Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 61



Đường Tiểu Đường ngẩn ra.

Nó nhai nhóp nhép nốt nửa miếng ngó sen bánh tẻ mật ong trong miệng rồi nuốt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn có ý nghĩa to lớn đối với Tư Hàn Tước, nước đường béo ngậy trong miệng cùng chiếc nhẫn trong mắt nó mờ đi. Nói không rõ nơi nào là ngọt, một vị ngọt đến tận đáy lòng.

Tuy rằng Đường Tiểu Đường không biết vì sao chủ nhân lại “mất mà tìm lại được”, chẳng phải kẹo vẫn luôn ở bên chủ nhân hay sao!

Nhưng một chút nghi ngờ lại bị cảm động quét sạch không còn một mống, Đường Tiểu Đường chớp mắt, sự vui vẻ dưới đáy mắt không thể che giấu, rạng rỡ sáng ngời.

“Cho… cho kẹo ạ?” Đường Tiểu Đường vươn tay cẩn thận chạm vào hộp nhẫn, “Thật ư?”

“Đương nhiên.” Tư Hàn Tước đáp.

Vẻ mặt người đàn ông thản nhiên nhưng nội tâm lại âm thầm bổ sung, hy vọng bà nội trên trời cao phù hộ cho Đường Tiểu Đường sớm ngày bình phục.

Ý nghĩ này vừa nhảy ra, điện thoại di động đặt một bên đột nhiên sáng lên, là Khương Vũ gọi tới.

Tư Hàn Tước giật mình, Khương Vũ biết hôm nay anh ở bên Đường Tiểu Đường, không có việc gì quan trọng sẽ không quấy rầy sự rảnh rỗi hiếm có của anh.

Anh liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đường đang cầm nhẫn ngó trái ngó phải, khẽ quay người rồi nhận cuộc gọi.

Giọng của Khương Vũ bình tĩnh truyền tới: “Boss, bác sĩ Thôi nói ngày hôm nay có người xuất hiện bên ngoài phòng bệnh của Tiểu Đường, thoạt nhìn không thích hợp.”

“Bước đầu khẳng định là người của Tư Thành, gã từng thấy Tiểu Đường ở buổi đấu giá, hiện tại đã bắt đầu ra tay rồi.”

Khóe mắt Tư Hàn Tước vẫn để ý tới Đường Tiểu Đường đang không hay biết gì, “Ừ” một tiếng rồi nói với Khương Vũ: “Không sao chứ?”

“Không sao ạ.” Khương Vũ ngầm hiểu có lẽ Đường Tiểu Đường đang ở bên cạnh, nên cố gắng nói một cách mơ hồ: “Em đi xử lý trước, anh chờ tin tức của em.”

“Ừ.”

Điện thoại bị ngắt, Đường Tiểu Đường trợn to mắt, “Sao vậy ạ?”

“Không có gì, chỉ là chút chuyện làm ăn thôi.” Hàn Tư Tước trả lời.

….

Ban đầu Khương Vũ khi mới nghe được tin tức này thì lòng nóng như lửa đốt nhưng vừa ra khỏi nhà, trái tim hắn lại dần buông xuống.

Còn có bác sĩ Thôi mà, sợ cái gì.

Bác sĩ Thôi – người có vẻ ngoài lịch sự, luôn đeo một cặp kính gọng vàng, là đàn anh của Đường Đường hơn nữa còn là nhân tài được bồi dưỡng trong phòng thí nghiệm mà Tư Hàn Tước đầu tư, y nhất định sẽ tận lực bảo vệ Đường Đường.

Tuy nghĩ như vậy nhưng khi Khương Vũ vừa mới nhớ tới người này lại cảm thấy tim đập chân run.

Lần đầu tiên gặp mặt, bác sĩ Thôi đang phẫu thuật, Khương Vũ nhất thời rướn người, ghé vào cửa sổ nhỏ của phòng mổ nhìn vào bên trong.

Nằm trên giường bệnh giữa phòng mổ là một người đang được “mổ bụng”, bóng lưng bác sĩ mổ chính cao gầy, nhận một con dao mổ sáng loáng của người phụ mổ bên cạnh “đâm” vào ổ bụng bệnh nhân.

Bác sĩ ném một khối máu thịt vào cái xô dưới chân còn con dao dính máu thì đặt vào khay inox bên cạnh phát ra tiếng “leng keng” giòn tan.

Khương Vũ phản xạ có điều kiện rùng mình.

Có thể là do cảm nhận được có người đang nhìn ngoài cửa, bác sĩ mới chậm rãi xoay người để lộ vết máu loang lổ trước ngực chiếc áo phẫu thuật màu xanh.

Chiếc khẩu trang màu lam nhạt che khuôn mặt y khiến cho đôi mắt phượng đang nhướng lên kia càng thêm rõ ràng.

Một ánh mắt sắc bén lộ ra dưới cặp kính gọng vàng ghim chặt “cái đầu nhỏ” ló ra qua ô cửa sổ.

Ánh sáng trắng chói mắt, “người” đẫm máu nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, dao mổ lóe ánh sáng sắc lạnh, cả người bác sĩ bê bết máu.

Hình ảnh bạo lực máu me quá mức kích thích thị giác luôn hiện hữu trong đầu hắn, cho nên mỗi lần Khương Vũ nhìn thấy bác sĩ Thôi, trong đầu ngay lập tức hình dung ra cảnh tượng kia, một khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm không thể nào quên.

Cảm giác kia giống như chính mình bất cẩn chứng kiến hiện trường một kẻ biến thái điên cuồng lạm sát người, hơn nữa còn không may bị gã ta cố định bằng ánh mắt, chỉ thiếu điều đối phương cười dữ tợn tháo khẩu trang xuống, ngón cái đặt lên cổ di chuyển sang ngang một lóng tay, uy hiếp bằng khẩu hình: người tiếp theo chính là cậu.

Khương Vũ kinh hồn bạt vía.

Sau khi cuộc phẫu thuật hoàn thành, bác sĩ Thôi biết có người đang tìm mình nên vội vã thay áo phẫu thuật, cố ý rửa qua tay và mặt rồi thay một chiếc áo màu blouse trắng mới tinh, y nở nụ cười ôn hòa xuất hiện trước mặt Khương Vũ, Khương Vũ nhìn hắn mà đầu óc quay cuồng, trong đầu tự động dán bốn chữ to lên khuôn mặt thanh tú dễ nhìn kia: văn – nhã – bại – hoại.

Mà bác sĩ Thôi không biết có phải muốn xác định bốn chữ này hay không mà trong mỗi lần gặp mặt sau đó, ánh mắt y nhìn hắn luôn mang theo chút gì đó kì quái, như thể một thợ săn mang theo ý niệm nóng bỏng và tà ác săn đuổi con mồi của mình.

Khương Vũ bị tưởng tượng của mình dọa sợ, lúc này mới nhận ra mình đã đến bệnh viện nên dừng xe ở bên ngoài và đi bộ vào.

Bác sĩ Thôi đã đứng ở cửa bệnh viện chờ hắn, y mặc chiếc áo blouse trắng, hơi thở phả ra như sương mù, nhìn thấy Khương Vũ thì lập tức lộ ra một nụ cười có thể nói là nhã nhặn.

Khương Vũ bước tới với tâm trạng căng thẳng.

“Không có chuyện gì chứ?” Khương Vũ chủ động mở miệng, cố gắng giảm bớt bầu không khí có phần xấu hổ, liếc nhìn ngực bác sĩ.

Ngày hôm nay bác sĩ đeo thẻ, phía dưới tấm thẻ màu xanh lam viết rõ ràng tên của y: Thôi Triết.

“Không sao cả.” Thôi Triết đáp.

Kì lạ, vừa nhìn thấy bác sĩ là Khương Vũ đã biết nhất định không có chuyện gì.

Đó không phải chỉ vì thân phận của bác sĩ Thôi mà ngay cả khi ấn tượng đầu tiên quá mức máu me đầm đìa thì khí chất dịu dàng như ngọc trên người Thôi Triết cũng mang một loại cảm giác an toàn vững chắc đầy thuyết phục.

Như thể có cảm giác mị lực bắn ra tứ phía.

Khương Vũ gật đầu, gương mặt ửng đỏ do lạnh, hắn cúi đầu tránh đối diện trực tiếp với ánh mắt Thôi Triết, “Tình hình của Tiểu Đường thế nào?”

“Rất ổn định”. Đôi môi mỏng của Thôi Triết khẽ mở, “Hơn nữa gần đây có mấy lần sóng điện não thay đổi.”

Trong lúc nói chuyện, cả hai cùng nhau lên thang máy, Thôi Triết nhấn nút thang máy, cụp mắt nhìn Khương Vũ gần trong gang tấc.

Đêm trời lạnh lẽo nhưng trong bệnh viện vẫn ồn ào, cái ồn ào này cô đọng từ sinh, lão, bệnh, tử, không khí ồn ào xen lẫn với mùi thuốc khử trùng tạo ra một hủ bại khó nói lên lời.

Trong thang máy có quá nhiều người, một ông cụ ngồi xe lăn chiếm hơn nửa diện tích, những người khác cố gắng nép ở hai bên. Khương Vũ bị người phía trước đẩy nên lao thẳng vào vòng tay Thôi Triết.

“Cẩn thận.” Thôi Triết đỡ lấy vai hắn, ngón tay lạnh như băng không cẩn thận chạm vào vùng da nhỏ dưới cổ áo, nháy mặt chạm phải kia làm Khương Vũ lập tức nổi da gà, vội vã đứng lên.

‘Ting’ một tiếng, thang máy đến, Khương Vũ nhanh chân chạy về phía phòng bệnh của Đường Đường.

Đường Đường vẫn hôn mê, phòng bệnh yên tĩnh cực kỳ, chỉ có tiếng tít tít phát ra từ máy móc. Thiếu niên đã ngủ rất lâu nhưng sắc mặt không hề tái nhợt thậm chí còn hơi ửng đỏ, thần thái bình thản càng giống như là ngủ quên trong không gian ngọt ngào.

Khương Vũ nghiêng người nhìn gương mặt đang yên tĩnh ngủ say của Đường Đường, trong đầu lại nhớ tới nụ cười vui tươi, đáng yêu lại nghịch ngợm của Đường Tiểu Đường.

Sao lại thế nhỉ?

Khương Vũ cau mày thở dài.

“Làm sao vậy?” Thôi Triết im lặng đứng phía sau hắn như đang bảo vệ, lúc này nghe thấy thở dài mới không nhịn được mà lên tiếng, “Tình trạng hiện tại của Đường Đường rất tốt, khả năng cao sẽ tỉnh lại”.

Thôi Triết hoàn toàn không biết chuyện kẹo dẻo gấu biến thành Đường Tiểu Đường, chỉ cho rằng Khương Vũ đang ân cần quan tâm đứa em trai đang hôn mê.

Khương Vũ mím môi, đột nhiên hỏi: “Cậu nói xem, một người quên mất quá khứ, quên đi bản thân mà sống lại với một tính cách hoàn toàn khác thì là may mắn hay bất hạnh?”

Thôi Triết đẩy gọng kính, nghiêm túc trả lời: “Thay đổi tính cách hoàn toàn? Quên sạch chuyện quá khứ?”

Khương Vũ: “Cũng… Cũng không hẳn…Ít nhất còn nhớ người mình thích.”

Thôi Triết nói: “Nghĩa là một người chỉ giữ lại một phần kí ức nhưng tính cách lại hoàn toàn khác thậm chí nói bản thân là một người khác?”

Khương Vũ thở dài, hoàn toàn không nghĩ được nhiều như vậy, gãi đầu, “Đúng không nhỉ.”

Thôi Triết: “Hai tính cách đối lập hay tính cách sau là mặt trái của người ban đầu?”

Khương Vũ: “Hả?”

“Tính cách sau là tính cách bị giấu đi, đối lập hoàn toàn với tính cách ban đầu?”

Khương Vũ: “Đối lập… Đối… hẳn là đối…”

Đường Đường tự ti mẫn cảm, luôn luôn cẩn thận còn Đường Tiểu Đường vừa dễ thương lại ngọt ngào, thích thì nói, ghét thì đi – là đối lập.

“Nhân cách vốn trong tiềm thức lại trở thành nhân cách thực?”

Khương Vũ suy nghĩ một hồi.

Có lẽ thế.

Thôi Triết nhìn phản ứng của hắn, lạnh nhạt nói: “80% là người có nhân cách phân liệt, có điều tình huống cụ thể thế nào phải thăm khám thêm mới có thể đưa ra kết luận chính xác.”

Bác sĩ dùng một loại ánh mắt kì quái đánh giá hắn, “Anh có những triệu chứng này?”

Khương Vũ trợn tròn mắt, “Không không, tôi giống thế à?”

“Khó nói lắm.” Trên mắt kính Thôi Triết lóe lên một tia sáng lạnh, ánh mắt thâm thúy.

Lúc thì là một nhân viên thương nghiệp tinh anh, lúc lại cầm cặp da nhảy chân sáo như thỏ, trước mặt Tư Hàn Tước thì kính cẩn nghe lời như dê con còn lúc vừa nhìn thấy mình sẽ căng thẳng tựa như sắp bị treo đầu trên pháp trường, có phải tinh thần phân liệt hay không, khó mà nói rõ.

Thôi Triết chỉ đoán sai một chi tiết nhỏ, bàn mổ của bác sĩ Thôi còn đáng sợ hơn pháp trường.

“Vậy nhân cách phân liệt có điều trị được không?” Khương Vũ không cam lòng hỏi, “Nếu như trực tiếp nói cho cậu ấy biết cậu ấy còn có một nhân cách chân chính khác, cậu ấy chẳng qua là…”

Nói với Đường Tiểu Đường, nó chỉ là nhân cách phân liệt của Đường Đường – một người vốn đang nằm ở trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh?

Mới nói được nửa câu, Khương Vũ đã từ bỏ suy nghĩ này.

Thôi Triết tiếp lời: “Không được, nếu nhân cách mới thù địch với nhân cách cũ, và nhân cách cũ yếu hơn thì sẽ gặp bất lợi, nói không chừng có thể bị nuốt chửng.”

Sắc mặt Khương Vũ tái nhợt nhìn Đường Đường, “Nuốt chửng, nuốt chửng là có ý gì?”

Ánh mắt Thôi Triết theo sát Khương Vũ, giữa mày nhăn lại lộ ra vẻ nghi hoặc.

Khương Vũ dường như đang nói đến Đường Đường, nhưng mà Đường Đường đang nằm ở đây hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể xuất hiện nhân cách phân liệt?

Y đè những nghi ngờ trong lòng xuống rồi kiên nhẫn giải thích: “Chủ nhân cách biến mất và cơ thể bị chi phối bởi nhân cách phụ. Nó có trí nhớ của người khác, tính cách của người khác, cách làm việc của người khác hoặc có thể nói người ban đầu đã chết rồi.”

Khương Vũ cau mày, giọng nói hơi run rẩy: “Chết, không có… không có biện pháp nào vẹn cả đôi đường ư? Hai nhân cách cùng tồn tại hoặc là… hoặc là hai nhân cách dung hợp?”

“Có.” Thôi Triết vội nói, “Từng có trường hợp này, hai nhân cách dung hợp, đồng thời lưu lại kí ức của cả hai nhân cách, bỏ đi khuyết điểm ban đầu và trở thành người tốt hơn, nhưng về mặt tâm lý trường hợp này có một điều kiện tiên quyết rất khắc nghiệt.”

Khương Vũ: “Điều kiện gì?”

“Người bệnh nhận ra chính mình.” Hai tay Thôi Triết khoanh trước ngực, cặp mày cau lại, “Hoặc là nói, yêu chính mình, tiếp nhận chính mình, thậm chí chấp nhận phần mà bản thân ghét nhất. Tuy nhiên nhân cách phân liệt bản chất chính là bởi vì ghét bản thân nên mới xuất hiện.”

Giọng Thôi Triết nhẹ đi: “Cho nên rất khó.”

Khương Vũ đau lòng nhìn Đường Đường, có lẽ là vì người ngoài cuộc rõ ràng, trước đây Đường Đường từng nửa che nửa lộ hỏi hắn về boss rất nhiều thứ cho nên hắn đã sớm nhận ra những bất an lo lắng, tự ghét thậm chí không có chí tiến thủ của Đường Đường.

“Đúng rồi, những người kia xử lý xong rồi à?” Khương Vũ vực dậy tinh thần, “Tất cả đều là người của Tư Thành, cậu có thể ứng phó được không?”

“Đương nhiên.” Thôi Triết cười lạnh.

Tâm trạng Khương Vũ thoáng buông xuống, lại hỏi: “Cậu nói gần đây sóng điện não của Tiểu Đường có mấy lần gợn sóng đúng không?”

Thôi Triết gật đầu, lấy điện não đồ đã in sẵn ra, chỉ vào một vài đỉnh nhỏ và nói: “Gần đây sóng điện não dao động thường xuyên hơn, đặc biệt là hôm qua và hôm nay.”

Y chỉ thời gian cho Khương Vũ, Khương Vũ lập tức hiểu ra, ngày hôm qua, bọn họ đã lấy lại chiếc nhẫn của Lâm Lộc Minh, mà ngày hôm nay chính là ngày giỗ của Lâm Lộc Minh, boss nhất định sẽ mang Đường Tiểu Đường tới nghĩa trang.

Sinh ly tử biệt là nỗi thăng trầm lớn nhất của lòng người.

Khương Vũ bỗng nhiên nhớ tới lần trước Đường Đường nằm trong bệnh viện đột nhiên tỉnh lại mấy giây, khi đó không ai ở phòng bệnh, chỉ có thiết bị máy móc ghi lại một cách trung thực nhịp tim dao dộng của Đường Đường.

Lần đó hắn không biết kẹo dẻo gấu xảy ra chuyện nhưng sau đó ngẫm lại mới thấy phản ứng lúc đó của boss rất sâu xa.

Dường như anh không ngạc nhiên chút nào.

Khương Vũ to gan đưa ra giả thiết, có thể dưới sự kích thích mãnh liệt hoặc là một cơ hội vô tình nào đó mà Đường Tiểu Đường cùng Đường Đường đã có sự cộng hưởng kì diệu.

Chuyện này quả thật là một tin tức vô cùng tốt!

Khương Vũ không thể chờ đợi được nữa muốn báo tin tức tốt này cho Tư Hàn Tước, trên mặt nở nụ cười, cúi đầu soạn tin nhắn gửi đi.

Thôi Triết bị gạt sang một bên, vừa không hài lòng vừa bất đắc dĩ nhếch miệng.

“Trợ lý Khương.” Thôi Triết gọi, “Tiểu Đường có tôi chăm sóc, sẽ không có chuyện gì, anh yên tâm.”

Khương Vũ hờ hững ừ một tiếng.

Thôi Triết lại nói: “Vậy cùng nhau ăn bữa cơm đi.”

Khương Vũ: “Ừ ừ… hử?”

Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của Khương Vũ tràn đầy nghi ngờ ngẩng lên, người đàn ông ngây thơ như một chú thỏ nhìn thấy củ cà rốt nhưng hoàn toàn không phát hiện ra đó là một cái bẫy.

Thôi Triết mỉm cười: “Trợ lý Khương không nể mặt tôi à?”

Tuổi Thôi Triết và Khương Vũ không chênh lệch nhiều, chẳng qua Khương Vũ sau khi tốt nghiệp chính quy ở nước ngoài thì không học tiếp nên lần đầu tiên gặp mặt, Khương Vũ mang hợp đồng tới mời Thôi Triết gia nhập phòng thí nghiệm mà Tư Hàn Tước vừa sáng lập, do chênh lệch thân phận nên hắn luôn có cảm giác Thôi Triết vẫn còn nhỏ.

Nhưng trên thực tế, năm đó hắn đến mời Thôi Triết, bác sĩ đang học Tiến sĩ, hiện tại đã sắp tốt nghiệp.

Khương Vũ có tự giác làm “trưởng bối” nên cũng ngượng ngùng từ chối lời mời của Thôi Triết, hơn nữa buổi tối không có chuyện gì làm nên đành phải gật đầu.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên mắt kính của bác sĩ, che đi đôi mắt ẩn giấu âm mưu thực hiện được.

~Hết chương 61~