Kẹo Dẻo Vị Chua Ngọt

Chương 72: Ký Ức 《2》



Sau đó cô được đưa đến ngôi nhà sau này của Hạ Gia, lúc này mẹ Hạ với hai con mắt sưng húp ôm di ảnh của cô khóc nấc.

Ba Hạ thì vẻ mặt bơ phờ không có sức sống, Hạ Nghiễn lại như rất mệt mỏi mà tượng đầu vào ghế nằm nghỉ.

Mẹ Hạ khóc lóc, tự trách:

“Là tôi, là do…tôi. Khi bá…bácc sĩ gọi đến tôi còn cảm thấy con bé đang làm loạn. Cả ngày hôm đó tôi cũng vẫn cứ nôn…nóng trong lòng lại khó chịu. Nếu t…tôi không nghe theo linh tính thì tôi còn được nhìn thấy xác con bé lần cuối sao?..”

Ba Hạ đau đầu, không nố gì mà chỉ lặng lẽ đi lên phòng. Cô cũng đi phía sau ông, đi theo tới một căn phòng trống.

Ông lấy chìa khóa đã cất sẵn mở cửa đi vào. Bên trong là rất nhiều món đồ chơi mới tinh. Ở khái góc phòng còn được khắc một cái bảng tên nhỏ:

❛Nơi để quà sinh nhật cho cục vàng Giai Giai❜

Cô cắn môi cố ngăn dòng xúc cảm mà xung quanh một lượt. Trên từng món quà đểu có ghi chữ:

«Quà sinh nhật 5 tuổi, Hạ Giai. Chúng ta yêu con nhiều

«Quà sinh nhật 6 tuổi, mẹ nghe chị nói con không thích tặng quà, nhưng mà bọn ta đã chuẩn bị rồi nên bọn ta sẽ dựng một căn phòng để đựng những món quà của con.»«…»

«Quà sinh nhật 15 tuổi, tuổi mới vui vẻ. Con gái lớn rồi thì phải chăm học hơn nhé;;»

«…»

Cô mím môi, hai tay bấu chặt. Vậy mà đó giờ cô vẫn không nhìn ra. Cô nhìn mọi người trong nhà đau khổ muốn đi tới ôm mẹ Hạ một cái nhưng lại bị đưa đi đến một nơi.

Cô bị đưa đến một căn phòng tối đen, xung quanh chỉ toàn mùi rượu…

Cô nhíu mày, đi vào trong một cái cô mới có thể nhận ra đó mà lại là Tạ Hinh. Ăn cả người bê bết nằm dưới đất uống hết chai này đến chai khác.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ đến bật ngửa chính là anh lại luôn miệng gọi tên cô. Anh tuy đã rất say nhưng vẫn cố cầm lấy điện thoại bấm bấm cái gì đó.

Cô tò mò đi lại gần để xem, Tạ Hinh vậy mà lại đi xem lại ảnh thời cấp ba sao?

Cô cười hì hì, đi lại gần xem. Thì ra là anh nhắn tin cho. Sau đó chắc do không được trả lời nên anh đã tự lẩm bẩm một mình:

﹝Giai Giai…﹞

﹝Tôi vẫn còn chưa tin đây là sự thật nữa. ﹞

﹝Sao em lại tàn nhẫn như vậy chứ? Anh còn chưa kịp ngỏ lời mà em đã bỏ anh đi rồi?﹞

﹝Em không biết đâu, khi nghe tin em gặp tai nạn mất anh đã rất sốc. Anh còn không dám tin chuyện đó nữa anh bắt đầu trốn tránh. Anh uống rượu rất nhiều. Anh muốn uống nhiều chỉ để mong được một lần gặp cô trong mơ. Chỉ 30 phút cũng được miễn là anh được bày tỏ tấm lòng với cô…﹞

﹝…﹞

Cô nhìn anh khổ sở mà cả người bủn rủn. Cô chứ từng thấy anh khóc cũng như cũng chứ từng mong anh sẽ đau khổ như vậy.

Một người đang đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp bây giờ lại vì cái chết của cô mà suy sụp…

Cô cứ ngỡ bọn họ sẽ chẳng để tâm đến cô nhưng họ lại dùng một cách khác để yêu thương cô.

Cô lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt trên má đi khiến đầu cô đau như búa bổ

Bỗng nhiên xung quanh cô có những tiếng kính nứt lớn, từng mảnh ký ức của cô như bị vỡ ra, rơi mạnh xuống đất.

Phút chốc tất cả đều đã trở nên tối đen. Cô hoảng sợ nhìn xung quanh. Cô muốn tỉnh lại…

Cô không muốn ngủ nữa, cô muốn tỉnh lại…

Nhưng mà đầu cô đau quá, mọi thứ đều không nghe theo ý muốn của cô. Đầu óc của cô cứ trầm trầm mê man.

Đột nhiên, có giọng nói quen thuộc xuất hiện khiến cô giật mình:

“Giai Giai…”

Vừa nghe thấy được giọng nói, cô liền có thể nhận ra ngay đó chính là của chị gái cô. Cô đưa đôi mắt của mình lên nhìn chị.

Nhưng bây giờ đôi mắt này đã từng sùng bái, từng yêu thích chị bao nhiêu thì bây giờ nó lại kinh tởm, căm ghét chị bấy nhiêu.

Hạ Quý Nghiên nhìn cô:

“Có phải em căm ghét chị lắm phải không?”

Cô nhướn mi, lạnh nhạt không trả lời. Hạ Quý Nghiên thấp giọng cười:

“Cũng đúng, em có biết tại sao chị phải làm vậy không?”

Cô lắc đầu, Hạ Quý Nghiên mỉm cười nhẹ nói:

"Lúc em mới được sinh ra, mọi người đều rất yêu thương em. Trộm vía ngày đó em rất khỏe mạnh, trắng trẻo lại mủm mĩm. Ai nhìn vào cũng phải cưng phải nựng em cả.

Bọn họ gạt chị qua một bên khiến chị có cảm giác bị bỏ rơi nên chị mới làm ra những chuyện như vậy. Chị muốn chiếm được sự chú ý của ba mẹ và anh trai. Cả Tạ Hinh nữa? Chị rất rất thích anh ấy. Nhưng em biết không? Từ nhỏ anh ấy đã không hề thích chị đâu. Chỉ khi chị dẫn em đi đến gặp anh ấy mới chịu cho chị ở lại. Lúc chia rẽ được hai người, chị đã rất vui vui đến mức chị muốn hét lên thật to…

Em không biết đâu, cứ ở bên Tạ Hinh ánh ấy sẽ luôn miệng hỏi em thích gì, em sau này muốn làm gì hay là em dạo này như nào."

Hạ Quý Nghiên lấy tay khẽ lau đi những giọt nước mắt, tủi thân nói:

“Chị thừa nhận, chị ghen tỵ, ghen tỵ tới mức muốn phát điên đi được. Chị muốn mọi thứ của em phải thuộc về chị. Nhưng không… cái gì cũng được định sẵn rồi, sức khỏe chị không được tốt, cũng không đủ sức để sống đến 80 tuổi. Chị cũng không còn tranh giành thứ gì với em nữa. Vì em hơn chị tất cả…”

“Em nhớ nha sau khi tỉnh lại đừng từ mặt ba mẹ và anh trai nữa, bọn họ cũng đã khổ sở lắm rồi. Cả Tạ Hinh nữa, nếu được em cũng đừng dày vò anh ấy nữa. Nhiều thứ em vẫn chưa biết được hết đâu…”

“Còn em nữa, chăm sóc bản thân mình cho thật tốt đó. Chị xin lỗi vì những chuyện đã gây ra cho em khiến cho phải bị những tổn thương đau đớn như vậy… Liệu em sẽ tha thứ cho chị chứ?”

Cô cụp mắt, không nghĩ ngợi gì mà nói:

“Được, chị cứ yên tâm nhắm mắt…”

Trong nháy mắt, cô đã không còn thấy Hạ Quý Nghiên ở đâu nữa thay vào đó là hai bên tai cô xuất hiện rất nhiều tiếng bước chân.

Có chút đứt quãng, bên tai đột nhiên có rất nhiều tiếng người nói chuyện rất ồn ào.

Một lúc sau, Hạ Giai lại nặng nề rơi vào giấc ngủ. Đến khi tỉnh dậy là vào buổi sáng ngày hôm sau.