Kẹo Dẻo Vị Chua Ngọt

Chương 35: Bữa Ăn Bất Ổn



Cô bị mẹ Tạ kéo ngồi vào bàn, lúc mẹ Tạ định kéo ghế ngồi cạnh cô thì Tạ Hinh lên tiếng:

“Mẹ, mẹ đã tắt bếp chưa vậy?”

Mẹ Tạ nghe thế thì giật mình:

“Gì chứ?”

Mẹ Tạ nhìn anh, anh cũng nhướn nhướn mi để cho bà hiểu. Khi bà hiểu ý thì cũng nhanh chóng phối hợp nói:

“À à ta nhớ rồi, đúng là già quá mà đãng trí. Để ta vào tắt bếp, con trai con cũng mau ngồi vào bàn đi.”

Mẹ Tạ bước ra đi vào bên trong bếp, anh mỉm cười vui vẻ ngồi vào ghế. Hạ Giai thấy anh như vậy thì trợn mắt hỏi nhỏ:

“Đây là ghế mẹ anh mà?”

Tạ Hinh nhìn cô bằng đôi mắt vô tội nói:

“Không phải, mẹ tôi ngồi bên kia mà?”

Cô nhíu mày, nếu bây giờ mà có con dao ở đây thì cô thề cô sẽ xiên anh ra làm trăm mảnh.

Thấy mẹ Tạ bưng đồ ăn từ trong bếp ra, cô cũng định đứng dậy để bước vào bưng phụ thì bị Tạ Hinh giữ tay lại hờ hững hỏi:

“Đi đâu vậy?”

Cô chỉ vào trong bếp:

“Vào phụ dì ấy mang thức ra đây.”

Tạ Hinh nghe vậy thì liền kéo tay cô ngồi xuống, bản thân mình đứng dậy nói:

“Không cần.”

Nói xong anh cũng đi vào bếp để phụ giúp mẹ Tạ. Ba Tạ nhìn thấy con trai của mình như vậy thì không khỏi bật cười.

Rồi nhìn qua Hạ Giai nói:

“Con cứ để cho thằng nhóc đó làm, con cứ tự nhiên như ở nhà đi nhé.”

Cô ngượng ngùng mỉm cười: “Vâng ạ.”

Anh vào bưng thức ăn ra bàn, mẹ Tạ cũng đã ngồi vào bàn để một mình anh mang thức ăn ra. Nhưng có một điều là mẹ Tạ lại không ngồi cạnh cô.

Cô thật sự là muốn bỏ về ngay lập tức mà, khi đã mang hết thức ăn ra ngoài thì Tạ Hinh lại ngồi vào bàn. Còn để bên cạnh cho cô một ly nước cam.

Trên bàn ăn mẹ Tạ cứ gấp hết món này đến món kia bỏ vào bát của cô mỉm cười nói:

“Giai Giai, con thử xem tay nghề của dì Tạ đã lên được tí nào chưa?”

Cô mỉm cười tay cũng cầm đũa lên cắn thử một miếng thịt bò, tay nghề nấu ăn của mẹ Tạ quả thật rất tốt. Tuy là nhà có nhiều người giúp việc nhưng từ nhỏ đến đây chơi cô đều thấy việc nấu ăn hằng ngày sẽ đều là do mẹ Tạ nấu.

Cô mỉm cười tấm tắc khen:

“Ummmm, dì Tạ quả thật rất ngon. Mùi vị của nó cũng không khác gì so với lúc trước dì nấu.”

Mẹ Tạ nghe mình được khen thì cũng ngại ngùng xua tay nói:

“Nào có, nào có, là do khẩu vị con hợp với món ăn của ta thôi. À mà Hạ Giai, con đã có ai thích chưa?”

Cô nghe thì khựng người, cô mỉm cười ngại ngùng nói:

“Dạ, vẫn chưa…”

Mẹ Tạ nghe vậy thì cũng vui vẻ, vỗ tay rồi nhìn qua Tạ Hinh nói:

“Thế thì tốt quá, con xem tiểu Hinh nhà dì thế nào hả?”

Cô cũng nhìn qua Tạ Hinh rồi lại nhìn mẹ Tạ cố gắng nặn ra một nụ cười nói:

“Dạ, rất được ạ, nhưng mà dì nên để cho anh ấy có được quyền lựa chọn của riêng mình ạ. Giờ này ai mà con gán ghép nữa ạ. Anh ấy sẽ không thích đâu dì.”

Tạ Hinh ngồi bên cạnh nghe vậy thì cũng bỏ thức ăn vào trong miệng nói:

“Mẹ đặt đâu con ngồi đó.”

Cô trợn mắt khó hiểu nhìn qua anh.

Anh trai à, anh thật sự có biết là mình đang nói gì không vậy?

Mẹ Tạ nghe con trai mình nói thì mỉm cười đầy nham hiểm nói:

“Mẹ là mẹ chỉ ưng Giai Giai, Hinh Hinh thấy thế nào?”

Tạ Hinh: “Không tệ.”

Tiếng sấm sét lại lần nữa như đánh trúng vài đầu cô nổ cái ầm. Lần này cô lại tiếp tục quay sang trợn mặt nhìn anh.

Cô xoay qua nhìn mẹ Tạ xua tay muốn phản bác:

“Không…không được đâu dì à, hạnh phúc của anh ấy nên là anh ấy lựa mới đúng. Kẻo như ảnh không thích con thì lại khổ cho cả hai phải không?”

Tạ Hinh: “Tôi thấy hạnh phúc do ba mẹ sắp đặt cũng đâu có nhàm chán như vậy?”

Cô đưa tay qua nhéo vào đùi của anh khiến anh đau điếng người giữ tay cô lại. Mẹ Tạ nhìn anh và cô một lượt lại cười tủm tỉm nói với ba Tạ:

“Ông xem có phải hai đứa nó rất có nét phu thê không?”

Ba Tạ thì nghe lời mẹ Tạ nên mẹ Tạ nói gì ông cũng đều thuận theo:

“Đúng, quả thật có rất nhiều nét. Từ con mắt cái mũi, cái miệng đều rất giống hahaa.”

Hạ Giai thì làm sao có thể nuốt trôi bữa cơm này được chứ nên cô phải tìm một cái chủ đề gì đó để bỏ qua chuyện này.

Khi nhớ ra thì cô mới hớn hở nói:

“À dì, không phải dì nói anh ấy sắp đi du học rồi sao? Vậy khi nào thì đi?”

Tạ Hinh đưa tay lấy thức rồi bỏ vào trong bát, quay qua nhìn thẳng vào cô nói:

“Hỏi làm gì? Định đi tiễn tôi sao?”

Cô lại lườm anh mồm lại lại phun ra mấy chữ nhưng lại không phát ra tiếng:

“Anh có mà mơ.”

Mẹ Tạ: “Vậy thì tốt quá, bữa đó dì và ba Tạ cũng không rảnh đi tiễn thằng nên đành phải nhờ con vậy.”

Cô giật mình quay qua nhìn mẹ Tạ, cô bây giờ thật sự hận cái mồm nhanh nhẹn của mình. Biết nãy đã không chuyển chủ đề để bây giờ gánh vác cái trách nhiệm chết người này.

Mẹ Tạ mỉm cười vui vẻ nói tiếp:

“Ngày thằng bé đi là vào chủ nhật tuần sau, dì và chú tin tưởng vào con nhé. Giai Giai.”

Vừa dứt lời mẹ Tạ cũng không cho cô đồng ý hay từ chối mà liên tục gấp thức ăn bỏ vào bát cô.