Kẹo Đường

Chương 35: Xung đột



Ngân Tâm mặc dù đã đồng ý sẽ đi cùng anh, nhưng mà cô vẫn còn đôi chút lưỡng lự. Chủ nhiệm Trần đặt nhiều niềm tin vào hai người khá nhiều, còn có cả Nhã Tịnh cũng tham gia. Nếu chủ nhiệm mà biết hai người trốn học đi chơi thì thế nào cũng sẽ phạt nặng cho xem. Còn khiến cho cô ấy thất vọng.

“Vậy chúng ta trốn học sao?”

“Chỉ một hôm.”

“C…ũng… cũng được.”

Thấy cô có phần do dự, anh liền chấn an: “Tớ sẽ phụ đạo thêm cho cậu khi trở về nhà, đừng lo.”

Cô nhóc này chỉ có trốn học một ngày thôi mà đã căng thẳng đến mức đó rồi. Học sinh ngoan không có chút kinh nghiệm trong việc phá luật. Cần phải tô thêm sắc nhiều hơn.

“Vậy đến chỗ gần nhà tớ được không? Ở đó có một tiệm bánh.”

“Được.”

Nói là làm, Lạc Hoài Du lấy con xe đạp của mình ra khỏi trường học cùng Ngân Tâm thong dong trên phố. Ngân Tâm lần đầu được bố chở đi dạo bằng xe đạp cũng không có cảm giác lạ như hôm nay. Có chút rung, có chút hồi hộp và cô sợ. Cố níu chặt mép áo của anh để không ngã xuống đất là chuyện tốt nhất mà cô có thể làm.

Vì Ngân Tâm nói muốn đến tiệm trà chiều của ông bà khu cô sống nên anh cũng chẳng ngại đường xa mà đèo cô một đoạn dài. Thật ra cũng không mệt vì cô khá nhẹ cân, một cô gái ở tuổi thiếu niên ngồi ở sau xe mà anh cứ ngỡ là đang đèo một bé gái thôi đấy! Cô vậy mà nhẹ tênh.

“Đến nơi rồi.” Ngân Tâm níu chặt góc áo anh, dựt ra sau ra hiệu.

Anh dừng xe, cho cô xuống, dựng xe kề gốc cây hoè, rồi theo cô vào bên trong. Tiếng chuông gió rung lên vui tai được phát ra mỗi khi có người ghé vào tiệm làm ông bà Maddy hào hứng đón tiếp.

“Kaytlyn!” Bà Maddy hớn hở khi nhìn thấy cô.

Ngân Tâm nở nụ cười rạng rỡ, kính mến nói: “Con chào ông bà! Ông bà vẫn khoẻ chứ ạ?”

Ông Hàn đang chăm cây trên lầu vừa nghe thấy tiếng cô liền rạng rỡ trở xuống. Ông vui vẻ hỏi han: “Kaytlyn tới rồi đó hả? Ông bà vẫn khoẻ! Sao hôm nay mới đến thăm ông bà?”

“Con bận việc học, không kịp sắp xếp thời gian. Hôm nay bỗng dưng con muốn dẫn bạn học đến ăn đồ ngọt. Được không ạ?”

Anh ngoan ngoãn chào hỏi: “Con chào ông bà! Con tên Lạc Hoài Du ạ!”

“Đẹp trai quá!” Bà Maddy xuýt xoa trước diện mạo sáng ngời của anh. Giống chồng bà ngày trẻ, lãng tử biết bao!

Hoài Du phì cười, gãi gãi đầu, ngại ngùng nhận lời khen: “Cảm ơn bà ạ.”

“Nào hai đứa mau vào ngồi đi! Ông bà đi pha trà, với nước cho hai đứa.”

“Con phụ bà ạ…”

“Không cần! Cứ ngồi đó tiếp đãi bạn.”

Vì bà Maddy nhất quyết không cho cô đụng vào nên cô và anh chỉ có thể ngồi một chỗ. Nhưng khách trong tiệm vào buổi chiều cuối tuần khá đông nên cả hai quyết định sẽ sắn tay áo, phụ giúp ông bà một tay.

Hoài Du tuy là lần đầu chạy bàn, nhưng anh làm quen khá nhanh nhẹn và rất được lòng khách hàng nhờ gương mặt thu hút của mình. Tiệm trà bỗng dưng đông hẳn, tiếng xì xào cũng ngày càng gia tăng, những ánh mắt si mê của mấy cô gái trẻ hướng về phía anh đầy mạnh liệt.

Quả nhiên có nhan sắc là một lợi thế lớn!

Người đem bánh, người pha trà, người bán hàng, làm việc không ngớt nhưng chẳng ai than vãn với nhau câu nào. Trong ứng ngoài hợp vô cùng ăn ý. Hơn nửa tiếng sau, mọi thứ đã ổn định, Ngân Tâm và Hoài Du cũng tìm cho mình một góc nhỏ bên cửa sổ trên lầu ăn bánh ngọt.

Mấy chậu tinh khôi của cô cũng được đặt ở đây, nhờ được ông bà nuôi dưỡng mà nó tươi tắn hơn rất nhiều, hoa nở ra cũng đẹp hơn ngày trước, nếu bố cô nhìn thấy chắc sẽ vui lắm!

“Nó nở đẹp quá!” Cô bất giác mỉm cười.

“Ra là cậu để mấy chậu hoa này ở đây. Sao không mang theo để tiện chăm sóc?”

“Tớ nghĩ nó hợp với nơi này hơn.”

Anh bỗng dưng chuyển chủ đề: “Sao ông bà lại gọi cậu là Kaytlyn?”

Ngân Tâm bỗng lại có chút tự tin nói: “Bà Maddy nói tên đẹp phải dành cho người đẹp.”

Anh mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Đẹp thì đúng thật…”

“Hửm? Cậu nói gì?”

“Tớ nói hợp với cậu. Kaytlyn!”

Ngân Tâm bật cười, anh trêu cô sao? Anh không được trêu cái tên ý nghĩa của cô đâu!

Ở phía dưới lầu bỗng dưng phát ra tiếng ồn rôm rả, tiếng có tiếng không, thu hút mọi người trên lầu kể cả Ngân Tâm và Hoài Du cũng phải chú ý.

“Các người không được tự ý làm ồn ở đây! Đây là nơi kinh doanh sẽ ảnh hưởng đến khách hàng. Các cô cậu, đừng có mà quá đáng như thế!”

“Quá đáng thì sao? Hôm nay ông bà phải giải thích rõ ràng, không thì đừng có trách tôi quậy tung cái tiệm của ông bà lên.”

“Các người bình tĩnh đi!”

“Bình tĩnh sao? Các người giở trở bẩn thỉu rồi còn bảo tôi phải bình tĩnh? Có phải là không bình thường hết rồi không?”

Khi cả hai xuống lầu, chỉ thấy ông Hàn và bà Maddy đang tranh cãi với hai ba người bên cửa hàng đối thủ đôi co qua lại. Họ lớn tiếng chất vấn ông bà vô cùng bất lịch sự. Khuôn mặt đỏ phừng của ông chủ tiệm vật tư nông nghiệp đối diện chứng minh cho tất cả những lời nói và hành động giận dữ của mình với người lớn tuổi vô cùng thiếu đứng đắn.

Lạc Hoài Du nhíu chặt mày, không vừa mắt nói: “Chú không được to tiếng nộ nạt người lớn tuổi như thế đâu ạ!”

“Chú ơi, có gì từ từ nói cũng được, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người.” Ngân Tâm cũng cố bồi vào thêm.

“Tụi mày lại còn là ai? Mấy đứa nhóc vắt mũi chưa sạch thì đừng có tùy tiện xen vào chuyện của người lớn. Mau cút đi hết!” Ông chủ tiệm đối diện ăn to nói lớn, chống tay mắng mỏ Hoài Du và Ngân Tâm.

Ngân Tâm nhận thấy không nên tranh cãi đôi co với mấy loại người không biết điều này, liền không muốn nói thêm điều gì nữa mà quay sang với ông bà.

“Chuyện là như thế nào vậy ông bà?”

Ông Hàn bất lực giải bày: “Bọn họ nói tiệm của chúng ta thuê người đến quậy phá tiệm của họ, khiến cho họ mất khách làm ăn xuống dốc, mất uy tín, mất hình ảnh gì đấy! Nhưng mà ông bà nào có biết mấy chuyện này! Ông cũng đã giải thích nhưng họ không tin…”

“Còn ngụy biện! Không phải ông bà ganh ghét với tôi thì còn ai? Ở khu phố này còn có ai kinh doanh vật tư nông nghiệp ngoài tôi và ông? Ông thù ghét, thấy tôi làm ăn phát đạt rồi ông thuê người chơi xấu, phá tôi chứ gì! Ông muốn nâng mình lên hạ tôi xuống đúng không?”

Lời nói mười phần, hết chín phần là quá quắt, không phải là cố ý gây hiềm khích thì cũng là ăn vạ khiến cửa hàng ông mất uy tín. Nghe thôi là đã thấy có mùi gian dối rồi! Đối phó với mấy loại người tự biên tự diện, ăn không nói có này thì phải cần người gian manh hơn. Tốt nhất là không được nhúng nhường thì mới dành lại được quyền lợi và công bằng cho bản thân.

Vừa hay Lạc Hoài Du đủ khả năng này!

“Không biết là kẻ nào đã gây náo loạn tiệm của ông chủ thế nhỉ? Có bắt được không?”

“Tôi mà bắt được thì cũng không đi tay không đến đây!”

“Ồ! Thế không bắt được à? Thế ông chủ có camera không nhỉ?” Anh tỏ vẻ thắc mắc, trong ánh mắt có chút đắc ý.

“Camera… camera? Kinh doanh nhỏ thì làm gì có gắn camera chứ!” Ánh mắt láo liên kia nói lên tất cả những gì mà Lạc Hoài Du muốn biết.

“Kinh doanh nhỏ thì cũng là kinh doanh! Không có bằng chứng cũng không có nhân chứng ông lấy lý do gì mà khăng khăng đổ lỗi cho ông Hàn? Đừng nói nhân chứng là vợ ông! Vô lý lắm!”

“Tôi có nhân chứng! Là cậu ta, cậu ta là người chứng kiến cửa hàng của chúng tôi bị đập phá!” Ông ta kéo ra một gã đàn ông khác rồi mặc nhiên nói.

Lần này xem ra lão chủ tiệm đã có người lấp liếm cho loạt hành vi giấu đầu lòi đuôi của ông ta. Đoán chắc tên kia sẽ một mực khẳng định rằng hắn là người tận mắt nhìn thấy, một lòng chỉa mũi nhọn về phía ông Hàn theo mục đích của lão chủ tiệm - người đã thuê mình với mức giá dưới vài nghìn tệ để diễn một màn kịch nhỏ. Cũng phải để cho anh ta có chút thành tựu nhỏ cho việc diễn xuất của mình chứ nhỉ!

“Phải đó! Tôi đã chứng kiến cảnh mấy tên côn đồ đập phá đồ đạc của chú Lý mà không hề có lý do. Mấy chuyện này chắc chắn là do có người thứ ghét mới có thể làm! Ông là đối thủ lớn nhất của chú Lý, chắc là ông đã thuê người hãm hại chú Lý chứ còn gì nữa!”

“Cậu đừng có mà ngậm máu phun người!” Ông Hàn tức giận đến mức đỏ bừng.

Kệ cả Ngân Tâm cũng không thể im lặng nổi trước sự quá đáng này, cô mạnh mẽ nói: “Mấy người chỉ toàn nói lời một phía, không có bằng chứng đừng tùy tiện đổ lỗi cho người khác!”

“Chà! Ông chủ đây đã cho anh bao nhiêu để diễn vở kịch này nhỉ? Đủ cho một bữa nhậu không? Tôi không biết là có đủ hay không nhưng tôi biết chắc nó không đủ để anh đóng tiền phạt tại sở cảnh sát cho hành vi vu khống người khác là bao nhiêu đâu! Nếu chúng tôi làm lớn chuyện thì nặng nhất là ngồi tù đấy!”

“…”

“Ông ơi con nhớ là tiệm chúng ta có một chiếc camera giấu kín ở trước cửa quay 360 độ mà phải không ạ? Chắc hẳn nó cũng có phản chiếu hình ảnh cửa tiệm đối diện RÕ NÉT nhỉ?”

Ông Hàn nhận ra ánh mắt quyết đoán của anh liền hiểu ý, được đà ông thuận gió đẩy thuyền, ông nghiêm nghị nói: “Đương nhiên rồi, là camera giấu kín mà ông lắp khoảng vài tháng trước để phòng cho mấy trường hợp như hôm nay.”

Quả nhiên vở kịch nhỏ của Hoài Du có tác dụng! Mới chỉ vài ba câu đe doạ mà tên kia đã tái xanh mặt mày, tay bám víu vào nhau tự tạo cho mình một lớp bọc phòng vệ. Nhưng hình như nó vô nghĩa hoàn toàn.

Lạc Hoài Du từ đầu đến cuối căn bản là vô cùng khinh thường với hành động dại dột kia của tên chủ tiệm. Còn có cả người hùng của công lý nào đó nữa, quả đúng là không sai cho câu nói ‘đường đi hay tối, nói dối hay cùng’ mà.

“Khoan đã… tôi có lời muốn nói, tôi… tôi…” Gã đàn ông ngập ngừng liên hồi, vì sợ bị lộ tẩy.

“Ồ! Chú muốn thay đổi quan điểm rồi ạ?”

“Tôi không biết gì hết, ông ta bảo sẽ cho tiền tôi, bảo tôi phối hợp với ông ta vu oan giá hoạ cho ông bà khiến cho hình ảnh của ông bà xấu đi. Lúc đó ông ta sẽ nhân cơ hội lật đổ của tiệm của ông bà, rồi ở khu phố này chỉ có một mình ông ta kinh doanh vật tư nông nghiệp nên lợi nhuận sẽ nhiều hơn, sẽ thu hút khách hàng hơn. Chẳng qua mấy cái thứ mà bị đập phá bên cửa tiệm là dàn dựng hết, nó cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền cả, là ông ta làm quá lên thôi.” Gã đàn ông bị dồn vào ngõ cụt, túm quá mà khai báo ra hết mọi kế hoạch của hai người không xót một chữ nào.

Tên chủ tiệm như bị tát một gáo nước lạnh vì cú lật mặt đầy ngoạn mục của đồng bọn, tức giận đến mắng không ra lời: “Này, cái tên khốn này! Sao mày lại…?”

“Ông khỏi phải mắng! Tôi trả lại tiền cho ông này! Nhận có bao nhiêu mà phiền phức chết đi được.” Gã đàn ông nhăn nhó mặt mày, lấy tiền từ trong túi ra trả lại rồi lẩm bẩm rời đi trước khi gánh lấy hậu quả.

Ngân Tâm nhẫn nhịn hỏi: “Chú còn gì để nói nữa không?”

“Xin lỗi ông Hàn và bà Maddy đi chứ! Mau xin lỗi đi!”

“Phải đó! Xin lỗi đi!”

Mấy người hàng xóm bu xung quanh bàn tán rôm rả, ai cũng đồng ý buộc tên chủ tiệm phải có một lời xin lỗi chân thành đến ông bà. Rõ ràng là ông ta đã mắc một sai lầm và rước cho mình một mối hoạ lớn.

Hoài Du bỗng ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Hãy nói ra những gì cậu biết để trừng trị ông ta.”

“Tớ…” Cô sợ, sợ mình không đủ dũng khí để bảo vệ người mình yêu thương bất cứ lúc nào như Hoài Du, cô chưa đủ can đảm đó.

“Lần này có tớ ngay sau, bảo đảm cậu sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Tớ chắn cho cậu nếu ai đó muốn động tay động chân với cậu.”

“…”

“Tớ nhanh nhẹn lắm đấy!” Anh khẽ cười.

Tên chủ tiệm đối thủ vẫn bình chân như vại tỏ vẻ bình thản đến cùng. Cương quyết không xuống nước nhận lỗi. Nhìn vẻ mặt cố chấp, hách dịch của ông ta khiến người nhìn vô cùng khó chịu, đặc biệt là Hoài Du cảm thấy ngứa mắt vô cùng.

Tên chủ tiệm nói với vợ mình: “Đi về!”

Ngay lúc ông ta quay lưng trở về thì cô cũng kịp lên tiếng, thành công khiến ông ta dừng bước, cô dũng cảm nói: “Dựa vào luật cạnh tranh thì chú đã vi phạm phải hai điều. Thứ nhất là gây rối hoạt động kinh doanh của ông Hàn và bà Maddy, cụ thể là la hét và mắng mỏ người khác làm ảnh hưởng đến chủ thể kinh doanh và khách hàng của họ. Thứ hai là tội bêu rếu, vu khống đối thủ và nguy tạo bằng chứng trong kinh doanh. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ cho việc đưa chú đến đồn cảnh sát vì vi phạm cạnh tranh không lành mạnh rồi ạ!” Ngân Tâm nhờ có được sự tin tưởng của Hoài Du và ông bà mà có được dũng khí để nói ra được mọi điều lệ dựa vào luật pháp.

“Con nhóc con này! Mày nghĩ mày là ai mà đe doạ tao?” Ông ta lớn tiếng, hung hăng lại gần, xắn tay áo lên chuẩn bị tác động vật lý lên cô.

Lạc Hoài Du nhanh tay bắt lấy cánh tay của ông ta, tay còn lại nắm lấy cổ tay cô kéo ra sau mình. Trưng ra ánh mắt như muốn thét ra lửa điện nhìn trừng vào tên chủ tiệm không rời.

Lần thứ hai, cô dám nói ra những câu từ quan minh mà mình cố khống chế và kiềm nén. Vì cô luôn đinh ninh cho rằng mình chưa đủ khả năng để chống chọi lại với sức mạnh to lớn hơn mình, cho đến khi có Hoài Du. Cô không còn một thân đơn độc như trước đây để người ta tùy tiện ức hiếp, la mắng. Anh ở ngay sau lưng cô, sẵn sàng làm tấm khiêng kiên cố che chắn cho cô.