai để ý tới thì tức giận quay đầu lại, bắt đầu nhắn tin trên điện thoại.

Phó Chu bình thường thức dậy sẽ bị gắt ngủ, nhưng giữa trưa hôm nay tình cờ hắn không ngủ, định sau tiết toán này sẽ chạy đi.

Màn hình điện thoại đặt trong ngăn bàn của hắn lúc này bắt đầu sáng lên, thấy là tin nhắn từ nhóm trò chuyện của bọn Trình Kiệt Văn thì cầm lên.

Lão Tiền ở trên bục giảng nói không ngớt, hơn mười phút sau, Giang Hành Thâm cảm thấy mí mắt không thể khống chế được mà cụp xuống.

Có lẽ tối qua ngủ không được, hơn nữa buổi trưa lại không ngủ, nên lúc này nghe Lão Tiền giảng bài, thanh âm liền từ rõ ràng trở nên mơ hồ.

Cậu dùng một tay chống chỗ thái dương, tay kia thì xoay bút cái được cái không.

Hơn mười giây sau, cây bút rơi xuống đất, tiếng động không lớn lắm đã thu hút sự chú ý của Phó Chu.

Đầu Giang Hành Thâm nằm trên cánh tay, buồn ngủ đến mức không nhớ đến việc phải nhặt cây bút từ dưới đất lên, lông mi mảnh mai cụp xuống, nhắm mắt nửa mê nửa tỉnh.

Phó Chu vốn đang cảm thấy buồn chán, nhưng hiện tại thấy cảnh tượng này, hắn lại cảm thấy phấn chấn hơn một chút.

Giang Hành Thâm không quay đầu đi, nửa khuôn mặt vùi trong không gian được tạo ra bởi cánh tay và bàn, mắt nhắm lại, hô hấp đều đều, dường như đang ngủ.

Từ góc độ hơi cao của Phó Chu nhìn qua, có thể nhìn thấy lông mi và chóp mũi thanh tú của cậu.

Lông mi của Giang Hành Thâm không đen và dày lắm, nó nhạt nhoà như màu mắt của cậu, cũng bởi vì vậy mà dưới ánh sáng chiếu xuống từ cửa sổ có thể nhìn thấy được rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy bụi trong không khí rơi lên lông mi.

Ánh mắt của Phó Chu giống như những hạt bụi đó, chỉ vài giây đã trôi đi.

Càng nhìn trong lòng hắn càng cảm thấy nghi ngờ, có một loại cảm giác không thực như "Tại sao Giang Hành Thâm thật sự mẹ nó trở thành bạn cùng bàn của hắn rồi?".

Hắn cẩn thận xem xét lại toàn bộ sự việc.

Dường như bắt đầu từ tuần trước, hành động của Giang Hành Thâm đột nhiên lại trở nên có chút kỳ lạ, đầu tiên là tìm hắn xin lỗi, sau đó lại đồng ý đi quán net với hắn.

Đúng rồi, giữa đó còn có một lần cho hắn một miếng băng dán vết thương.

Điều kỳ lạ hơn nữa là Giang Hành Thâm vậy mà lại hỏi cách liên lạc của hắn, với lại ngay hôm nay, còn nói với Lão Tiền là muốn dạy phụ đạo cho hắn.

Đệt mịa! Quá kỳ lạ rồi, nhất là khi người đó là Giang Hành Thâm.

Phó Chu nhăn mày, chẳng lẽ đây là một nước cờ mới để kiếm chuyện?

Hắn nghĩ một hồi cảm thấy hình như cũng không đúng, mắt liếc nhìn Giang Hành Thâm ở bên kia một cái, vẻ mặt lộ sự nghi ngờ.