Kẻ Thuộc Hai Loài

Chương 2: Làm quen và giúp đỡ



"Các người làm gì ở đây vậy?"

Giọng nói mang theo hơi lạnh từ phía sau chúng vang lên. Chúng liền quay lại, thấy mặt người đó giống với loài của mình liền lên tiếng:

"Xin lỗi khi vào đây! Bọn ta đang cần tìm con mồi nên b.."

"Vụttt!"

Tên hắc phù thủy kia còn chưa nói xong đã bị pháp thuật của cô kéo lại. Cô hơi dùng sức bóp cổ hắn lạnh nhạt nói:

"Ta không cần biết các người tới đây làm gì, tìm gì. Chỉ cần tự ý xông vào nhà của ta, lật tung đồ của ta thôi là đều phải trả giá."

Tên tóc bạc lam cau mày liền dùng pháp thuật, nhưng lúc này cô đang tức giận nên mụ ta không có cơ hội đánh lén cô. Nhanh chóng cô đã giết bọn chúng, chỉ còn lại tên tóc bạc lam và một tên khác. Chúng liền nhanh chóng chạy đi, trước khi bị giết.

Khi hai tên hắc phù thủy đó chạy đi rồi thì cô vẫn còn chút tức giận, nhưng cô cần dọn lại nhà. Cảm thấy bực bội khi mình mới dọn từ sáng xong mà lại bị chúng lật tung lên. Bỗng nhiên trong tủ rung lắc, cô nheo mắt đi từ từ tới đó.

"Piiii.."

Từ trong tủ, một con gì đó bay ra bám chặt vào người cô, cô mỉm cười, "Từ sáng tới giờ ngươi chạy đi đây thế hả?"

"Piiii" con vật kì lạ này hơi giống như phần kem tròn trên kem ốc quế, lại mềm mềm như miếng bọt biển. Nó có vẻ rất vui khi ở cùng cô.

Cô vẫn thấy trong tủ quần áo của mình có gì đó nữa mà nó vẫn hơi rung. Lại thấy vạt áo thuộc quý tộc thò ra liền dùng pháp thuật kéo ra. Xuất hiện đó là cửu hoàng tử, trông cậu có vẻ sợ mặt tái đi mà miệng thì lại không thể nói.

Cô nheo mắt nhìn cậu một hồi, "Ngư.. Cậu có phá nhà tôi không?"

Cậu liền lắc đầu mạnh, chỉ "ưm ưm ưm" cộng thêm cứ giãy giụa. Cô thấy bực mình liền hô lên.

"YÊN ĐI!"

Thấy cô lớn tiếng cậu cũng im ngay, trước giờ cũng chưa có ai lớn tiếng với cậu như vậy.

Thấy cậu có vẻ nghe lời, cô liền buông tay ra, cậu liền ngã xuống sàn nhà. Cô cũng chưa có ý định tha cho cậu, lại nói: "Cậu.. Phải dọn lại nhà cho tôi nghe chưa. Cũng tại cậu cho lên nhà tôi mới lộn xộn như vậy."

Tuy muốn nói lại nhưng bản thân lại không thể nói lên lời được. Cũng chỉ có thể nghe theo mà dọn nhà cho cô, nếu không nỡ cô lại cho cậu như mấy tên phù thủy kia thì xong. Cậu còn phải gặp mẫu hậu của mình nữa.

Sau khi đã dọn xong toàn bộ căn nhà, cậu liền ngồi thụp xuống tựa lưng vào tường. Trước giờ cậu chưa từng phải dọn phòng, mà giờ lại phải làm vậy. Đã thế lại còn là hắc phù thủy nữa chứ. Vừa nghĩ trong lòng cậu vừa khóc dòng.

Cô đi tới ngồi xuống ghế, trong tay là đĩa hoa quả: "Qua đây ăn chút gì này."

Cửu hoàng tử chỉ nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Người trước mặt cậu bây giờ là một cô gái rất đẹp, với làn da trắng cùng mái tóc màu đen và có chút đỏ. Đôi mắt màu máu của cô lạnh lẽo khiến gương mặt cô cũng trở lên lạnh theo, đôi môi cô hơi hớt hớt đỏ. Cậu có chút ngờ nghệch.

Thấy cậu không phản ứng gì cô cũng không nói nhiều, "Qua đây mau."

Lúc này cậu mới bừng tỉnh, liền đi tới đó ngồi xuống. Cậu vẫn còn chút cảm giác vì không biết cô là ai, và cậu cũng thắc mắc không biết người kia đâu. Cô liếc nhìn cậu rồi lên tiếng:

"Cậu là ai? Sao lại bị chúng đuổi?"

"..."

Cậu im lặng không nói gì.

Thấy cậu không trả lời cô nhíu mày đưa mắt sang nhìn cậu: "Cậu bị câm sao?"

Cửu hoàng tử liền khưa tay múa chân ý muốn nói 'miệng tôi bị làm phép không thể nói'.

Cô lại gần đưa tay lên bóp nhẹ phần xương quai hàm của cậu nâng lên xem xét. "Bị dùng phép sao? Có vẻ cậu cũng nhiều lời lắm!" Nói xong cô liền búng tay một cái giải phép thuật cấm nói cho cậu. "Giờ thì cậu nói lại được rồi đấy!"

Cửu hoàng tử liền thử nói: "Ta là Taichi." Lúc này thì cậu đã tin là mình nói lại được rồi, cậu vui mừng. Đưa mắt lên nhìn cô nói: "Cám ơn cô. A, cô tên là gì vậy?"

".. Tôi là Ryu, chủ nhà này!" Cô im lặng một chút rồi mới trả lời cậu.

"Vậy.. Còn hắc phù thủy kia?" Taichi có chút tò mò hỏi.

"Hắc phù thủy nào?" Cô hỏi lại, lát sau cô nhận ra. Biến lại bộ dạng như ban nãy.

Cậu giật mình ngã ngào xuống đất. "A.."

Cô không để ý lắm, lên tiếng hỏi: "Ý cậu là gương mặt này sao?"

"C-cô.. Cô là hắc phù thủy?"

Vẻ mặt của Ryu không hề thay đổi đáp: "Không hẳn."

"Không hẳn là sao chứ?" Taichi tò mò hỏi lại.

"Có những chuyện đừng nên tò mò quá. Không là thành xác khi nào không hay đâu!"

Nghe cô nói vậy cậu liền im lặng không dám ho he tiếng nào. Thấy vậy cô cũng có chút hài lòng, lại hỏi:

"Có chuyện gì xảy ra trong thành phố sao?"

Cậu hơi ngạc nhiên hỏi lại: "Cô không biết sao?"

Mặt cô lạnh như băng đáp: "Biết còn cần hỏi cậu sao!"

Taichi liền nói: "Hiện giờ bọn yêu quái đang muốn tấn công người trong thành phố, nhưng các bạch phù thủy đều đang chống cự bằng việc tạo ra lá chắn."

Cô vẫn rất bình thản ngồi ăn trái cây. "Bọn họ sẽ sớm không chống đỡ nổi đâu!"

"Cô có thể giúp ta nghĩ cách đối phó với bọn họ không? Ta không thể để thành phố xảy ra chuyện gì được." Taichi vẻ lo lắng nói.

"Tôi chẳng có lí do gì để giúp cậu cũng như vương quốc của cậu." Ryu lạnh nhạt đáp lại.

Ánh mắt cậu trở nên tối dần, đầu hơi cúi xuống nhìn sàn nhà nói nhỏ: "Nếu bạch phù thủy vĩ đại còn sống thì tốt quá rồi. Bọn chúng sẽ không dám tới đây làm loạn."

Lời cậu nói khiến cô khựng lại một chút, vẻ mặt cô cũng trở nên khác lạ: "Tôi sẽ giúp cậu."