Kẹo Dẻo Vị Chua Ngọt

Chương 88: Cùng Anh Đi Làm



Tạ Hinh nắm tay cô đi đến một tiệm vắng khách vào ngồi ăn. Cô và anh thản nhiên mở khẩu trang ra.

Tạ Hinh nhìn menu xong lại ngước lên hỏi cô:

“Em ăn mì gà hay bún gà?”

Hạ Giai suy ngẫm một chút nói:

“Em ăn bún bò.”

Tạ Hinh gật đầu đưa menu lại cho chủ quán mỉm cười nói:

“Chú lấy cho con 2 phần bún gà. Một tô không giá không hành nha.”

Anh dặn dò ông chủ rất kỹ, cô ngồi một bên chỉ biết mỉm cười ngây ngốc. Tạ Hinh lấy khăn giấy 2 đôi đũa và 2 cái muỗng xong mới đưa cho cô.

Đúng lúc đồ ăn cũng được bưng ra, ông chủ nói:

“Hai người là vợ chồng trẻ đi tuần trang mật sao? Nhìn hai người ngọt ngào quá.”

Tạ Hinh và coi nhìn nhau lại nhịn không được bật cười cũng không phản bác. Lúc cô và anh đang ăn có hai nữ sinh cũng đi vào.

Hai người đó nhìn chằm chằm vào anh và cô thì thầm gì đó nhưng cũng không có lấy điện thoại ra chụp hình.

Đến khi cô và anh ăn xong thì hai bạn nữ đó mới phấn khích chạy lại nói:

“Anh là ảnh đế Chu Dương đúng không ạ? Còn chị là chị Hạ Giai bạn gái của anh ấy đúng không ạ?”

Tạ Hinh không ngần ngại gật đầu:

“Phải.”

Hai nữ sinh kia tỏ ra rất vụ mà nhảy cẩn lên trông có vẻ rất phấn khích nói:

“Tụi em là fan CP của anh chị á, anh chị có thể cho tụi em chụp chung được không ạ?”

Cô nhìn anh, anh nhìn cô cũng không nỡ từ chối hai bạn nữ sinh đó nên đã đồng ý. Khi chụp hình xong hai bạn nữ đó còn cúi đầu cảm ơn hai người mới chạy đi.

Cô không nhịn được bật cười lại nắm tay anh đi đến chỗ Triệu Bân. Triệu Bân đậu xe ở chỗ cái hẻm đối diện.

Tạ Hinh mở cửa ghế sau cho cô ngồi vào trước anh ngồi sau. Triệu Bận và thợ trang điểm của anh nhìn xuống chào cô:

Cô theo thói quen lịch sự cũng gật đầu chào lại, thợ trang điểm của anh còn hốt lên:

“Người yêu tin đồn của anh đây sao? Em là Hạ Giai đúng không? Chị nghe nói về em cũng nhiều rồi nhưng là lần đầu gặp đó. Em thật sự rất đẹp nha, đẹp còn hơn trong ảnh nữa.”

Cô được khen nên cả khuôn mặt đều đỏ lên ngượng ngùng cười trừ. Tạ Hinh mặt lạnh lùng con mắt như mấy viên đạn bắn ra nói:

“Quay lên, em bé này da mặt mỏng lắm mọi người đừng có ghẹo!!”

Câu nói của anh còn khiến cô đỏ mặt hơn, cô nhéo mạnh tay anh nói:

“Xưng hô đàng hoàng đi!!!”

Tạ Hinh không quan tâm mà còn nói to:

“Anh xưng hô đúng mà, em là em bé của anh còn gì.”

Cô hừ bằng giọng mũi, Triệu Bân lái xe hơi ho nhẹ nói:

“Vậy bữa tiệc giao thừa ngày mai Chu Dương em phải đi nhé?”

Tạ Hinh nhíu mày, thái độ cũng tuột xuống mức thấp nhất khiến Triệu Bân phát run. Anh định mở miệng nói nhưng bị lời của Hạ Giai cắt ngang:

“Anh yên tâm ngày mai anh ấy sẽ có mặt đúng giờ mà.”

Anh nhíu mày nhìn cô, cô đan tay mình vào tay anh mỉm cười kéo lỗ tai anh lại nói nhỏ:

“Em ở đây đón giao thừa với anh còn gì nữa, mau cười lên đi.”

Chân mày Tạ Hinh thả lỏng, cơ mặt cũng không còn đáng sợ như lúc nãy nữa. Thợ trang điểm của anh cũng là lần đầu tiên thấy Tạ Hinh nhượng bộ ai như vậy cũng há hốc mồm sốc tận não.

Triệu Bân thì lại nháy mắt ra hiệu rằng cái này tôi đã biết từ rất lâu rồi, còn thấy nhiều là đằng khác.

Đến trường quay, Tạ Hinh vẫn còn một hai nắm tay cô đi vào bên trong. Vì trường quay ở đây thật sự rất an toàn. Xung quanh đều là bảo vệ nên paparazzi cũng không thể nào xuất hiện được.

Anh đưa cô vào phòng thay đồ, cô vừa vào đã thấy Michela đang nằm trong cái chuồng mèo màu xanh thì liền cười tươi chạy đến mở cửa bế nó ra:

“Áaaaa, con yêu.”

Tạ Hinh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, hạnh phúc. Triệu Bân đi lấy đồ cho anh thay dặn dò:

“Em thay đồ mau đi, người ta đang đợi em ở bên ngoài đó.”

Tạ Hinh gật đầu đi vào phòng để thay. Triệu Bân nhìn cô ôm được con mèo thì hỏi:

“Sao em ôm được nó vậy? Anh ôm nó rất nhiều lần mà nó còn cào anh sắp không ra con ngươi rồi nè!!”

Triệu Bân chỉ mấy vết cào trên tay cho cô xem, cô chỉ biết bật cười bất lực. Anh ta nói:

“Lát em có muốn ra xem tên này quay phim thì đi theo bọn anh nhé, ở đây còn có quạt mini cũng không sợ nóng.”

Cô cong môi cười:

“Vâng ạ.”

Cô cùng Triệu Bân và thợ trang điểm cùng nhau ra ngoài ngồi xem anh diễn. Cô nhìn chăm chú đến nỗi nửa mắt cũng không rời.

Quay phim đến trưa, anh mới đi lại chỗ cô cả người mồ hôi nhễ nhại nhìn rất đáng thương. Cô lấy bịch khăn giấy trong túi ra lấy khăn giấy lau mặt cho anh.

Hạ Giai lấy chai nước bên cạnh đưa cho anh quan tâm hỏi:

“Còn lâu nữa không?”

Tạ Hinh lắc đầu nói:

“Anh không biết nữa nếu không có sơ xuất gì xảy ra thì còn thêm 1 cảnh nữa sẽ xong.”

Triệu Bân mang hai phần cơm đến cho anh và cô nói:

“Cơm của hai đứa, ăn xong thì có thể nghỉ mệt một chút đó.”

Hạ Giai gật đầu đưa hai tay nhận lấy:

“Em cảm ơn.”

Hạ Giai và anh tìm một chỗ mát mẻ để ngồi xuống ăn. Trịnh Chi cùng trợ lý của cô ta đi đến mỉm cười ngây thơ nói:

“Tiền bối, anh đang ăn trưa sao? Trùng hợp quá bọn em cũng tìm chỗ để ăn hai người có thể…”

Tạ Hinh vừa ghe vậy ánh mắt lập tức lạnh nhìn lên, hờ hững cắt ngang lời cô ta:

“Không còn chỗ.”

Hạ Giai lườm anh vẫn là mỉm cười nói:

“A, tụi tui cũng sắp ăn xong rồi hai cô có thể ngồi nha.”

Trịnh Chi vẫn là cảm nhận được đôi mắt sắc lạnh của anh đang nhìn cô ta tỏ ý không cho cô ta ngồi ở đó nên chỉ đành ngượng ngùng nói:

“Không cần đâu, chúng tôi tìm đại một chỗ khác ngồi là được.”

Nói xong Trịnh Chi cũng kéo tay trợ lý của mình rời đi. Cô nhìn theo bóng lưng Trịnh Chi đi xa mới quay lại hung hăng trừng mắt nhìn anh:

“Thái độ anh sao vậy hả? Sao có thể hù doạ người khác?”

Tạ Hinh nhún vai, ánh mắt bình thản ăn:

“Hôm trước cô ta cố tình ôm anh, anh không thích. Diễn chung cũng là miễn cưỡng không thì anh đã sớm nôn mất.”

Hạ Giai thở dài lắc đầu, cô muốn ghen cũng chẳng được. Lúc trước cô cũng hay đọc mấy tin tức của vợ của các ảnh đế.

Hầu hết ai cũng sẽ ghen tuông với bạn diễn của chồng mình vì đóng phim chung ai biết được sẽ động lòng lúc nào.

Còn cô lại nhìn lên Tạ Hinh, cảm giác ghen một ít cũng không có. Bên anh thật sự rất an toàn cô cũng không cần cảm thấy sợ hãi.

Cô cùng anh ở lại trường quay cho đến tối, trong khi bọn họ người nào cũng ở lại ăn tất niên anh lại nắm tay cô ôm Michela muốn đi về.

Triệu Bân cũng không muốn ép buộc anh ở lại nên đưa chìa khoá xe nói:

“Hai đứa chạy từ từ nhé, khi nào về đến nhà thì gọi cho anh.”

Tạ Hinh không thèm quan tâm mà kéo tay cô đi, cô quay đầu xuống gật đầu chào Triệu Bân.

Anh ta thật sự quá mệt mỏi, Trịnh Chi đứng sau lưng anh ta hỏi:

“Đó là ai vậy?”

Triệu Bân quay đầu lại ánh mặt bực bội nhìn Trịnh Chi nói:

“Bà cố tổ được chưa? Chính là bà cố tổ của chúng tôi.”

Nói xong Triệu Bân lướt qua cô ta rời đi, ánh mắt Trịnh Chi lúc này như xuất hiện một tia thất vọng.