Kẹo Đường

Chương 2: Hormone hạnh phúc



Đứng trước câu hỏi của Hoài Du, mặc dù phong thái bình tĩnh lấn chiếm cả sự nghiêm túc của Ngân Tâm, đã khiến hơi lo sợ rằng mình phán đoán sai, nhưng cô phải buộc xem xét một lần nữa và phải thực hiện đúng nguyên tắc của một nhân viên.

Sau khi xem qua kỹ lưỡng một lần nữa, cô dõng dạc trả lời: "Chứng minh nhân dân có 18 số, trong đó có 17 số cố định và một mã định danh có thể là X hoặc số tạo thành. Hai số đầu tiên là số tỉnh thường trực đã không hề đúng. Hai số kế tiếp là số thành phố mà chúng ta ở thì lại càng sai. 2 số tiếp theo là mã ID quận, huyện tôi không rõ vị trí của quý khách nên không thể chắc chắn, nhưng thông tin trên đây lại không trùng khớp. Còn 6 số tiếp theo chính là ngày tháng năm sinh của quý khách, ở trên này ngày tháng năm sinh là 19-02-1998 không hề trùng khớp với mã. Hơn nữa trong đây có một số là giới tính, chẵn là nữ, lẻ là nam, số này là chẵn thì chẳng lẽ quý khách là nữ sao?"

Những dẫn chứng này đều hoàn toàn đúng, không sai một li nào, vô cùng chuẩn xác. Cô bằng sự thông minh của mình đã hoàn toàn lấn át được khí chất của chàng trai trước mặt. Lạc Hoài Du đơ người, ngây ra không còn biết giải thích như thế nào nữa.

Thấy anh ngây người không nói gì, Ngân Tâm liền cảm thấy vừa rồi mình làm là đúng, quả nhiên cũng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, cô nhìn kỹ anh thì cũng đoán được anh cùng lắm là nhỏ hơn mình hoặc bằng tuổi mình thôi, vậy mà ban đầu còn gọi cô là 'bạn nhỏ'. Ngân Tâm rất bực tức nhưng khách hàng là thượng đế cô nào dám bật lên mà mắng người khác chứ!

"Nếu quý khách vẫn chưa đủ tuổi thì vẫn nên mua kẹo thì hơn, đừng hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu." Cô lễ phép nói.

"Này bạn nhỏ! Tôi thấy em thông minh lắm đó! Nhưng mà hiểu cho tôi đi, ngày mai tôi mới đủ 18 tuổi nên mới không dám lấy chứng minh nhân dân thật ra. Em hiểu mà, bán cho tôi đi. Tôi sẽ trả cho em giá cao gấp đôi luôn, gấp ba, gấp bốn cũng được." Anh ra sức năn nỉ cô đủ đường.

Với khả năng nhìn người của mình, cô dễ dàng đoán ra anh là ai, cô tỏ vẻ nghiêm trọng giải thích: "Quý khách, vẫn mong đừng gọi tôi là bạn nhỏ nữa, không hay đâu. Hơn nữa nhìn diện mạo của cậu tôi cũng đoán ra được cậu giàu có đến mức nào, cả cái tên Lạc Hoài Du của cậu cũng toát lên sự cao quý. Cậu chắc hẳn là cũng bằng tuổi tôi thôi, gia đình cậu tốt như thế thì nên biết chân quý sức khỏe của mình một chút, đừng để phải hối tiếc khi còn quá trẻ. Dù cậu có ra giá cao thì tôi cũng không bán thuốc cho cậu."

Anh lại một lần nữa đơ người không biết nói thêm điều gì nữa, chỉ là một nhân viên thanh toán của cửa hàng tiện lợi thôi mà, có cần phải thông minh, tinh mắt như thế không? Lại còn trong khá xinh xắn, thuần khiết nữa cơ chứ! Anh lần đầu tiên gặp người nói chuyện chân thành như thế nên cũng hơi bỡ ngỡ, cô vậy mà lại kiên quyết không chịu bán thuốc cho anh, nếu là người khác chắc hẳn đã làm điều này từ lâu vì cái lợi trước mắt rồi.

"Này, bán cho tôi đi!" Anh ra sức năn nỉ.

"Quý khách thông cảm, tôi không thể bán, nếu quý khách còn cố chấp như thế thì tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!"

Cô vừa nói vừa thẳng thừng nhấn điện thoại bấm một dãy số quen thuộc khi bị quấy phá, anh thấy cô kiên quyết như thế liền sợ xanh mặt khuyên cô dừng lại: "Này, này! Từ từ nói, không bán thì tôi đi. Người gì đâu mà nghiêm túc quá không biết!"

Anh nói Ngân Tâm nghiêm túc nhưng thật ra khuôn mặt còn nghiêm túc hơn cả cô, trong lời nói thì có vẻ là sợ, nhưng khuôn mặt thì lại chẳng có chút biểu cảm sợ hãi nào.

Nói rồi anh cũng rời đi, Ngân Tâm thấy anh bộ dạng thiếu sức sống rời đi liền có chút áy náy đuổi theo, cô gọi anh dừng lại: "Quý khách chờ chút đã..."

"Này bạn nhỏ, cậu không bán thì tôi đi rồi này. Lại làm sao nữa?"

Cô lấy trong túi ra vài viên kẹo đường đặt lên tay anh, dịu dàng nói: "Không được hút thuốc thì ăn kẹo đi, kẹo đường này ngọt lắm! Chắc chắn có thể khiến cậu sốc lại tinh thần thôi, tôi bảo đảm là có hiệu quả vô cùng."

"Sao cậu biết có hiệu quả?" Anh nhếch mày nghi hoặc nhìn cô. Trước giờ ai cũng bảo ăn kẹo sẽ thoải mái hơn nhưng chẳng có dẫn chứng nào thuyết phục, toàn nói suôn. Có lẽ cô cũng như thế!

"Vì trong kẹo có chứa thành phần làm giảm hormon glucocorticoid - chính là một loại hormone gây cảm giác stress, đồng thời trong sẽ sản sinh ra một loại hormone được gọi là 'hormone hạnh phúc' chính là endorphin và serotonin. Kẹo sẽ xua tan mệt mỏi, sốc lại tinh thần, giúp thoải mái hơn, nhưng mà chỉ được ăn thỉnh thoảng thôi." Cô thoải mái diễn giải rồi lại chốt một câu là không nên ăn nhiều.

"Bạn nhỏ thế này là vừa đấm vừa xoa đấy!" Anh bất lực nói.

"Quý khách đi thong thả ạ!" Mặc kệ cho anh nói gì cô lễ phép cúi chào rồi chạy vào cửa hàng.

Anh cũng chỉ biết bật cười thú vị, cũng không biết tình huống này là như thế nào. Chưa thấy ai lương thiện như cô gái này, anh chẳng mua gì ở cửa hàng ngược lại cô còn dành lời khuyên cho anh, tặng anh kẹo. Thật thà quá đi mất thôi!

Anh bỏ vào miệng một viên kẹo, cảm nhận được vị ngọt lan tỏa khắp miệng khiến anh thay đổi cơ mặt. Quả nhiên có chút tác dụng, anh mỉm cười rồi rời đi.

Sau khi hoàn thành công việc ở cửa hàng tiện lợi cô vội thay đồ rồi ra chợ mua thức ăn về làm bữa trưa. Số tiền mà Ngân Tâm vất vả kiếm được đều bị Thanh Nhược cướp đi hết, cô chưa bao giờ dám vào siêu thị mua thức ăn dù chỉ một lần, chỉ dám ra ngoài chợ trả giá với thương buôn hoặc là mua những phần cuối để rẻ hơn. Mang tiếng là ở thành phố nhưng đối với cô chỉ có thể dùng hai từ 'quê mùa' hai từ ấy gắn liền với cô. Cô không biết chăm chút cho vẻ ngoài, còn chẳng biết ăn mặc, nhìn trong cứ ngốc nghếch và lôi thôi. Thế mà nhờ vào mái tóc dài đen mượt và khuôn mặt trắng hồng tự nhiên không chút son phấn của mình lại lấn át tất cả. Cô có sóng mũi cao thanh tú, đôi môi mềm mỏng, cùng với đôi mắt tròn đen long lanh, lông mi dài và cong, dáng người nhỏ bé. Tuy không phải là một đại mỹ nữ nhưng lại vô cùng khả ái thuận mắt người nhìn với vẻ đẹp trong veo, thế nên cô được bà con tiểu thương trong chợ rất yêu quý, thường xuyên cho cô đồ ăn miễn phí lắm!

Hôm nay cũng vậy cô tiểu thương bán rau nhìn thấy Ngân Tâm liền hào hứng gọi cô lại: "Tiểu Ngân Tâm à!"

"Con chào dì Lý ạ!"

"Tiểu Ngân Tâm hôm nay cho con vài bó rau cải bó xôi này, xanh tươi lắm đấy nhé!" Dì Lý vui vẻ để vào giỏ của cô vài bó rau tươi.

Ngân Tâm bật cười hạnh phúc liền lấy trong túi ra vài viên kẹo đường đưa cho dì Lý, rồi chu đáo nói: "Dì cho cháu nhiều như thế cháu cũng chẳng có gì cho dì cả, chỉ có vài viên kẹo đường thôi, xem như là quà cảm ơn dì."

"Ây da Tiểu Ngân Tâm bình thường dì Chu cũng hay cho con trái cây lắm cơ! Sao lại chẳng thấy Tiểu Ngân Tâm tặng kẹo cho dì Hoa?" Dì Hoa hàng kế bên liền tỏ ra ganh tị trêu chọc cô.

"Hôm nay con hết kẹo mất rồi, để hôm khác mang đến cho dì Chu nhé!"

"Tặng cho bà ấy làm gì? Tặng cho dì thôi." Dì Lý hài hước nói.

"Này nha, đừng có kiếm chuyện nha! Tiểu Ngân Tâm hứa là sẽ cho tôi rồi!"

Cô mỉm cười hài lòng với hiện tại, tâm tư Ngân Tâm viết hai từ 'hạnh phúc' vô cùng đơn giản, chỉ cần hằng ngày được người khác yêu thương một chút, đối xử nhẹ nhàng một chút là đã rất hạnh phúc rồi! Cô cũng chỉ cần bao nhiêu thế thôi là đã cảm thấy cuộc sống vẹn toàn. Nhưng ước ảo nhỏ bé mãi vẫn không được.

Ngân Tâm xách đồ ăn về đến nhà, thì lại thấy người mẹ của mình đang ngồi chơi mạt chược cùng với mấy người bạn cùng một đẳng cấp giống như bà ta. Mặt ai cũng là khuôn mặt khó ưa, hung dữ nhìn chầm chầm cô. Ngân Tâm cảm thấy không an toàn liền không dám bước vào chỉ biết đứng chết lặng ngay một góc nhà cho đến khi người bố dượng của mình nhìn thấy cô đứng im ru.

Ông ta bày ra bộ mặt khó chịu mà cằn nhằn: "Về tới rồi thì nhanh cái chân vào nấu ăn đi, cứ đứng chết một chỗ như thế mất thời gian. Tao chết đói rồi đây này!"

"Ngân Tâm về rồi đó à? Về rồi thì vào bếp nấu ăn đi, nhớ nấu nhiều một chút cho mấy dì ở đây ăn cùng với." Thanh Nhược bình thản căn dặn cô.

"Nhưng mà mẹ ơi, đồ ăn con mua không được nhiều, chỉ đủ cho ba người thôi." Cô khẽ nhắc nhở.

"Thì mày nhịn đi, chẳng lẽ khách đến nhà mày để khách nhịn đói à?" Thanh Nhược nhởn nhơ vừa chơi mạt chược vừa đáp lại.

Một bà dì ở đó xấc xược nói: "Vào nấu lẹ đi, đói đến nơi rồi đây này!"

Nghe thấy lời nói như một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt mình, Ngân Tâm như chết lặng. Bà ta vậy mà lại nói những câu nhẫn tâm như vậy với con gái ruột của mình. Cô không dám phản kháng dù chỉ là một chút, nước mắt rưng rưng như muốn tràn ra ngoài đến nơi mà bà ta vẫn rất ung dung không thèm nhìn lấy cô một cái. Mấy người bạn của Thanh Nhược và người chồng của bà ta cũng cùng một thái độ, không hờ hững gì. Quả nhiên cá bè một lứa, đều vô liêm sỉ như nhau.

Cứ mãi như thế này thì hai từ 'hạnh phúc' trong suy nghĩ của cô sẽ không bao giờ thấy được, chỉ mãi có thể cảm nhận được hormone 'hạnh phúc' từ kẹo đường mà thôi.