Kẻ Tổn Thương Lại Muốn Tổn Thương Người Khác

Chương 8



36

Mấy ngày sau là đến ngày hội thể thao rồi.

Khó lắm Bùi Chấp mới biến mất mấy ngày nay. Kỳ thi liên cấp thành phố lại xếp ngay sau hội thể thao, thêm nữa là trận đấu bóng rổ của hội thể thao, có lẽ gần đây cậu ta không rảnh.

Nhắc tới kỳ thi liên cấp, trong đầu tôi lại nhớ tới lời Phó Uyển nói ngày hôm đó: “Bùi Chấp định quay cóp trong kỳ thi lần này. Cậu ta đã mua đáp án rồi, nhưng tôi đã lấy được lịch sử giao dịch của cậu ta.”

Với quan hệ bạn gái thân mật như thế thì việc mở khóa điện thoại của cậu ta hay lấy lịch sử ghi chép cũng rất dễ dàng. Chiếc USB có phần ghi chép đó đã được nhét vào trong cặp tôi.

Tôi ngồi ngẩn ngơ trên khán đài. Giây tiếp theo, cảm giác quen thuộc của chai coca lạnh áp lên mặt tôi. Tôi cầm lấy chai coca, không ngẩng đầu lên: “Lục Chinh, con trai ít uống coca thôi.”

“Haiz, học sinh giỏi như cậu mà cũng giỡn tục* à?” Lục Chinh cực kỳ tiện tay véo má tôi.

(*Chu Tuyền khuyên Lục Chinh ít uống coca có thể hiểu là đang ám chỉ uống nhiều coca sẽ bị yếu si.nh l.ý và giảm số lượng ti.nh trùng, vì vậy Lục Chinh mới nói Chu Tuyền giỡn tục.)

Tôi đánh vào tay cậu ấy: “Đừng hòng.”

Cậu ấy cười khì khì, ngồi xuống bên tôi: “Cậu không tham gia hạng mục nào à?”

Tôi mở chai coca: “Lười, mệt, không biết.”

Lục Chinh vui vẻ: “Tứ chi chẳng phát triển chút nào thế?”

“Thế cậu tham gia gì rồi, cậu bé tứ chi phát triển?”

Tên này vẫn cười ngây ngốc, hình như không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của tôi.

“Trận chung kết bóng rổ buổi chiều của tôi, cậu đến xem đi.”

37

Tôi đồng ý rồi.

Nhưng lúc đến hiện trường, tôi không tìm thấy Lục Chinh. Người thay thế cậu ấy là một cầu thủ mới. Và tôi nhìn thấy Bùi Chấp.

Cậu ta mặc đồng phục đội bóng màu trắng, trên đó là con số “6” bắt mắt, mà tôi vừa nhìn là thấy ngay phía dưới góc trái của bộ đồ là một ngôi sao năm cánh bằng giấy rất nổi bật. Đó là đồng phục của Lục Chinh.

Từ tận đáy lòng tôi dội lên một dự cảm không lành.

“Chu Tuyền.”

Tiếng bóng đập xuống mặt đất ngày một rõ hơn, trầm hơn. Bùi Chấp không hề khách khí nắm lấy cổ tay tôi: “Chạy cái gì? Không xem tôi đánh bóng à?”

Khoảnh khắc đó, ánh mắt của cả sân bóng đều dồn về hai chúng tôi. Còn cậu ta hơi cúi đầu, nói với âm lượng mà chỉ hai chúng tôi mới có thể nghe thấy, từng chữ một vang lên bên tai tôi: “Không thì bây giờ cậu đoán xem, Lục Chinh làm sao rồi?”

38

“Bốp!” Một tiếng vang trong trẻo phát ra.

Tôi cho Bùi Chấp một b.ạt t.a.i trước mặt tất cả mọi người trong trường. Cậu ta thậm chí còn chẳng kịp phản ứng, cũng không đáp trả. Nhất thời, ai nấy đều kinh ngạc, nhìn chằm chằm chúng tôi.

Tôi hít một hơi: “Bùi Chấp, cái tát này là để trả lại cho cậu quả bóng đập vào tôi đấy.”

Bóng rơi xuống đất. Bùi Chấp nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi. Mặt cậu ta đỏ lên, ánh mắt nhìn tôi cực kỳ nguy hiểm: “Chu Tuyền, đm, cậu có biết mình đang làm gì không?”

“Biết.”

Cổ tay tôi bị cậu ta siết chặt trong lòng bàn tay. Vùng vẫy cũng không thoát ra được, tôi đành bỏ cuộc.

“Chuyện cậu c.ư.ỡ.ng hôn, tôi đã nói cho bố mẹ tôi biết rồi. Cậu hại tôi bị c.ô l.ậ.p, ép tôi chuyển trường, khiến tôi như một con thú dữ bị người ta xa lánh. Bùi Chấp, trước kia cậu có phải như vậy đâu, giờ cậu còn nhận ra chính mình nữa không?”

Tay Bùi Chấp dần thả lỏng. Tôi liền hất mạnh tay cậu ta ra: “Nói cho tôi biết Lục Chinh đang ở đâu.”

Nhưng giây sau đó, cậu ta không hề tức giận, ngược lại còn cười: “Cậu ta ở đâu à? Chu Tuyền, cậu có giỏi thì tự mà tìm!”