Kẹo Đường

Chương 28: Chăm sóc người bệnh



Ngân Tâm mơ màng tỉnh dậy sau cơn sốt, cảm nhận sự ấm áp từ khăn nóng trên vầng trán làm cô thấy dễ chịu hơn nhiều. Bỗng nhiên co người lại vì lạnh, trên người đã đắp hai chiếc chăn vẫn chưa phủ ấm đủ cho cô. Chắc là dì Hoa đã chăm cô rồi! Phòng cô chỉ có mỗi một chiếc chăn bông, bây giờ xuất hiện đến tận hai chiếc chăn bông.

“Lạnh quá!” Cô uể oải than ngắn một tiếng, rồi trùm kính người trong chăn.

Được một lát sau, Quỳnh Châu mở cửa bước vào, trên tay còn bưng khay đựng tô cháo gà nóng hổi thơm phức, còn có thuốc và nước.

Thấy Ngân Tâm đã tỉnh dậy, y hoảng hốt nhanh tiến lại gần, rồi lại nhăn nhó hỏi dồn dập: “Tâm à, cậu sao lại để mình bệnh đến mức ngất xỉu như thế? Có biết mình đã lo lắm không? Cậu sao rồi? Có lạnh lắm không? Đã đói chưa?”

“Cậu hỏi nhiều quá tớ không biết nên trả lời cái nào trước!”

“Ăn trước đi nhé! Trả lời sau cũng được.”

“Cảm ơn cậu.”

“À ăn xong rồi thì uống thuốc này nhé! Còn cả cái này nữa.” Quỳnh Châu đẩy ly trà gừng nóng tới gần cô.

“Cậu biết pha thứ này sao?” Cô thấy kì lạ, Quỳnh Châu tay chân vụng về, không thích bếp núp, càng không biết pha thứ này.

“Không phải tớ làm, là Hoài Du. Anh thấy cậu ngất liền đưa về phòng, nấu cháo gà cho cậu, pha trà gừng với mật ong cho cậu vì thấy cậu bị nghẹt mũi và khàn giọng. Chăn này cũng là chăn dư được lấy ra từ phòng của Hoài Du. Hoài Du nói, sau khi ăn xong phải uống thuốc, rồi mới uống cái này. Anh ấy nói là không phải vì tốt bụng gì đâu! Chỉ là thấy dì Hoa chưa về sợ cậu vì ốm lại lạnh cóng nên mới giúp thôi! Còn nếu cậu muốn cảm ơn thì nhớ quy tắc cũ là được.” Quỳnh Châu như một cái máy được lập trình từ trước, kể tường tận lại mọi lời dặn của Hoài Du.

Hoá ra là vậy! Lúc nãy người ta đã cảnh cáo mà cô không chịu nghe lời, giờ thì thảm hại ra như này lại còn phiền người ta nấu cháo cho mình. Ngân Tâm mày thật lơ đãng mà!

Mà còn có quy tắc cũ sao? Là kẹo đường nhỉ? Lần nào anh giúp cô cũng chỉ đòi mỗi thứ này! Còn hay gọi cô bằng cái tên đó nữa. Nhìn xem, trên người cô có chỗ nào giống kẹo đường sao? Ngân Tâm không thích chút nào!

“Thế giờ cậu ấy đi đâu rồi?”

“Anh ấy cùng Tư Thần đi chạy bộ rồi, một lát nữa sẽ về.”

“…” Cô lặng thinh, trong lòng rộ lên tia hụt hẫng nhỏ.

Quỳnh Châu lần này tinh ý nhận ra cô không được vui khi nghe nhắc đến anh, y liền thanh minh giúp anh trai mình khỏi ấn tượng xấu của cô: “Cái tên này ấy mà, chỉ được mỗi cái mặt lạnh như tiền thôi, lúc nói cậu bị bệnh trên mặt còn không có chút lo lắng. Hoàn toàn tỉnh bơ! Như cậu đừng nghĩ xấu cho anh ấy nhé! Nhìn vậy thôi, chứ Hoài Du cũng có trái tim ấm áp lắm, không phải như vẻ ngoài đâu. Hơ hơ.”

Giải thích xong, y còn không quên đắc chí, trong lòng thầm nghĩ: Lạc Hoài Du, tốt nhất là anh nên biết ơn cô em gái này!

Riêng điểm này thì Ngân Tâm thừa hiểu rõ, Quỳnh Châu không cần phải đính chính thay. Trải qua vài lần nhận được sự giúp đỡ, cô nhận ra Lạc Hoài Du chính là kiểu người khẩu thị tâm phi! Bề ngoài thì lúc nào cũng trầm tĩnh, lạnh lùng, lời nói lúc nào cũng cộc cằn, khô khan như bên trong thì tinh tế, dịu dàng, thấu hiểu. Anh quan sát rất tốt, nắm rõ tình hình mỗi khi cô gặp chuyện mà lao vào giải quyết một cách khéo léo.

Có lẽ đây là đặc điểm nhận dạng của anh nhỉ?

Cô gật đầu mím môi cười như đã hiểu, cúi gầm đầu ăn cháo. Quỳnh Châu thấy cô im lặng vẫn nghĩ cô đang giận mình vì chuyện hôm qua. Ngân Tâm nói chuyện với y rất ít, lúc tối cũng không đến giảng bài tập cho y, còn hẹn đến hôm nay, nào ngờ cô lại ngã bệnh bất chợt. Xem như là việc học bài của y tan biến thành khói rồi.

Cứ nghĩ hôm nay sẽ có cơ hội nói chuyện với Ngân Tâm nhiều hơn chứ! Cô ngã bệnh thì lại càng ít nói hơn. Haiz, có lẽ cô vẫn chưa nguôi giận rồi! Im lặng thế cơ mà!

Thầm trách bản thân mình hôm qua hành động bốc đồng, giờ thì làm cho Ngân Tâm buồn rồi! Trong lòng đang rối bời, không biết nên giải thích lý do nào để biện minh cho sự nông nỗi của mình. Lần đầu tiên có được người bạn tốt, cuối cùng lại để người ta hoảng sợ vì sự hung dữ của chính mình. Chắc là Ngân Tâm của y không thích điều này đâu!

Y đợi cô ăn gần hết bát cháo mới dám thủ thĩ bên tai cô, nói: “Tớ xin lỗi…”

Ngân Tâm vẫn đang ngoan ngoãn thưởng thức tô cháo gà, trong lòng thầm đánh giá hương vị tuyệt đỉnh của nó thì bỗng nhiên lại xuất hiện lời xin lỗi đột ngột của Quỳnh Châu khiến cô ngẩn ngơ, mém tí nữa là bị sặc.

“Sao cậu xin lỗi tớ?” Khuôn mặt cô xanh xao, cố hỏi.

“Hôm qua, hôm qua… tớ sai rồi!” Y không đủ can đảm, cứ muốn tránh né.

“…” Cô giương đôi mắt khó hiểu nhìn y đợi lời giải thích rõ ràng.

“Là chuyện tớ đánh nhau! Làm luyên lụy đến cậu, cậu giận tớ, không nói chuyện với tớ, tránh mặt tớ nữa. Tớ thấy khó chịu lắm! Cậu đừng giận tớ mà Ngân Tâm.” Quỳnh Châu giọng nũng nịu, dụi đầu vào vai cô cố thuyết phục.

Dù sao thì y cũng cảm thấy bứt rứt vì cô không muốn thân thiết với mình.

Ngân Tâm lại một lần nữa ngơ ngác, đầu óc cô đang quay cuồng mà lại còn phải gặp mấy lời nói linh tinh của Quỳnh Châu khiến cô bị xoay như chong chóng: “Cậu nói gì vậy Quỳnh Châu?” Cô thật sự ngỡ ngàng.

“Cậu nghĩ đi đâu vậy? Tớ giận cậu khi nào? Sao tớ không biết?” Cô đặt tô cháo lên bàn, rồi nhẹ đỡ đầu Quỳnh Châu lên nói chuyện rõ ràng.

“Không phải? Cậu không giận thật sao?”

“Không.”

“Hic, vậy tớ mà tớ cứ tưởng cậu giận dỗi tớ vì tớ đã có mấy hành động thô lỗ. Tớ đánh nhau lại còn hại cậu chịu phạt, bị giám thị mắng nữa! Tớ làm ảnh hưởng đến cậu chỉ vì nhất thời không kiểm soát được sự bốc đồng của mình. Tớ thấy có lỗi lắm! Đáng lẽ ra tớ nên suy nghĩ kỹ hơn trước khi làm.” Y thút thít cúi gầm đầu nhận lỗi. Từ hôm qua đến giờ cô thật sự chỉ mong có thể nói hết mấu câu nặng lòng này! Giờ được trút ra hết quả thật dễ chịu hơn bao giờ hết, nhẹ lòng hẳn.

Thâm tâm cảm thấy rất hài lòng với hiện tại, Quỳnh Châu đối xử với cô chân thành như thế này thì cô không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể nở nụ cười mang chút thiếu sắc nói: “Tớ không nỡ trách cậu. Tớ còn rất vui vì cậu đã vì tớ mà có mấy hành động nghĩa hiệp đó! Đây là lần thứ hai có người bảo vệ tớ hết lòng như vậy, tớ cảm thấy rất vui, rất may mắn. Cậu không ngại xông lên đánh nhau, cũng không trách mắng vì giúp tớ mà cậu phải dọn vệ sinh, tớ không giúp được gì thì thôi. Đáng lẽ tớ mới phải xin lỗi. Xin lỗi cậu Quỳnh Châu” Còn không ngại làm theo lời dạy của Hoài Du.

“Ôm ôm một cái!” Cảm động quá! Ngân Tâm thật ngọt ngào.

“Không được đâu! Làm vậy sẽ lây bệnh cho cậu.”

“Tớ không sợ, làm bạn bè thì phải san sẻ cho nhau.”

“Không phải cái gì cũng có thể tùy tiện san sẻ, nhất là bệnh tật.”

Thấy Ngân Tâm lo lắng cho mình, y cũng biết ý mà buông ra, còn không quên giải đáp từng thắc mắc của mình: “Nếu cậu không giận tớ thế sao hôm qua cậu khó chịu vậy? Lúc trở vào lớp lại ấy!”

“Vấn đề riêng thôi, không phải do cậu.” Cô không muốn nhắc lại chuyện không vui liền trả lời cho có.

“Vậy sao lúc tối cậu không lên dạy học cho tớ mà lại để tới hôm nay?”

“Tiết hoá hôm qua có một số chỗ tớ không hiểu, tớ đến tìm Hoài Du giảng lại, sau đó mới có thể chỉ cho cậu.” Xin lỗi vì đã nói dối cậu Quỳnh Châu.

“Ừ phải nhỉ? Tớ quên là cậu bị mất đến tận 20 phút.” Y ngợ ra, rồi ngây ngô tin lời cô nói không chút nghi ngờ.

“Cậu có thấy dì Hoa không?” Ngân Tâm từ khi tỉnh dậy cũng không thấy dì mình đâu, sốt sắng muốn gặp.

“À… dì ấy bị tai nạn, nhưng mà không có nghiêm trọng đâu, chỉ là bị đụng nhẹ thôi. Dì vẫn đang bó bột trên bệnh viện, lát nữa sẽ về.”

Dì Hoa nghe Quỳnh Châu gọi điện bảo cô bị ốm, liền lo lắng chạy ra khỏi siêu thị sau khi thanh toán xong, lúc vội vã qua đường đã không chú ý bị người giao hàng va phải. May là cú va chạm nhẹ vì người giao hàng phản ứng kịp thời, nếu không e là lại gặp hoạ lớn.

“Sau giờ cậu mới nói?”

Cô sau khi nghe Quỳnh Châu kể lại, liền tức tốc văng chăn ra, xỏ dép vào, một thân ốm nặng chạy ra ngoài cửa. Cả người cô lạnh ngắt, trên người chỉ có mỗi chiếc áo ấm được khoác sơ qua, không quan tâm đến tình trạng của bản thân liền muốn ra khỏi nhà đến bệnh viện.

“Tâm à, cậu đi đâu vậy? Không được đâu, cậu đang sốt đấy! Ngân Tâm đợi tớ với!” Quỳnh Châu hoảng hốt đuổi theo cô.

Cô ở phía trước dù chân đã mỏi rã rời không đứng được nữa vẫn cố ra ngoài, mặc kệ cho lời kêu réo ở phía sau của Quỳnh Châu. Vừa ra đến cửa đã va phải Hoài Du và Tư Thần đang từ ngoài bước vào, cô nhất thời chưa kịp định hình được vật cản phía trước đã vấp ngã, may mắn là anh kịp thời bắt lấy cánh tay cô.

“Muốn đi đâu?” Anh gằn nhẹ giọng hỏi.

“Tớ đến bệnh viện với dì Hoa…”

“Cậu biết mình sốt bao nhiêu độ không? 38,5 độ! Muốn nặng hơn à?”

“Dì ấy bị gãy tay, tớ phải vào đó chăm sóc dì ấy!” Dù anh đã đe doạ nhưng hình như cô vẫn chẳng để tâm.

“Chăm được ai khi mình còn chưa lo được? Với thân nhiệt 38,5 độ thì làm được gì? Cậu chưa là gánh nặng là may lắm rồi, còn đòi chăm sóc cho ai!” Lời nói phát ra pha lẫn sự tức giận và mang cả tính khó nghe.

Tư Thần đứng bên thấy anh hơi hung dữ với cô liền nuốt nước bọt vì sợ bị vạ lây, nhưng cũng cố thủ thỉ khuyên nhủ cô: “Phải đó, cậu đến bệnh viện không chừng lại nặng hơn, lại còn không khéo gây bệnh cho dì Hoa, vẫn là nên ở nhà.”

“Dì Hoa một lát sẽ về thôi mà, đừng lo nữa Ngân Tâm.”

Biết rằng cô rất yêu thương dì Hoa nhưng cũng phải đúng thời điểm, không phải cứ bán mạng mà chạy đi như thế!

“Tớ… tớ biết rồi.” Ngân Tâm sau khi bị thuyết phục cũng ngoan ngoãn đồng ý.

“Vậy thì vào trong nhà nghỉ ngơi đi nào! Còn phải uống thuốc.”

“Robot còn biết sạc năng lượng khi mệt đấy! Cậu có biết làm không đấy?”

“Tớ xin lỗi.”

Anh mắng nhẹ cô xong lại quay ra nhìn Quỳnh Châu với ánh mắt soi xét, cất giọng chọc ngoáy nói: “Này, em lo mà chăm sóc người bệnh robot này cho tốt! Chạy đi làm loạn khắp nơi.” Sau đó, liền một mạch bỏ đi.

“Đồ đáng ghét!” Cô tức giận, lí nhí trong miệng chửi anh chỉ đủ mình nghe.

“Gì cơ?” Quỳnh Châu nghe cô lẩm bẩm gì đó trong miệng, nhưng không rõ liền cố hỏi lại.

“À không, tớ nói mê sảng thôi.”

Nói rồi liền lủi thủi vào nhà bỏ lại Quỳnh Châu và Hoài Du lại phía sau. Cả hai người ở đây khó hiểu nhìn hai người phía trước mà lắc đầu không thôi.

Tư Thần không nhịn được lên tiếng: “Lạ nhỉ? Cậu ấy bệnh rồi cũng khác sao? Hai người họ cãi nhau à?”

“Tớ không biết đâu, tớ phải đi chăm sóc người bệnh rồi. Còn cái người sáng nắng chiều mưa kia thì tớ không quan tâm đâu! Cậu thắc mắc gì thì đi mà hỏi.” Quỳnh Châu chán nản thở hắt một tiếng rồi cũng bỏ luôn vào nhà.

“Ơ kìa!”