Kẻ Thuộc Hai Loài

Chương 10: Ryu



"BÙMMM!"

Cát ở mặt đất do sức mạnh vừa rồi khiến chúng bay mù mịt không thể nhìn rõ được những thứ ở gần nó.

"Ha ha ha.." Yodoka cười lớn, thể hiện rõ một bộ dáng vô cùng đắc ý. Hai tay hắn giang sang hai bên nói lơn: "Hắc phù thủy tối cao gì chứ cũng chỉ là một hạng tép riu mà thôi!"

Hasa từ trong lâu đài đi ra cúi xuống, "Yodaka-sama! Cửu hoàng tử người của ta vẫn chưa tìm được."

Tiếng cười của hắn bỗng vì lời đó mà dừng lại. Hắn quay lại nhìn Hasa vẻ mặt không vui, "Vậy ngươi còn đứng đó làm gì mau đi tìm hắn đi. Chúng ta phải tìm ra hắn để đưa hắn tới cho bệ hạ nữa!"

"Vâng!" Hasa để một tay lên ngực rồi lại cúi xuống.

"Tính đi đâu vậy? Chúng ta còn phải chào hỏi nữa chứ nhỉ!"

Hasa vừa quay đi thì một giọng nói mang theo hơi lạnh vang lên. Giọng nói đó thực sự khiến cho người ta dựng cả tóc gáy. Hai người đó liền nhìn xung quanh tìm nơi giọng nói đó phát ra.

Nhưng vì bụi cát vẫn chưa bay hết nên họ không thể nhìn thấy được người vừa nói ở đây cả. Yodoka liền dùng phap thổi bay hết bụi cát đi. Phía sau lớp cát bụi đó chính là Ryuukyu đang nằm trên mặt đất cùng với một người mặc đồ đen đứng gần bên cạnh.

"Kể ra ngài tính chết như vậy sao, hắc phù thủy tối cao?" người mặc đồ đen nói nhỏ đủ để hai người nghe thấy.

Hắc phù thủy chỉ liếc nhìn người áo đen không nói gì cả.

Yodoka cau mày nhìn người đó lên tiếng: "Ngươi là người vừa nói?"

"Là ta. Sao nào?" người mặc đồ đen đó liền đáp lại. Khóe miệng người đó liền cong lên, đôi mắt màu máu của người đó nhìn hai người họ một cách coi thường.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Hasa liền lên tiếng.

Người mặc đồ đen đó im lặng một hồi, mãi sau thì Pisamon cùng Ryou và Taichi xuất hiện từ sau lưng người áo đen. Hasa cảm thấy ngạc nhiên khi Pisamon vẫn trong hình dáng con người, điều đó đã thể hiện rõ trên mặt của bà ta.

Người mặc đồ đen đó bỗng quay sang phía Pisamon nói: "Ngươi thấy ngạc nhiên vì sao Pisamon có thể vẫn trong hình dạng này sao?"

Bị nói trúng hai mắt bà ta trợn tròn lên, ánh mắt nghi hoặc dáng lên người mặc đồ đen kia. Yodoka vẻ mặt cũng không kém Hasa, hắn cảm nhận được hơi thở của người đó nhưng lại cảm thấy không đúng cho lắm.

Chuyện này là không thể nào, cậu ta vẫn đứng đó mà. Ánh mắt của hắn lại đưa sang Ryou đang đỡ Ryuukyu.'Ông ta vẫn còn sống sao?'khi thấy tay Ryuukyu bám vào người Ryou thì hắn lại càng kinh ngạc hơn.

Người áo đen lại lên tiếng: "Pisamon vẫn trong hình dạng này là bởi ta đã phá lồ nguyền hai ngươi tạo ra cho anh ấy."

Hắn nghiến răng, liền lao tới phía người mặc đồ đen kia, trên mặt nổi rõ gân thể hiện rõ hắn đang rất tức giận: "NGƯƠI RỐT CUỘC LÀ TÊN QUÁI NÀO LẠI PHÁ HỎNG CHUYỆN TỐT CỦA TA."

"Gì chứ?" hắn lao tới đánh người mặc đồ đen kia nhưng khi xuất chiêu thì những người trước mắt hắn lại biến mất.

Hắn và Hasa xoay bốn vùng quanh nhưng lại không hề nhìn thấy mấy người đó đâu.

"NGƯƠI ĐANG Ở ĐÂU? ĐỪNG CÓ TỎ VẺ BÍ ẨN. CÓ GAN XUẤT HIỆN MÀ KHÔNG VÓ GAN TIẾP CHIÊU CỦA TA?" Yodoka quát lên.

Sau vài giây thì người mặc đồ đen đó liền xuất hiện, lúc này thì chỉ có mình người đó thôi ngoài người đó ra thì những người kia đều không thấy đâu nữa.

Người mặc đồ đen đó lên tiếng: "Sao nào? Ngươi đang cảm thấy lo lắng sao? Cảm thấy khó chịu lắm sao?"

"Ngươi còn muốn tỏ ra vẻ thần bí sao?" Yodoka cười khinh đáp lại.

Người đó đưa tay lên kéo mũ xuống. Hai ngươi kia hai mắt liền lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy rõ gương mặt của người đó.

(Trong rừng, lúc Ryou bị rơi xuống cây)

Người mặc đồ đen đó tồn Ryu vào một cái cây to khiến cậu không thể lùi lại được nữa. Hai tay người đó chống lên hai bênv vì Ryou đang ngồi nên người kia có thể nhìn cậu từ trên xuống. Người đó nửa ngồi nửa quỳ xuống đưa một tay lên nắm nhẹ lấy xương quai hàm của cậu nâng lên. Truyện Trọng Sinh

"Anh hai, hãy nhớ kĩ gương mặt của em."

Người đó lên tiếng khiến đôi mắt của Ryou mở lớn vì kinh ngạc. Tuy cậu chưa từng nhìn trực diện như vậy bao giờ nhưng cũng đã từng nhìn thấy qua tranh. Hai hàng nước mắt cậu rơi xuống.

"Ryu!"

* * * *

Hasa trợn tròn mắt: "Ngươi là Ryu?"

Người đó chính là Ryu, cô đang ở trạng thái bình thường, trên gương mặt là vết đỏ đã kéo dài xuống tới cổ. Khóe miệng cô cong lên nhìn hai người kia, gương mặt từ từ chuyển sang trạng thái chiến đấu.

"Hai người nghĩ là có thể giết được ta sớm vậy sao?" Ryu vừa đi vừa nói. "Nên nhớ ta là hỗn phù thủy chứ không phải là hắc hay bạch phù thủy đâu mà thứ độc đó có thể giết được ta. Ta chỉ là lợi dụng nó để có thể ra khỏi cơ thể cũ thôi."

"Sao?" Hasa thấy lời cô nói thực khó hiểu. "Đó là cơ thể của ngươi làm sao có thể."

"Có vẻ như ngươi không biết, thực ra khi ngươi giết anh trai ta thì lúc đó ta mới là người phải chết. Tuy nhiên, ta lại không thực sự chết vì bản thân ta không bị pháp thuật đó ảnh hưởng." _Ryu.

"Làm sao có thể?" Hasa liền phản bác. "Ngươi và tên Ryou đó rõ ràng đã ở chung một cơ thể."

"Để ta có thể sống thôi. Ta cảm thấy anh hai của ta đã chịu rất nhiều ủy khuất. Đáng ra anh ấy có thể sống như một người bình thường nhưng cũng là vì để ta được sống mà không mấy khi được nhìn thế giới này đến cha mẹ cũng không biết." nói tới đó ánh mắt cô liền trở nên lạnh lẽo lao nhanh tới phía hai tên quái vật đó. "Cũng vì hai ngươi đã giết mẹ của ta chia cắt bọn ta."

Hai bên đánh nhau ác liệt. Nhóm Ryou ở trong lâu đài nhìn ra, Ryuukyu nhìn con gái mình mỉm cười.

"Ryu! Thực may quá! Con vẫn còn sống."

Ryou đưa mắt sang nhìn ông, "Ông.. Thực sự là cha của ta?"

Lúc này ông mới quay sang nhìn cậu mỉm cười: "Hiển nhiên là vậy mà! Con không thấy là con rất giống ta sao?" nói tới đó ông đưa mắt xuống, "Ta xin lỗi vì đã không biết là ta có cả con nữa."

"..."

Cậu không nói gì cả chỉ nhìn ông một hồi rồi ôm lấy ông.

Không ai để ý tới vẻ mặt của Taichi lúc này, ánh mặt cậu đang hướng về hỗn phù thủy đang đánh nhau ác liệt ngoài kia. Khi chứng kiến cảnh cô ngã xuống trước mắt, thực sự khiến cậu rất đau lòng. Bây giờ thấy cô thế kia cậu đã thấy an tâm hơn phần nào, nhưng một đấu hai có phải hơn..

Nghĩ vậy cậu liền không suy nghĩ gì nhiều liền nhảy xuống chạy tới chỗ Ryu. Đức vua và hoàng hậu cùng các huynh của Taichi thấy cậu chạy xuống liền kinh hãi. Hoàng hậu liền kêu lên: "TAICHI, CON LÀM GÌ VẬY CHỨ?"

Pisamon cũng ngạc nhiên không kém khi thấy cậu lao ra đó.