Kẹo Đường

Chương 32: Khoảng thời gian tươi đẹp



Tình huống khó xử ban nãy có lẽ đã khiến cô hơi hoảng sợ, khuôn mặt cũng có chút nhợt nhạt mà nếu tinh ý thì mới có thể nhận ra, vậy mà đối với Hoài Du lại nhìn ra dễ dàng.

“Có muốn mua kem nữa không?”

“Vẫn phải mua mà, tớ không sao cả.” Cô nở nụ cười, trạng thái dần tốt trở lại, bình thản xếp hàng mua kem.

“Cô gái, muốn ăn vị nào?”

Ngân Tâm chần chừ quay ra hỏi ý kiến anh: “Cậu muốn ăn vị nào?”

“Truyền thống.”

“Ông chủ cho con ba truyền thống, một dâu ạ.”

Mới đó mà bốn cây kem được làm ra đầy đẹp mắt, Ngân Tâm hào hứng trả tiền rồi nhận lấy kem, anh chủ động cầm hộ cô hai cây rồi trở ra lại chỗ Tư Thần và Quỳnh Châu.

“Hai cậu ấy ra rồi kìa!” Tư Thần tinh ý phát hiện gọi Quỳnh Châu.

Quỳnh Châu nhìn theo hướng tay Tư Thần chỉ liền thúc giục cậu: “Mau mau chụp lại đi! Chụp hai cậu ấy cho tớ!”

“Hả? Để làm gì cơ? Tớ không hiểu…”

“Thì cậu cứ chụp lại đi, để tớ gọi hai người họ. Hoài Du! Ngân Tâm!” Y gọi lớn tên hai người.

Cũng chẳng rõ y lại bày trò gì, Tư Thần chỉ biết tuân lệnh nghe lời. Ngay sau khi hai người giật mình quay lại, cậu liền nhanh tay nhấc máy ảnh lên chụp lại khoảnh khắc ấy mà không cần chỉnh máy.

Hoài Du và Ngân Tâm cũng vì tiếng hét của Quỳnh Châu mà ngỡ ngàng quay lại. Kết quả là bức ảnh rất đẹp, không có điểm nào bất thường cả, ngược lại cả hai người lại có chút đồng đều và trang phục và cả biểu cảm. Nhìn trông khá đẹp đôi nhỉ?

Đó là những gì Tư Thần cảm nhận được từ bức ảnh, còn Quỳnh Châu lại bày ra một biểu cảm không thể ê chề hơn.

Y bỉu môi, quạu quọ nói: “Chán ghê! Cứ tưởng là sẽ bắt được khoảnh khắc xấu của hai cậu ấy chứ!”

“Em lại dở trò xấu gì ở đây?” Hoài Du lại gần, biết ngay là chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, liền cau mày tra hỏi.

“Cậu ấy muốn dìm hai người nhưng không được.”

“Người ta có ý tốt mua kem cho em, vậy mà ở đây lại không biết điều gì cả.”

“Em có làm gì đâu chứ! Chụp ảnh cho hai người mà.”

“Chụp ảnh sao? Cho tớ xem với! Cho cậu và Tư Thần này!” Cô hớn hở vừa muốn xem ảnh vừa chia kem cho mọi người.

“Cảm ơn cậu, kem dâu là vị yêu thích của tớ đó!” Quỳnh Châu sáng rực mắt hài lòng.

Bức ảnh được giao đến tay Ngân Tâm, Hoài Du cũng chòm lại gần cô hiếu kỳ muốn xem rõ. Hoá ra tay nghề chụp ảnh của Tư Thần cũng không tồi, rất rõ nét, rất đẹp! Nhưng có vẻ vẫn thiếu gì đó…

Thiếu mất hai nụ cười rồi! Hiếm hoi lắm mới có cơ hội chung một khung hình, vậy mà lại là trong hoàn cảnh không vui vẻ.

Đây cũng là bức ảnh đâu tiên hai người chụp cùng nhau nhưng có vẻ là không tính nguyện cho lắm!

Nhưng cũng không sao, lần sau sẽ là tình nguyện và vui vẻ thôi!

Anh mỉm cười nhẹ, đáy mắt cong lên, trong lòng dâng lên cảm giác có chút rung động, hormone endorphins tăng lên nhanh chóng. Anh lấy lại máy ảnh, cũng lấy đi nốt tấm ảnh kia đi rồi cho hết vào balo che giấu biểu cảm phức tạp của mình.

“Chúng ta đến khu vui chơi không?” Tư Thần gợi ý.

“Ý kiến hay, let’s go!”

“Chúng ta đi tàu lượn siêu tốc đi Ngân Tâm! Cậu có sợ độ cao hay tốc độ gì không?” Quỳnh Châu rủ rê cô.

“Không có, tớ cũng không hẳn là sợ.” Cô lắc mạnh đầu.

“Vậy ai muốn chơi giơ tay nào!” Quỳnh Châu xung phong giơ tay trước làm gương.

Ai cũng háo hứng đưa tay, chỉ riêng Hoài Du lại ngần ngại lảng tránh ánh mắt của ba người còn lại. Ngân Tâm phát hiện ra, cũng không vội vạch trần chỉ dám cười thút thít che giấu.

Anh nuốt nước bọt e ngại nói: “Cậu cười gì chứ?” Nhìn điệu bộ của cô ai mà chẳng biết cô đang cười giễu anh chứ! Đáng ghét mà! Lại còn giấu đầu lòi đuôi.

“Không có! Tớ không có ý đó!”

“Không có gì phải sợ đâu Ngân Tâm, anh tớ sợ độ cao thật mà.”

“Anh…anh không hề sợ nhé! Nói gì vậy?” Hoài Du nghe đến ba từ ‘sợ độ cao’ liền cảm thấy chột dạ, biểu cảm phản ứng mãnh liệt chưa từng thấy.

“Chứ sao lại lảng tránh?”

“Ai lảng tránh chứ? Mọi năm có chơi trò này đâu? Bây giờ lại tùy ý chơi, không sợ à?”

“Có gì phải sợ? Em thấy mọi người cũng rất vui mà. Anh sợ thì cứ ở dưới đây đi, tụi em lên trên chơi.”

“Ai nói anh sợ chứ? Chơi thì chơi!” Anh mạnh miệng dùng hết tinh thần cuối cùng chống trả thách thức.

“Là anh nói đấy nhé?” Quỳnh Châu cười cợt nhếch mày, trong lòng thầm hả hê trước hình tượng nhát gan nhưng vẫn cố tỏ ra hùng hổ này của anh trai mình. Cố châm vào thêm một ít dầu nữa.

“Lên… lên đi!”

Đến cả Tư Thần cũng phải bật cười vì độ mạnh miệng và hài hước của anh em họ Lạc. Rõ ràng là rất sợ lại cố tỏ ra ngang ngược, một chốc nữa thế nào cũng sẽ la hét ỉnh ỏi vang trời cho mà xem! Với kinh nghiệm làm bạn và quen biết nhau ngót nghét 16 năm của mình thì cậu đảm bảo dự đoán của mình về người bạn thân là không lệch đi đâu được!

Quỳnh Châu chạy đi mua vé cho bốn người rồi cùng nhau xếp hàng đi lên tàu. Quỳnh Châu và Tư Thần ngồi ngay ở phía trước, Ngân Tâm và Hoài Du lại ngần ngại chưa dám lên. Cô sợ Hoài Du không thích ngồi cùng mình vì anh thích sự riêng tư, còn anh thì là sợ nên không dám lên.

Cô chậm rãi hỏi: “Cậu có cần tớ ngồi cùng không? Hay là cậu ngồi trước, tớ ở ngay sau nhé?”

“Ngồi cùng tớ đi… đi chung mà ngồi riêng thì kỳ lắm!” Anh viện cớ muốn ngồi cùng cô cho đỡ sợ.

Ngân Tâm mỉm cười gật đầu bước lên trước, anh cùng bước vào sau, cả hai cùng thắt dây an toàn. Một người thì hồi hộp vì trải nghiệm lần đầu, người còn lại vì sợ mà rung đến đổ mô hôi tay.

“Hay là mình chơi trò khác nhé? Tớ cũng thấy hơi sợ…” Cô phát hiện anh đang rất sợ, mắt cũng nhắm vào rồi nên chủ động đề nghị trở ra.

Anh cố cắn răng nói: “Cậu cũng muốn trải nghiệm còn gì? Tớ không sao… đừng lo!” Biết cô là tinh tế tìm cách giải vây cho anh, khiến anh khỏi phải mất mặt nhưng anh không muốn vì nỗi sợ không đáng có của mình mà khiến cô đánh mất trải nghiệm thú vị trong đời của cô.

Ngân Tâm nghe vậy cũng không nói gì nữa, tàu dần di chuyển chậm chạp lên cao. Với tốc độ này cũng không hoàn toàn làm ai sợ, chỉ là với với đường ray uốn lượn và tốc độ sắp diễn ra lại khiến người ta không khỏi hồi hộp lo lắng. Tim đập, chân rung chuẩn bị đón làn gió mát, đầy mạnh mẽ.

Tàu di chuyển càng ngày lên càng cao và đó cũng là khoảng khắc anh nhắm tịt cả mắt, tay siết chặt lấy thanh chắn. Đầu tàu chạm đến đỉnh dốc đầu tiên và bắt đầu chuyển động xuống dưới, do tác động của trọng lực, toàn bộ thế năng tàu tích lũy được sẽ chuyển hóa thành động năng. Độ nghiêng của đường ray quá lớn, vì thế mà tốc độ đổ đèo ngày càng nhanh.

Tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi vèo vèo một cách âm ỉ trong khoảng thời gian liên tục, hồn vía Lạc Hoài Du như bay lên mây, tâm trí bấn loạn, theo phản xạ tự nhiên mà vô thức bắt lấy cánh tay Ngân Tâm níu chặt không buông.

Ngân Tâm ở bên này lần đầu tiên chơi tàu lượn siêu tốc cảm thấy rất thú vị, cô chậm rãi thả lỏng hít thở thật sâu, đón những làn gió thu mát rượi phả vào mặt. Tuy với tốc độ khá nhanh nhưng kỳ lạ thay, cô vậy mà lại chẳng có nét run sợ, la hét nào. Nên dù trên tàu có bao nhiêu tiếng la hét với tần suất dày đặc như thế nào thì Ngân Tâm cũng không hề để tâm và dĩ nhiên là hành động của Hoài Du với mình, cô cũng không nhận ra.

Sau vài phút uốn lượn trên không, cùng với tư thế air time thì ai này trên tàu đều tóc tai rả rời, mặt mày xanh là xanh lét, không còn một chút sức sống. Mà ở ngày trê. kia thì Tư Thần và Quỳnh Châu cũng không khá hơn la bao, lúc lên rạng rỡ bao nhiêu thì lúc xuống tàn tạ bấy nhiêu. Lạc Hoài Du thì lại càng phức tạp hơi, ánh mắt mơ mơ màng màng, tâm trí như treo ngược cành cây, chưa được tỉnh táo.

Trong bốn người lại chỉ có mỗi Ngân Tâm là còn nét rạng ngời, tỉnh táo nhất, cô nhanh trí đỡ Hoài Du ra khỏi ghế, tiện thể quay lại xem tình hình của hai người còn lại.

“Sau rồi mọi người ổn chứ?”

“Không ổn chút nào!” Quỳnh Châu lắc lắc đầu, tay chân như rả rời.

“Ngân Tâm cậu chịu đựng giỏi thế? Cậu không chóng mặt sao?”

“Tớ chỉ choáng nhẹ thôi, không sao. Giờ mọi người lại kia ngồi đã.”



“Sao rồi, các cậu đỡ lên chút nào chưa?”

“Tớ ổn!” Quỳnh Châu gật đầu cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Hoài Du sao rồi? Hồn đã về chưa? Hay là còn lơ lửng trên mây?” Tư Thần dần tỉnh táo hẳn, nhìn sang người bạn bên cạnh liền không tự chủ được mà mở miệng châm chọc vào câu.

Đáp lời Tư Thần là sự tĩnh lặng, anh khẽ cúi đầu, đưa tay day day hai thái dương của mình. Mi tâm khẽ lên xuống đầy chậm chạp và ổn định.

“Đây nhất định sẽ là lần cuối cùng!”

Một lần là đã quá đủ cho sự nhẫn nại của Lạc Hoài Du rồi! Nhất định sẽ không có lần hai! Đừng hòng!

Mọi người đều bất cười khoái chí trước gương mặt giở khóc giở cười mà anh trưng ra. Đã đe doạ từ trước rồi, thế mà vẫn cố chấp tham gia. Kết quả là bị quật cho nhừ tử.

“Được rồi! Không có lần sau được chưa? Giờ thì chúng ta nên chơi trò gì đó nhẹ nhàng để lấy lại tinh thần nào!” Quỳnh Châu nhanh chóng kéo mood của tất cả mọi người lên.

Cả bốn cùng chơi vòng quay ngựa gỗ, cùng cười cùng nói, cùng lưu lại những bức ảnh đẹp nhất trong từng khoảng khắc ngay cạnh nhau. Lạc Hoài Du ngồi ngay Ngân Tâm, mỗi giây mỗi phút đều quan sát từng nhất cử nhất động của cô, mỗi nụ cười cô nở đều được anh chụp lại. Nụ cười xinh đẹp, đầy tỏa sáng hơn cả nắng chiếu vừa dịu dàng lại vừa ấm ấp ấy làm tim anh đập nhanh đi vài nhịp.

Chơi đã thấm mệt, mọi người cùng nhau vào một quán ăn nhỏ để ăn tối. Vừa bước vào ai nấy đều cười nói vui vẻ với những trải nghiệm vừa trải qua, bỗng nụ cười Ngân Tâm chợt tắt hẳn, đôi mắt chợt bối rối, ngỡ ngàng khi phát hiện bóng dáng của mẹ và bố dượng. Họ ở ngay tại quán ăn này! Chỉ cấn để ý kỹ họ sẽ dễ dàng nhận ra cô.

Ngân Tâm lảng Đông lảnh Tây như muốn trốn tránh. Anh vừa thấy biểu cảm của cô đã phát hiện ra có vấn đề, vội hỏi khẽ: “Sao vậy?”

“Mẹ… mẹ tớ cũng ở đây, tớ… tớ không muốn gặp bà ấy. Giúp tớ với!” Cô ấp úng, giọng điệu yếu ớt.

“Bỗng nhiên tớ lại muốn ăn mì sủi cảo và lẩu. Đến quán khác đi!”

“Anh lại giở trò gì nữa đây?” Quỳnh Châu nhăn mặt.

“Ngân Tâm thích sủi cảo mà nhỉ? Có muốn ăn không?” Anh nhanh trí lia mắt sang cô.

Cô chớp lấy cơ hội phối hợp với anh: “Tớ cũng muốn ăn sủi cảo.”

“Ngân Tâm thích sao? Vậy chúng ta đổi món khác nhé!” Lạ thay ban nãy Hoài Du vừa nói một câu đã xù lông cáo lên phản bác, đến lượt Ngân Tâm thì lại dịu nhẹ, hiền lành như thế!

“Cảm ơn cậu Quỳnh Châu!” Vừa dứt lời đã vội vã mở cửa bỏ ra để tránh mặt nhanh nhất có thể.

Vừa ngay lập tức trở ra, ở bên này trùng hợp thay rằng Thanh Nhược cũng vừa quay ra gọi món, nhưng may mắn rằng cả hai người đều không chạm mặt nhau. Nếu chuyện đó xảy ra e là khó mà yên ổn.

“Cậu ấy sao vậy? Như là vừa gặp giặc ấy!”

“Có lẽ là hơn.” Hoài Du nhẹ nhàng nhìn theo bóng dáng bên ngoài của cô mà vô thức trả lời rồi cũng lê bước ra ngoài.

“Khó hiểu thật ấy!” Quỳnh Châu cảm thán.

Cả ngày hôm nay, ngoài trừ khoảng khắc bắt gặp mẹ trong quán ăn không mấy nồng nhiệt thì những khoảng thời gian của ngày hôm nay đối với cô đều rất đáng quý, trân trọng.

Việc có những người bạn đồng hành cùng nhau trong những lúc vui buồn lẫn lộn thật khiến kẻ vốn thiếu thốn như Ngân Tâm phải rung động. Thật mong sao, cảnh tượng chúng ta cùng thắp sáng chiếc lồng đèn Khổng Minh, cùng nhau nằm thoả thích dưới bãi cỏ xanh rì, cùng nhau đi chơi, cùng nhau ăn kem, cười nói vui vẻ sẽ còn được trở lại sau này.

Hi vọng rằng chúng ta vẫn sẽ mãi như thế, vẫn mãi có những khoảnh khắc tươi đẹp, rực rỡ, vẫn mãi để lại ấn tượng trong thanh xuân của nhau và vẫn mãi là bạn của nhau.