Kẻ Tổn Thương Lại Muốn Tổn Thương Người Khác

Chương 6



30

Lúc Lục Chinh áp chai coca lên mặt tôi, tôi vẫn đang ngẩn người.

“Sao, đơ luôn rồi à? Hay là tạt cậu ta quá lưu loát, quá sảng khoái?”

Tôi chau mày, cầm lấy chai coca cậu ta đưa: “Nói cứ như cậu kiếm được món hời gì vậy.”

Tóc Lục Chinh vẫn còn nhỏ nước. Lúc tôi hất nước vào Bùi Chấp, cậu ta phản ứng rất nhanh, cầm lấy cốc nước khác tạt lên Lục Chinh đang che trước người tôi. Cậu ấy lau mặt rồi im lặng, còn Bùi Chấp thì đập cốc nước, trước khi đi còn buông lời cay độc: “Chu Tuyền, cậu có gan thì đừng về nhà!”

Tôi mở chai coca, uống một ngụm: “Cậu không lau nước đi à?”

Lục Chinh thở dài một tiếng: “Đồ vô lương tâm, không thèm đưa giấy cho tôi lau luôn.”

Tôi đặt chai coca xuống, cúi đầu tìm giấy trong túi: “Để tôi tìm đã.”

Sau giờ tan học, sân thể dục vắng vẻ nhưng vẫn còn người đang đánh bóng. Tôi và Lục Chinh ngồi cùng nhau trên chiếc ghế đôi.

“Đây, tìm thấy rồi…”

Tôi ngẩng đầu, chợt sửng sốt nhìn Lục Chinh. Cậu ấy đang uống coca, còn uống đúng vào chỗ tôi đã nhấp môi trước đó.

“Khụ.” Vành tai Lục Chinh đỏ lên. Cậu ấy đặt chai coca về chỗ cũ: “Không tìm thấy khăn tay, uống một ngụm coca không được à?”

31

Tôi và Lục Chinh ở bên ngoài rất lâu. Từ lúc ra khỏi rạp chiếu phim, tôi đã tắt cuộc điện thoại thứ ba từ gia đình. Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi: “Cậu không bắt máy thật à?”

Tôi thản nhiên nói: “Đến giờ này rồi, nên trình bày, tố cáo tội của tôi ra sao thì chắc chắn Bùi Chấp đã làm xong rồi. Bắt máy làm gì? Nghe chửi à?”

Lục Chinh phì cười: “Sao trước đây tôi không nhìn ra cậu có cá tính như vậy nhỉ?”

Chúng tôi tìm được một quán thịt nướng, định ăn đêm. Không đem tiền nên tôi đành trông cậy hết vào tên ngốc lắm tiền Lục Chinh này.

“Ối chà, học sinh ngoan cũng uống rượu à?”

Trên bàn bày hai chai bia. Tôi lắc đầu: “Chủ quán tặng đấy.”

“Tặng? Chúng ta nhìn không giống học sinh cấp ba à?”

“Trông cậu giống công tử ăn chơi trác táng dẫn em gái trốn học ấy.”

Lục Chinh lại cười. Tôi cũng không nhịn được, nhếch mép cười.

Cậu ấy mở một chai bia, rót ra hai cốc: “Vậy bổn công tử dẫn cậu đi làm những chuyện mà công tử nên làm nhé.”

Tôi suýt thì sặc bia.

Trong mùi thịt nướng thơm lừng và âm thanh náo nhiệt của đám đông, tôi nghe thấy tiếng Lục Chinh đặt cốc xuống: “Tôi không nhịn nổi cậu ta nữa.”

32

“Tôi là thanh mai trúc mã mười mấy năm với cậu ta… Thực ra trước kia Bùi Chấp không như vậy đâu. Cậu ta chỉ hơi kiêu ngạo một chút thôi, thích mỉa mai, nói ngược với lòng mình, nhưng không cố ý đi b.ắt n.ạt người khác đâu.”

“Còn nhớ hồi nhỏ, lúc mới chuyển đến, tôi đã bị b.ắt n.ạt. Vì báo thù cho tôi mà cậu ta bị đ.á.nh đến nỗi cả người bầm tím, tôi hỏi thì cậu ta nhất quyết không nói. Bố cậu ta lại nóng tính, nếu tôi không chạy đến nhà cậu ta khóc lóc thì e là cậu ta đã bị bố đ.á.nh ch.ế.t rồi.”

“Hình như là sau khi học hết cấp hai, tôi nghe được từ chỗ bố mẹ tôi là mẹ cậu ta ngoại tình, bị bố cậu ta phát hiện rồi đ.ánh một trận. Cậu ta ngăn bố lại, cũng bị vạ lây. Chuyện này chẳng vẻ vang gì nên sau đó nhà cậu ấy thay đổi rồi… Bùi Chấp cũng học thói hư. Sau đó nữa, từ sau lần chơi trò thật hay thách, cậu ta bắt đầu ghét tôi.”

Lục Chinh cụng ly với tôi: “Không sao, cậu nhịn cậu ta mấy năm như vậy cũng đủ rồi. Cậu ta tự chọn đường đi thì phải tự chịu trách nhiệm.”

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu uống hớp bia. Nhưng giây sau đó, cậu ấy giật lấy cốc của tôi: “Đừng uống nữa, cậu có phải công tử đâu.”

Tôi không nhịn được mà cười thành tiếng: “Vậy công tử, cậu cũng đừng uống nữa.”

Tôi sát lại gần cậu ấy, cười tít cả mắt: “Cậu mà uống say, tôi không khiêng cậu về nhà được đâu. Cậu nặng như heo ấy.”

Tai Lục Chinh đỏ lên, cậu ấy lùi lại, lẩm bẩm: “Sao cậu lại gần tôi như thế, trông giống thục nữ chút được không?”