Kẹo Dẻo Vị Chua Ngọt

Chương 50: Vé Đi Xem Concert



Cao Tri ăn cùng cô xong thì cậu ấy ở trong nhà bếp rửa chén còn cô thì ngồi trên sô pha để làm bài.

Một lúc sau, Cao Tri đi ra rồi mỉm cười nói với cô:

“Cậu làm bài sao?”

Mắt cô nhìn màn hình không rời, tay vẫn gõ trên bàn phím mà vô thức trả lời:

“Đúng vậy, tớ phải làm luận văn tốt nghiệp nữa huhu.”

Cao Tri cười rồi ngồi xuống sô pha bên cạnh cô nhìn vào màn hình laptap:

“Ổn không? Có cần tớ giúp cậu một chút hay góp ý cho cậu cái gì không?”

Hạ Giai lắc đầu nói:

“Không sao đâu, dù sao tớ cũng sắp xong rồi. Thức nốt hôm nay là tớ có thể an ổn rồi.”

Cao Tri phì cười giơ tay nhìn đồng hồ, thấy bây giờ đã là 8 giờ tối thì cậu ấy đứng dậy cầm theo áo khoác rồi xoay người lại nhìn vào Hạ Giai đang chăm chú làm bài dịu dàng nói:

“Bây giờ tớ đi gặp khách hàng, có gì thì gọi cho tớ nhé.”

Cô đẩy nhẹ mắt kính lên ngẩng đầu nhìn Cao Tri với ánh mắt ngạc nhiên:

“Bây giờ cậu đi sao?”

Cao Tri: “Ừm, do ông Tần nói hôm nay sẽ có mặt ở nhà hàng đó nên tớ muốn đánh cược thử một lần.”

Cô trầm ngâm gật đầu cũng đứng dậy nói:

“Vậy cậu mau đi đi, để tớ tiễn cậu.”

Hạ Giai tiễn Cao Tri ra đến cửa:

“Tạm biệt.”

Cao Tri: “Tạm biệt, nhớ giữ ấm nhé!”

Cô bật cười gật đầu vẫy tay chào tạm biệt. Lúc Cao Tri đi đến tháng máy có quay sang lại thấy cô vẫn còn đứng ở cửa thì xoay người lấy điện thoại ra.

Cùng lúc điện thoại trong túi của cô rung lên, cô cầm theo điện thoại thấy Cao Tri gửi tin nhắn cho mình thì ngước lên.

Cao Tri mỉm cười một tay đưa điện thoại vẫy vẫy một tay lại chỉ vào điện thoại.

Cô nhướn mi tuy có chút khó hiểu nhưng mà cô vẫn mở điện thoại lên xem cậu ấy nhắn gì:

﹝Mau vào nhà đi, đừng đứng ở ngoài nữa.﹞

Hạ Giai bất lực lại một lần nữa vẫy tay chào tạm biệt Cao Tri lần nửa rồi mới qua lưng đóng cửa đi vào nhà.

Cô vẫn tiếp tục ngồi vào bàn để làm bài nhưng mà do mấy ngày hôm nay vẫn luôn liên tục thức khuya nên cô có chút đuối.

Cô phải liên tục pha 6 ly cà phê mới có thể trụ đến lúc làm xong bài. Cũng may cho cô là bây giờ chỉ mới có hai giờ vẫn còn thời gian để chợp mắt một lúc.

…****************…

Sáng hôm sau.

Sáng sớm khi vừa mới thức dậy Hạ Giai đã cảm thấy khó chịu trong người. Lại cảm thấy không khí lại có chút ẩm thấp, mây đen lại kéo tới giống như trời sắp mưa vậy.

Vì lo lắng là trời hôm nay sẽ mưa to nên cô cũng không dám giặt đồ mà mang đến cho tiệm giặt ủi để giặt.

Ghé tiệm giặt ủi xong thì cô lại bắt một chiếc taxi để đi đến trường. Vừa vào tới cổng, bạn học của cô Ninh Lâm đã chạy đến khoác tay cô khiến cô giật mình.

Cô khẽ vuốt ngực thở phào nói:

“Ây da, cậu làm tớ hết hồn.”

Ninh Lâm cười hì hì rồi nhanh tay kéo tay cô vào phòng học.

Vừa ngồi xuống, Ninh Lâm đã nhào tới hỏi cô:

“Hạ Giai, cậu giúp tớ một việc được không?”

Hạ Giai ngớ người hỏi:

“Giú…giúp cái gì?”

Ninh Lâm lại cười hì hì nhí nhảnh nói:

“Tớ có hai vé hạng nhất đi xem concert của idol tớ mà tớ lại không có ai đi cùng thế thì chán lắm. Cậu đi với tớ nhé?”

Cô đẩy đầu Ninh Lâm ra, trợn mắt hung dữ nói:

“Cậu quên là chúng ta đang phải làm luận văn tốt nghiệp sao mà giờ tâm trí cậu còn muốn đi đu idol thế hả?”

Ninh Lâm lại cố gắng níu kéo cô nói:

“Việc học là cả đời mà còn việc đu idol là chỉ có duy nhất một lần trong đời tớ thôi đó. Giai Giai à~”

“Tớ năn nỉ cậu đó, nhaaaaaa~”

“Giai Giai~”

“Nhaaaaaa~”

Cô nghe Ninh Lâm cứ nói quanh quẩn bên tai cô thì cũng chỉ lắc đầu bất lực đẩy tay cô ấy ra rồi nói:

“Được được, tớ đi với cậu là được. Bao giờ thì chúng ta đi?”

Ninh Lâm nghe thế thì lập tức ngồi thẳng dậy, háo hức nói:

“Là 6 giờ tối ngày hôm nay, cậu nhất nhất định là phải đến đúng giờ đó. À không phải…chúng ta hẹn nhau 5 giờ đi có gì sẽ dễ hơn.”

Ninh Lâm đưa vé cho cô, cô cũng không để ý lắm mà chỉ cầm lấy mà bỏ vào bên trong ví tiền của mình.

Nhưng điều lạ là hôm nay cô lại không có hứng thú học một chút nào cả. Cả buổi cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài như muốn bỏ học đi về không ấy.

Đến cả Ninh Lâm ngồi bên cạnh thấy cô lơ đãng thì cũng bất ngờ lấy tay khều nhẹ tay áo cô hỏi:

“Cậu sao vậy Giai Giai? Nay tớ thấy cậu không được tập trung cho lắm.”

Hạ Giai thở dài:

"Thì sáng tớ nghĩ rằng hôm nay trời sẽ mưa cơ nhưng sáng giờ lại không có một giọt mưa nào làm mất cả hứng.

Chính xác là như vậy, vì tưởng hôm nay trời sẽ mưa lớn nên cô mới mang đồ ra tiệm giặt ủi để giặt nhưng không ngờ cả ngày hôm nay cả một hạt mưa cũng không rơi xuống.

Lúc sáng, trời âm u thấy rõ cả mây đen đang ùn ùn kéo tới vậy mà giờ trời lại nắng muốn cháy cả da.

Ninh Lâm thấy vẻ mặt của cô thì lại muốn búng trán cô một cái. Hạ Giai đau điếng mà ôm lấy đầu trừng mắt nhìn cô ấy:

“Này, sao cậu lại búng trán tớ?”

Ninh Lâm chống nạnh nói:

“Bố tớ hay nói là nếu mà cậu đang buồn ngủ chỉ cần búng trán một cái sẽ khiến cậu hết buồn ngủ.”

Hạ Giai ánh mắt oán giận nói:

“Làm gì mà có cái đó chứ với cả tớ làm gì buồn ngủ. Cậu chính là cố tình!!!”

Ninh Lâm thấy vẻ mặt này của cô thì không khỏi ôm bụng cười khiến cả hội trường đều nhìn thẳng vào hai người.

Kết quả là cô và Ninh Lâm bị giáo sư gọi lên phòng giáo viên để làm việc.

Giáo sư của cô tên là Mặc Nhiên, cô đã lớn tuổi nên có rất nhiều kinh nghiệm trong việc giảng dạy. Nhưng mà cô cũng đứng đầu trong việc quản lý học sinh rất gắt.

Cô và Ninh Lâm cúi đầu trong lòng lại vô cùng sợ hãi. Cô tưởng giáo sư Mặc sẽ rất tức giận với bọn cô nhưng không…

Giáo sư Mặc: “Hôm nay hai em rất không tập trung trong giờ của tôi đó. Hai em đều là học sinh xuất sắc nên tôi không truy cứu. Nhưng đây đã là năm cuối rồi, cô mong hai em nhớ cố gắng một chút. Đừng vì một phút lơ đãng mà không thể quay lại được.”

Cô biết giáo sư Mặc cũng chỉ là vì lo cho bọn cô nên cô cũng không cãi lại mà nói:

“Vâng ạ, em biết rồi.”

Nói chuyện với giáo sư Mặc một lúc thì cô và Ninh Lâm mới đi về. Ninh Lâm kéo tay cô lại nói:

“Giờ cũng 4 giờ rồi về nhà thay đồ cũng không kịp thôi thì tớ với cậu cùng đi luôn đi.”

Cô trợn tròn mắt nhìn lên lại nhìn xuống như kiểu không thể chấp nhận được mà nói:

“Mặc như này á?”

Ninh Lâm thản nhiên gật đầu mạnh.