Đây không phải shop ven đường bình dân, nhắm mắt vơ đại cái túi cũng đã hơn mấy vạn.
"Tôi... chọn sao?"
"Ừ." Bạch Thanh Sầm không tính tự lựa, anh ngồi trên sofa, nhân viên tiếp thị vô cùng thân thiết đẩy xe đến, dọn cà phê và điểm tâm lên, có cả sâm-panh cùng các đồ uống khác, mấy chốc mà đồ ăn vặt đã đầy bàn.
Mới ăn thịt nướng xong, tạm thời Bạch Thanh Sầm không ăn thêm được gì, nhấp một ngụm sâm-panh đang cầm trên tay.
"Tôi không biết cậu thích gì, nhãn hàng xa xỉ này trong giới rất có tiếng, tôi thấy vài minh tinh đang nổi cũng hay mang hãng này, cậu chọn xem thích món nào."
Đối với những món đồ xa xỉ, Bạch Thanh Sầm không rõ mấy, đồ anh dùng đa số không lưu thông trong thị trường, hầu hết là đặt thiết kế riêng, nếu anh không yêu cầu kiểu dáng đặc biệt, toàn thế giới sẽ không tìm được cái thứ hai.
Dẫn Hạ Văn Miên đi mua sắm là hứng thú nhất thời, vì người khác ai cũng có.
Chim hoàng yến của người ta có, thế thì chim nhà mình cũng phải có.
Hạ Văn Miên mím môi, cậu hiểu ý Bạch Thanh Sầm, có chút bất đắc dĩ.
Minh tinh người ta mang một, hai món chủ yếu để nâng cao giá trị tổng thể, tránh đến lúc đi tiệc mà cả thân từ trên xuống dưới chỉ có mấy vạn sẽ bị cười thối mặt.
"Ừ, tôi hiểu." Bạch Thanh Sầm ngoắc tay gọi tiếp thị, anh không thích tiếp thị cứ đứng bên cạnh mời chào, vậy nên sau khi đưa đồ ăn, nhân viên tiếp thị liền lặng lẽ lui xuống.
Hạ Văn Miên: "???"
Anh hiểu cái gì?
Chị tiếp thị cười ngọt ngào, hỏi: "Chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?"