Kem Vani Vị Socola

Chương 17: Quà sinh nhật



Trích một đoạn từ bài "To the moon" phía trên ⇧:

Love you to the moon and back

(Tôi nguyện dùng cả đời này để yêu em)

I can't let you know this fact

(Tôi không thể thổ lộ sự thật này cho em được)

Love you to the moon and back

(Tôi nguyện dùng cả đời này để yêu em)

I'm so freaking missing you

(Tôi đang rất nhớ nhung về em)

- --

Hôm nay là ngày 08/01, là ngày sinh nhật của anh hai tôi, hehehe.

Sinh nhật vậy thôi chứ lo học trước đi đến tối rồi tính. Anh em tôi đều thích sự tối giản hết mức có thể, vì thế đều đồng ý chỉ mua một cái bánh kem nhỏ kèm bữa cơm gia đình thôi. Đơn giản nhưng đầm ấm chỉ vậy.

Mà đó là chuyện của buổi tối, giờ đây tôi còn đang chống chọi với lựa chọn mua gì làm quà cho anh nữa đây. Sách tâm lý à? Hay mua hẳn 5 kg cam về cho ổng hốc hết? Ok, mua sách đi. Mua cam về có khi tối ổng lại nằm mơ thấy tôi với gương mặt gắn filter trái cam nữa.

Sau khi đã vượt qua hai buổi học kèm buổi ôn HSG, mị đã được thả tự do.

"Happy Birthday hai bé nhà mẹ." Mẹ tôi vỗ tay chúc mừng sau bài hát Happy Birthday. Ây dà, nhanh thật, ông anh trai ngày nào còn bị tôi rủ chơi búp bê chung giờ đã thành nam vương học đường luôn rồi. Hoài niệm quá.

- --

Ngày sinh nhật của Nguyệt Ánh dưới góc nhìn của Minh Hoàng.

- --

Ngày mai là sinh nhật của Nguyệt Ánh rồi, tôi đang phân vân không biết nên mua gì tặng em ấy. Mua gì mà phải vừa ý nghĩa, vừa ít gây chú ý với bọn trong lớp nữa.

Mẹ nó, chẳng nghĩ ra gì. Có nước đi hỏi người quen thôi, phải hỏi một người không chung lớp, thân với Nguyệt Ánh, biết được tình cảm của tôi để khỏi bị chọc,... Hmm... Đầu tôi nảy số ra một cái tên, Hồ Dương Ngân Hà.

Tôi nhấn ngay vào biểu tượng messager tìm tên của nó. May mắn là tôi có kết bạn với nó.

[Minh Hoàng: Ê.]

[Hà Hồ: Mày biết mấy thằng nhắn tin cho tao kiểu đó sẽ bị gì không?]

[Minh Hoàng: Bị gì?]

[Hà Hồ: Tụi nó thì tao sẽ block, còn mày thì khác. Tao đ** cho bé Ánh nhà tao yêu mày.]

[Minh Hoàng: Tỷ tỷ, cho em xin lỗi. Tỷ làm ơn đừng ngăn cấm tình yêu của chúng em.]

[Hà Hồ: Chúng em cái cc. Mày chưa cua được bé Ánh nhà tao thì đừng có xài cái từ này.]

[Minh Hoàng:...]

[Minh Hoàng: Mày nghĩ tao nên tặng sinh nhật Nguyệt Ánh cái gì giờ?]

[Hà Hồ::))) mày mua cho nó vài chục tờ giấy luyện nét chữ hán là được, nếu giàu thì mua vài cuốn từ vựng ấy.]

[Minh Hoàng: Ủa Nguyệt Ánh học tiếng Trung à?]

[Hà Hồ: Ừ, nó muốn đi du học.]

Sét đánh ngang tai, tôi như chết lặng. Xâu chuỗi từng chi tiết lại, tôi bỗng nhận ra gu của Nguyệt Ánh y xì đúc như mấy thằng trai Trung mà. Khoan bình tĩnh, bình tĩnh, mình vẫn còn nằm trong cuộc chơi mà, phải tự tin lên chớ.

[Minh Hoàng: Được, cảm ơn mày.]

***

Sáng hôm sau, tôi mang theo mấy cuốn từ vựng tiếng Trung, hơn 20 tờ giấy luyện nét, cùng với mấy hộp bút nhìn khá dễ thương đã được tự tay tôi gói lại, nhét vào trong balo.

Đến giờ ra chơi, tôi chờ bầy báo vi en nhà tôi đã thi nhau xuống căn tin, tôi nhìn Nguyệt Ánh đang gục đầu bên cạnh. Trong lòng thầm chửi, đm cái lớp cùi bắp, nắng chiếu vô như vầy sao mà ngủ được, tôi đưa tay che cái thứ gọi là vitamin D tự nhiên kia đang chiếu vào mặt của Nguyệt Ánh.

"Ưm... Ủa, gần vô học chưa Minh Hoàng?" Nguyệt Ánh dụi mắt, giọng khàn khàn hỏi tôi.

"Chưa đâu, Nguyệt Ánh ngủ tí nữa đi."

"Thồiii... Ngủ vậy đủ rồi. Tôi còn chạy deadline chiều nay nộp cho cô Minh nữa." Nguyệt Ánh đưa tay vào balo lôi ra quyển vở dày cộp.

"Nguyệt Ánh nè..."

"Hửm?"

Tôi cho tay vào balo, lấy ra gói quà.

"Chúc mừng sinh nhật."

Nguyệt Ánh ngơ ra, ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi mỉm cười.

"Ngày này hơn mười năm về trước, có một bạn Trăng nhỏ được ông Trời phái xuống trần gian này. Vào ngày đó bạn Trăng nhỏ sinh ra ngàn vì sao đều lung linh tỏa sáng cùng bạn... Đến tận bây giờ bạn ấy vẫn luôn tỏa sáng với cái tên Nguyệt Ánh."

"C-Cảm ơn Minh Hoàng." Nguyệt Ánh xúc động, ánh mắt có phần đỏ hoe.

"Nè nè đừng có khóc mà, Minh Hoàng không biết dỗ con gái đâu."

Nguyệt Ánh phì cười, nụ cười của người con gái dưới ánh ban mai, tôi cảm thấy mình đang nhìn thấy cả bầu trời của mình trong mắt.

"你偷走我的心了 "

"Hả? Nguyệt Ánh nói gì cơ?"

"Ahaha không có gì đâu, cảm ơn Minh Hoàng nhiều nhiều."

- --

Quay lại với bạn Trăng

- --

你偷走我的心了。

Tôi đã nói với Minh Hoàng như thế. Có lẽ tôi đã thật sự thích cậu ấy mất rồi. Thậm chí có lẽ tôi đã thích từ lâu, nhưng thâm tâm vẫn cố chấp phủ nhận. Tôi sợ Minh Hoàng lại giống như "thằng đó", sẽ lại trêu đùa tình cảm của tôi. Nhưng tôi quyết định tin Minh Hoàng không phải là con người như vậy, cậu ấy dịu dàng, tinh tế, hoàn hảo hơn rất nhiều.

Tối hôm đó, tôi ngồi nhìn mặt trăng ngoài khung cửa sổ, tay vô thức nhấp vào giao diện chat của Minh Hoàng.

[Nguyệt Ánhh: Hôm nay trời quang nên có trăng nè.]

[Minh Hoàng: Ừm, vì hôm nay là sinh nhật của Nguyệt Ánh đó.]

[Nguyệt Ánhh: ><]

[Minh Hoàng: Ánh trăng đêm nay đẹp nhỉ?]

[Nguyệt Ánhh: Um, đúng là đẹp thật.]

[Minh Hoàng: Chúc Nguyệt Ánh ngủ ngon.]

Thoát khỏi ứng dụng, Minh Hoàng đỡ trán hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

"Ánh trăng đêm nay đẹp nhỉ?"

Anh, thích, em.

"Anh thích em lắm đó Nguyệt Ánh à..."

- --

Tác giả có lời muốn nói:

你偷走我的心了。/Ni tōu zou wŏ de xinle/

Nghĩa là: "Anh đã đánh cắp trái tim của em rồi" =))))))

Ánh trăng đêm nay đẹp nhỉ?

( 月がきれいですね)

Nghĩa là: "Anh thích em" =)))))

Ngoài ra trong trường hợp này, "ánh trăng" còn có nghĩ là Nguyệt Ánh. Hay nói trắng ra là bạn Hoàng khen bạn Ánh xinh ấy=)))))

---

Một chương nhưng hai lời tỏ tình, người mẹ guột này cảm thấy mừng quá.

P/s: Dạo này có nhiều ae nhắn tin cho tui từ tiktok sang cả app W màu cam này, hỏi tui là "Sao tên truyện đã là kem vani mà còn thêm socola?"

=> Nói thật chứ hồi đặt tên đúng lúc tui đang ăn kem vani nên đặt vậy, còn vế socola sẽ hơi giữ bí mật một tí (sau này sẽ biết).

Mọi người cứ hiểu "vani" là bé Ánh, "socola" là bé Hoàng. Tên truyện được đặt theo giai đoạn hai đứa nhỏ yêu nhau (hiện tại thì chưa) nên hơi rắc rối tí thôi ><

Đến khi hai bé yêu nhau thì mọi người sẽ hiểu ý nghĩa tên truyện thôi. Love you!!