Kẹo Đường

Chương 37: Khó tránh



Kỳ thi học sinh giỏi chỉ còn vỏn vẹn một ngày nữa là sẽ diễn ra, lần này vẫn như mọi năm, diễn ra ở tại huyện của cô và anh nên không cần phải di chuyển đi xa. Hôm qua, các bạn học từ huyện khác cũng vừa tới, Hoài Du và Ngân Tâm và các bạn đã có đi chào hỏi và làm quen.

Giáo viên bảo những ngày này nên hạn chế ôn thi quá sức, ra ngoài chơi cho khuây khoả, để cho tinh thần thoải mái tránh áp lực. Chủ nhiệm Trần trước đó vài ngày đã liên tục dặn đi dặn lại rằng phải để mình trong tâm thế trầm ổn, thi để lấy kiến thức và kinh nghiệm, không cần phải chú trọng vào việc đạt giải.

Chấn an là như thế, nhưng chủ nhiệm Trần hiểu rõ năng lực của Hoài Du, Ngân Tâm và cả Nhã Tịnh ưu tú đến mức nào. Vì thế mà không lo lắng quá nhiều.

Quỳnh Châu và Tư Thần sợ cả hai ôn thi vất vả nên đã bàn với nhau sẽ rũ cô và anh cũng đi ăn đêm cho khuây khoả. Buổi tối sau khi cả nhà đã đi nghỉ ngơi, Quỳnh Châu ghé qua phòng Ngân Tâm, còn Tư Thần thì tiến thẳng lên phòng Hoài Du bắt đầu công cuộc lôi kéo.

Cốc, cốc, cốc!

“Ai?” Hoài Du trong phòng vẫn còn đang chơi game vọng ra bên ngoài.

“Là tớ Tư Thần!”

Hoài Du nhíu mày thắc mắc, nhưng cũng chậm chạp ra mở cửa.

“Cậu vào nhà bằng cách nào?”

“Quỳnh Châu mở cửa đấy!”

Hai người này lại bày trò gì đây?

“Vì?”

Tư Thần cười tươi nói: “Muốn rũ cậu đi ăn khuya.”

“Không đi!” Vừa nói vừa chuẩn bị đóng cửa.

May mắn Tư Thần giữ kịp cửa, kịp thời nói thêm vào lời: “Mai cậu thi rồi, muốn đưa cậu đi ăn cho bớt căng thẳng.”

“Tớ không căng thẳng, đi ăn nhớ đưa Quỳnh Châu về cẩn thận.” Ván game còn đang chờ, anh không có thời gian nói thêm với cậu bạn liền chuẩn bị đóng cửa.

“Ngân Tâm cũng đi nữa! Cậu không đi thật sao?”

Vừa nghe đến tên cô, Hoài Du liền khựng lại vài nhịp. Ngân Tâm cũng đi, ba người họ đều đi, thì anh cũng phải đi cho họ vui chứ nhỉ! Đi cho xôm tụ, đông đủ thôi chứ không phải vì có ai đâu!

Nói rồi liền thay đổi thái độ, bày gương mặt miễn cưỡng nói: “Hình như tớ cũng hơi đói rồi! Đi ăn cũng được.”

Tư Thần thừa hiểu lý do, liền cũng thuần theo anh gật đầu: “Vậy đi thôi!”

Phía bên Quỳnh Châu, y rón rén đi qua dãy phòng của dì Hoa, tiến gần đến phòng Ngân Tâm khẽ gõ cửa.

Cốc, cốc, cốc!

“Ai vậy ạ?” Ngân Tâm nhỏ giọng hỏi.

“Là tớ! Quỳnh Châu.”

Nghe thấy giọng Quỳnh Châu khẽ cất, Ngân Tâm mỉm cười vui vẻ mở cửa.

“Cậu chưa ngủ sao Quỳnh Châu?”

“Tâm Tâm, cậu có đói không?”

Dù đang bận nhưng cô vẫn chu đáo hỏi: “Cậu đói à? Tớ nấu gì cho cậu ăn nhé!”

“Nhưng giờ nãy mà nấu là sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người trong nhà…”

“Giờ phải làm sao? Hãy cậu uống sữa được không?” Cô cũng hết cách.

Chỉ đợi bao nhiêu đó, y chớp cơ hội rủ rê: “Cậu có đói không? Ra ngoài ăn với tớ đi!”

Cô tròn xoe mắt, hơi bất ngơg khi nghe lời đề nghị của Quỳnh Châu, cô hoang mang hỏi: “Giờ này sao? Không ổn đâu Quỳnh Châu!”

Quỳnh Châu tự tin nói: Hoài Du “Không sao đâu, tớ bảo kê cho cậu!”

“Nhưng mà… bọn mình là con gái ra ngoài giờ này nguy hiểm lắm!”

“Ở ngay đường lớn thôi mà, không xa đâu.”

“Đi đi mà Tâm Tâm… chẳng lẽ cậu nỡ để bạn của mình đói vật vã hả?” Quỳnh Châu ra sức làm nũng với cô.

Ngân Tâm đối với mấy trường hợp nguy hiểm này thường không dám mạo hiểm tùy tiện, cô vẫn nghiêm ngặt với quy định của bản thân, nhưng có những trường hợp khi cô rơi vào thường không trống cự bằng nghị lực mạnh mẽ của mình được. Nhất là kể từ khi quen biết Hoài Du và Quỳnh Châu. Hai anh em nhà họ khiến cuộc sống của cô không những bị quay như chong chóng, mà còn đảo lộn lung tung.

Cô cố giải thích một chút nữa: “Nhưng mà… trễ như vậy, nếu ông bà chủ mà phát hiện là không ổn đâu đó!”

“Không sao đâu mà, chúng ta đi nhanh về nhanh, cửa sau không tạo tiếng ồn, chúng ta đi bằng cửa sau. Đi nha! Tớ đói muốn xỉu rồi nè!”

“Thế đi nhanh về nhanh nha! Trễ lắm rồi!”

Quỳnh Châu được sự đồng ý của cô liền nhảy cẩng lên như một đứa trẻ, hứng khỏi nói: “Tuyệt! Đi thôi Ngân Tâm.”

“Chờ tớ lát, tớ lấy ít đồ.”

“Ừ!”

Sau khi lấy đi vài món đồ và ít tiền cần thiết, cô nhanh chóng trở ra cùng Quỳnh Châu. Cả hai nắm tay nhau lẻn ra từ cửa sau.

Vì lén lút ra ngoài ở cổng sau nên khá tối, chỉ có một vài nơi có ánh đèn vàng loe loé sáng ở bên trong. Quỳnh Châu vừa vặn cửa, Ngân Tâm liền thấy làm lạ.

“Sau cửa sau lại không khoá vậy?”

Quỳnh Châu ngây ngô trả lời: “Tớ không biết…”

Nghe tới đây cô liền cảm thấy lạnh sống lưng, trong đầu liên tưởng đến cảnh tiếp theo sẽ gặp phải ăn trộm. Cô nuốt nước bọt, tự chấn an bản thân có lẽ dì Hoa quên bén đi thôi.

“Ra ngoài rồi tính!”

Ngân Tâm nhìn trước ngó sau, lí nhí nói: “Hay là mình bật sáng đèn đi được không?”

“Hệ thống đèn nhà chúng ta có chuông báo, bật sẽ phát ra tiếng.”

“Nhưng mà lỡ là ăn trộm thì sao?”

Quỳnh Châu tự tin nói: “Là người của chúng ta. Ra ngoài rồi biết!”

Cô ngơ ra, không hiểu chuyện gì: “Hả?”

Quỳnh Châu vặn cửa, cửa vừa mở cô vừa đi được một bước, chân còn chưa chạm đến cầu thang đã va vào ai đó phía trước. Tim cô như nhảy ra ngoài, túm quẫn mà hét lên, tay chân vung ra loạn xạ.

“Ăn trộm! Uhm!” Vừa hét lên một hai từ cô đã bị người kia nhanh trí ôm eo bịt miệng.

“Là tớ, Lạc Hoài Du!” Anh cũng rối ngay theo cô nhưng may rằng phản xạ nhanh mới kịp ngăn cản.

“Hoài Du?”

Hoá ra Quỳnh Châu muốn cho cô bất ngờ, người mình mà y nói là Hoài Du và Tư Thần. Hại cô một phen sợ đến chảy nước mắt, nếu lúc nãy là trộm thật thì e là sẽ không xong đâu.

“Doạ tớ sợ chết mất!”

“Được rồi, được rồi, xin lỗi cậu mà Tâm Tâm.”

“Đừng có vòng vo nữa, đi nhanh rồi về!” Hoài Du lên tiếng.

Sau khi năn nỉ được bác bảo vệ, được sự chấp nhận che dấu của ông cả bốn người cùng nhau ra khỏi nhà. Quỳnh Châu và Tư Thần xung phong đi phía trước chỉ đường, còn cô và anh thì nối gót theo sau. Trên đường đi Quỳnh Châu nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, còn cô chỉ có thể cười bất lực.

Đi được một lúc anh liền cảm thấy có chút nhàm chán, liền kiếm một vài chuyện trêu chọc cô: “Ngân Tâm, cậu chưa nghe đi đêm lắm có ngày gặp ma à?”

Cô lắp bắp nói: “Nói… nói gì vậy chứ? Tớ mới đi có lần đầu, sao… sao mà gặp được!”

Lúc nãy thì là trộm bây giờ lại là ma! Bộ anh tính trêu cô đến ngất luôn hay sao? Cứ thích doạ người ta thôi.

“Ừm! Cứ cho là vậy đi!” Anh nở nụ cười hài lòng, cho tay vào túi quần rồi bước dài hơn về phía trước.

Và thế là đằng sau chỉ còn lại một mình cô, Ngân Tâm nhìn đông ngó tây rồi chợt rùng mình với cảnh vật yên tĩnh xung quanh. Cô nhanh nhẹn tiến gần sát lại phía anh mà không nghĩ ngợi.

Giờ khuya, mấy hàng quán gần nhà cũng đã dọn dẹp gần hết, chỉ còn một hai quán rượu đêm khuya, kế bên là một quán nướng nhỏ vẫn còn hoạt động. Vẫn là mùi đồ nướng thơm lừng lôi kéo chiếc bụng đói của bốn người đến. Ngân Tâm dù biết không tốt nhưng cũng vì ba người còn lại đói mà chấp nhận theo cùng.

“Mọi người cứ ăn thoải mái, hôm nay Quỳnh Châu này bao hết!” Y vừa nói vừa vỗ ngực tự đắc.

Tư Thần vừa ăn vừa khen ngợi Quỳnh Châu: “Vẫn là Quỳnh Châu có mắt chọn, đồ ăn ngon miễn bàn.”

“Đương nhiên rồi!”

Hoài Du giở giọng chế giễu: “Không phải là quơ đại à?”

“Không hề nha! Tâm Tâm à, cậu ăn thấy có ngon không?”

“Ừm, cũng khá ngon! Nhưng mà mấy món này nhiều gia vị lắm, nên hạn chế ăn. Lần sau chỉ nên ăn mấy món nhẹ thôi.” Dù sao mấy món này cũng không phải là món khoái khẩu của cô, nhìn nó màu sắc sặc sỡ thế thôi chứ chứ toàn là ớt và gia vị.

“Chỉ một hôm thôi! Nhưng mà ngon mà đúng không?”

Cô cười tươi đáp: “Ngon!”

Quỳnh Châu đắc ý quay sang nhìn anh nói: “Thấy chưa? Đến người khó tính như Tâm Tâm mà cũng thấy nói ngon thì em không có quơ đại đâu nhé!”

Cả bốn tươi cười vui vẻ giữa thời tiết khuya tháng 10 se se, vừa ăn đồ nướng vừa uống trà nóng cực kỳ náo nhiệt. Ngân Tâm nở nụ cười tươi rói khi thấy mọi người vui cười thân thiết, hoà nhập cuộc vui.

Bỗng một giọng nói quen thuộc từ đằng sau gọi tên cô.

“Âu Dương Ngân Tâm?”

Những nụ cười chợt tắt ngúm khi nghe thấy giọng của một người phụ nữ trung niên chua ngoa gọi cô. Ngân Tâm ắt hẳn là người tái xanh cả mặt khi va phải giọng nói quen thuộc đến ám ảnh ấy. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến bà ta vậy mà lại xuất hiện ở đây.

“Mẹ… mẹ?” Cô hoảng đến mức đánh rơi cả xiên thức ăn cầm trên tay.

Tư Thần ngây thơ hỏi: “Mẹ cậu sao Ngân Tâm?”

Khi Ngân Tâm cất tiếng gọi, thì hai anh em nhà họ Lạc đã biết có chuyện không hay sẽ xảy ra với cô. Họ ngay từ đầu đã biết chuyện gia đình cô thông qua dì Hoa nên giữ gương mặt lạnh tanh, đề phòng. Không như Tư Thần, cậu ấy vẫn chưa biết chuyện.

Xem ra vẫn là người muốn tránh càng không thể tránh!

“Cháu chào dì ạ!”

Quỳnh Châu lạnh lùng nói: “Chào hỏi làm gì?”

“Có chuyện gì sau?” Chưa bao giờ Quỳnh Châu bày ra cái thái độ cay đắng dành cho người lần đầu gặp cả, bình thường y hung dữ, đanh đá là thế, nhưng cũng không phải là người ngang nhiên vô cớ khó chịu với người khác. Đến đây Tư Thần dường như cũng cảm nhận được có vấn đề, liền trở lại dáng vẻ nghiêm túc.

Thanh Nhược châm biếm nói: “Âu Dương Ngân Tâm! Mày giỏi quá nhỉ? Mẹ mày thì khổ cực đi kiếm tiền, còn mày thì hay rồi, lại còn thông thả ngồi đây ăn khuya. Xem bộ mày làm kẻ hậu người hạ cũng được kha khá đó chứ!” Giọng mười phần hết tám phần là vòi tiền, hai phần còn lại chính là khinh rẻ con gái mình.

Quỳnh Châu tuy bất bình, nhưng vẫn giữ được thái độ tôn trọng bảo vệ cô, y nói: “Bác nói chuyện kiểu gì thế ạ?”

“Âu Dương Ngân Tâm ra đây nói chuyện!” Vì biết Quỳnh Châu là chủ nên Thanh Nhược không dám giở thái độ ngang ngược, cô mà mất chén cơm thì bà cũng chẳng có được một đồng.

Lòng cô rối bời, kiềm chế nói: “Những chuyện con muốn nói cũng đã nói trong lá thư, kèm với một khoản tiền con gửi đi vài tuần trước rồi. Con với mẹ không còn bất kỳ chuyện gì nữa… chúng ta về thôi!”

Ngân Tâm ngay lúc này chỉ muốn tránh mặt ngay lập tức, cô đến cuối cùng vẫn là không đủ can đảm để đứng trước mặt mẹ ruột nói ra mấy lời nguội lạnh, vô tình đến thế. Dẫu quá khứ có ra sao, hiện tại có thế nào, cô vẫn là không thể.

Quỳnh Châu dẫu muốn làm cho ra lẽ nhưng cũng tôn trọng ý kiến của cô. Cả ba cùng Ngân Tâm rời đi.

Thanh Nhược trợn tròn mắt, bừng bừng lửa giận, giựt tóc cô kéo lại, gắt gỏng nói: “Mày đứng lại! Chưa xong mà mày đi đâu hả?”

“A!”

“Bác làm gì đó! Đừng có mà làm loạn!” Hoài Du tức giận, nhanh tay gỡ tay bà ta ra khỏi tóc cô, đẩy về sau.

Cùng lúc đó, Tiêu Minh vừa trở ra, ông ta thấy vợ mình đang đôi co cùng mấy đứa trẻ liền chạy lại.

“Này! Bác sao lại làm thế?” Tư Thần chen lên phía trước chắn cho cô.

Quỳnh Châu trừng mắt nói: “Này! Vừa phải thôi!”

“Ngân Tâm? Sao mày ở đây?” Lão Tiêu Minh hơi ngỡ ngàng.

Anh khó chịu trả lời: “Ở đây thì liên quan gì đến ông?”

Nếu chuyện này không chấm dứt ở đây, đôi bên đôi co mãi không có hồi kết thì mọi chuyện sẽ đi xa hơn. Thanh Nhược sẽ làm lớn chuyện, nhất quyết không để cô đi, mà cả ba người bạn của cô cũng kiên định bảo vệ cô, chống trả với Thanh Nhược và Tiêu Minh. E rằng sẽ không chỉ là chuyện gia đình, mà còn ảnh hưởng đến các quán ăn và mọi người xung quanh. Lúc đó chắc chắn là lại lên sở cảnh sát vì tội gây rối trật tự công cộng cho mà xem.

“Mẹ có gì thì cứ việc nói ra ở đây. Con không đi đâu hết!” Ngân Tâm chỉ đành nhường bộ.

“Tụi nhóc con, không liên quan thì tránh ra! Đây là chuyện gia đình của Ngân Tâm, các cô các cậu liên quan gì mà xen vào?”

Quỳnh Châu dõng dạc nói: “Chúng tôi là bạn của Ngân Tâm!”

Phớt lờ Quỳnh Châu, lão Tiêu Minh khốn nạn nói: “Này! Nuôi cho mày đủ lông đủ cánh là mày muốn bay đi chứ gì? Mày từ cha từ mẹ mày đúng không? Ai cho mày cái quyền đó!”

Hoài Du sắc lạnh mở lời: “Tốt nhất là ông nên rời đi! Vì ông cũng chẳng phải là gia đình của cậu ấy, ông không có quyền can thiệp vào cuộc sống của cậu ấy.”

Lạc Hoài Du chứng kiến họ tùy ý ức hiếp cô, nhưng bản thân lại chẳng thể làm được gì cho cô, khiến tâm trạng của anh như muốn bùng nổ. Tự hỏi liệu pháp luật có xử lí được hai con người thiếu đạo đức như vậy không? Hay là chỉ có xã hội mới có thể làm được? Nếu vậy thì anh cũng muốn giúp cô thoát khỏi hai vũng bùn này càng sớm càng tốt!

Nhìn gương mặt bất lực của cô, mà anh không khỏi khó chịu trong lòng.