Kẻ Thuộc Hai Loài

Chương 6: Tôi.. Đã thích cô mất rồi



Hai cặp mắt nhìn nhau im lặng không nói câu gì. Ryu vẫn một vẻ lạnh nhạt nhìn Taichi lên tiếng: "Nhìn gì mà nhìn, quay qua chỗ khác mà nhìn đi"

Lúc này, cậu mới giật mình quay mặt đi hướng khác nói "xin lỗi", trông cậu lộ rõ vẽ buồn phiền trong lòng ra. Hiện tại bây giờ cậu không biết phải nói như thế nào mới đúng nữa. Cô cũng nhìn ra được qua nét mặt của cậu.

"Hibari - san là người đã nuôi tôi lớn" Ryu bỗng lên tiếng. Cậu cũng không lấy làm ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy, bởi cậu đã biết từ lúc cùng cô về thành phố rồi. Cô nói tiếp: "Tôi bị chính người mẹ của mình bỏ lại trong khu rừng khi mới được sinh ra"

Nghe tới đây thôi đã khiến cho hai con mắt của Taichi mở lớn vì kinh ngạc, cậu không dám tin là lại có chuyện như vậy. "Vậy tại sao bạch phù thủy vĩ đại lại có thể nuôi cô được?"

"Ngài ấy đã đi theo mẹ của tôi khi tình cờ thấy mẹ tôi vào rừng trong đêm khuya" Ryu vừa nói ánh mắt của cô cũng thay đổi theo từng lời nói của mình. "Sau khi mẹ tôi rời đi thì Hibari - san đã mang tôi tới nơi này. Nơi này cũng không khác gì một địa điểm bí mật của ngài ấy" cô bỗng dưng đứng lên ngẩng đầu lên nhìn trời đêm "ngài ấy là người đã cho tôi cuộc sống này, và tôi cũng phải bảo vệ cậu như ngài ấy đã bảo vệ cho tôi." Dù tôi đã nói là sẽ không can dự gì tới hai loài.

"Vì sao tôi lại trở thành con của phụ hoàng và mẫu hậu khi cô nói tôi là con trai của bạch phù thủy vĩ đại?" Taichi dường như không thể nào tin được chuyện này.

Ryu nhìn cậu một hồi với vẻ mặt hết nói nổi, "cậu khiến tôi ngạc nhiên khi cậu không nhận ra bất cứ biểu hiện gì của ngài ấy đấy!"

"Tôi đâu giống như cô, có thể nhìn được dòng máu của mình"

"Tôi tới khi 8 tuổi mới có thể sử dụng được pháp thuật" cô đáp lại với giọng lạnh lạnh với ánh mắt vẻ hoài niệm. "Trước khi đó tôi không khác gì một người bình thường không thể sử dụng pháp thuật. Nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra tình cảm của ngài ấy dành cho mọi người."

"Tại sao cô lại không thể sử dụng pháp thuật?" Taichi tò mò hỏi.

"..."

Ryu im lặng một chút rồi mới trả lời cậu. "Bởi trong cơ thể tôi có anh trai của tôi. Nó khiến tôi không thể sử dụng pháp thuật. Và cũng vì anh ấy là con người nên việc sử dụng pháp thuật của tôi bị chậm trễ, sau này nó bị rối loạn vì anh tôi và tôi ở chung cơ thể." Cô quay sang nhìn cậu, cô có thể biết được cậu đang muốn hỏi gì tiếp theo. "Tôi và anh tôi là song sinh, vì khi mẹ tôi sinh anh hai ra anh ấy đã bị một phù thủy giết, nhưng mẹ tôi đã giữ được linh hồn của anh ấy nên bà đã hợp hai chúng tôi lại với nhau"

"Nhưng như vậy không phải nguy hiểm lắm sao?" Cậu nhíu mày một phần cũng là không hiểu.

"Chuyện này cũng là tôi được nghe từ Hibari - san thôi chứ tôi cũng không rõ. Tới giờ tôi chỉ luôn thắc mắc một chuyện thôi. Đó là theo như Hibari - san nói thì ba của tôi rất yêu mẹ tôi và con của ổng và ba tôi không hề giống như những hắc phù thủy khác. Vậy thì tại sao giờ lại như vầy?" nói tới câu cuối vẻ mặt cô liền tối sầm lại.

Nhìn vẻ mặt cô đơn của Ryu cậu có thể biết được là cô đã phải trải qua một cuộc sống như thế nào trước đây. Ánh mắt của cô vô cùng đượm buồn nó khiến Taichi vô thức đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng mình. "Nếu cô cảm thấy buồn thì hãy dựa vào vai tôi này."

"Nếu con cảm thấy buồn và cô đơn thì hãy dựa vào vai của ta này!"

Giọng nói của Hibari bỗng vang lên bên tai cô khi lời của cậu vừa dứt khiến cả người cô khựng lại vài giây rồi thả lòng người ra dựa vào người cậu hoàn toàn.

"Ryu"

"Hmm?"

"Tôi.. Đã thích cô mất rồi!"

Hai mắt Ryu trợn tròn lên vì ngạc nhiên khi nghe cậu nói câu đó cô liền bật dậy rồi quay đi, "Xin lỗi, nhưng cậu hãy dành tình cảm của mình cho một cô gái bình thường hoặc bạch phù thủy chứ không phải một hỗn phù thủy như tôi" nói xong cô liền sải bước. "Cũng muộn rồi đấy, cậu mau vào trong ngủ đi."

Taichi vẫn ngồi đó nhìn bóng lưng của cô đi vào trong nhà với ánh mắt đượm buồn, cậu quay qua nhìn hồ nước một lúc rồi cũng đi vào trong.

* * *

- Buổi sáng-

"Bịch! Bịch! Bịch!.."

"RYU - SAMA! BỌN NGƯỜI CỦA HẮC PHÙ THỦY TỐI CAO VỚI BỌN QUÁI VẬT ĐANG TẤN CÔNG LÁ CHẮN SẮP PHÁ VỠ RỒI"

Ryu đang ngủ nghe thấy tiếng của Pisamon liền bừng tỉnh. Cô ngồi dậy vẻ hơi ngáy ngủ đang loát lại những gì anh vừa nói. Vài giây sau cô liền vùng dậy rời khỏi giường nhanh chóng lấy áo choàng và chổi thần xuống nhà. Cô vừa xuống đã thấy Taichi ở đó rồi vẻ lo lắng thấp thỏm đứng ngồi không yên, cô đi tới nói: "Taichi, cậu với Pi đi tới thành phố trước nhá! Tôi phải tới một nơi trước đã."

"Nhưng.."

"Pi có thể duy trì sức mạnh và hình dáng con người sau khi rời khỏi đây là một ngày nên anh ấy có thể trợ giúp cậu" nói rồi cô liền lên chổi rời đi.

* * * * *

Khi tới thành phố Makomik, Ryu thấy người trong thành phố từ người dân cho đến lính trong cung chết rất nhiều trên đường. Cô liền nhanh chóng bay tới hoàng cung cùng với một người chùng đầu kín mít ngồi đằng sau cô.

Tới nơi cô liền thu chổi thần về rồi chạy đi tìm Taichi, trông cô rất lo lắng gương mặt của cô vẫn là gương mặt bình thường. Trên đường cô gặp khá nhiều hắc phù thủy cùng quái vật gặp tên nào là cô đánh tên đó cho tới khi nhìn thấy Taichi và Pisamon.

"Hai người vẫn ổn chứ?" Ryu chạy tới hỏi.

Pisamon hơi nheo mắt lại nói: "Tôi không sao nhưng Taichi, cậu ấy bị thương rồi"

Nghe vậy, cô liền coi vết thương của Taichi xem thế nào, vết thương của cậu ở bụng máu vẫn còn đang chảy. Ryu liền dùng phép để đóng băng phần đó lại cho máu không chảy ra nữa.

"Cậu có trụ được thêm ít nào nữa không?" Ryu hỏi, ánh mắt cô cũng đã hiện lên vẻ lo lắng.

Dù đau nhưng cậu vẫn cố gắng cười đáp: "Tôi không sao, vẫn trụ được. Tôi không dễ ngã vậy đâu!"