Kẹo Thủy Tinh

Chương 31: Phim



Cả ngày trời đều trong xanh. Nhưng lúc sắp tan làm, trời lại mưa.

Trì Cách gọi điện thoại, anh nói: "Anh đến đón em."

Khương Lâm Tình: "Không phải lại đội nón đen, khẩu trang đen, áo khoác đen, cả người đen thui chứ?"

Anh cười khẽ: "Anh ngồi xe đến."

"Em không muốn ngồi xe anh mượn đâu."

"Anh ngồi taxi đến đón em."

"Được."

Mưa nhỏ rơi xuống nên nước không thể bắn ra tung tóe được. Khương Lâm Tình lại đang mong chờ đến lúc tan làm.

Khương Lâm Tình được cả bộ phận rất coi trọng, nguyên nhân là do cô làm việc rất nhiệt tình. Thật ra thì không phải vì nhiệt tình, cô là một người nhàm chán, cảm thấy mình phải làm thứ gì đó thật phong phú mới được.

Cho đến hôm nay, khi biết Trì Cách đến đón mình, cô mới không có lòng dạ nào nghĩ đến công việc được nữa.

Sắp tan làm, Khương Lâm Tình thu dọn đồ đạc. Bình thường cô hay ra vào cửa phía Tây của nơi làm việc, bởi vì nơi đó cách trạm xe lửa rất gần.

Nhưng dừng xe ở cửa Tây thì có chút phiền phức.

Cửa Nam lại có một quảng trường được xanh hóa rộng rãi. Xe taxi chạy vào, có thể chạy thẳng đến trước cửa chính.

Khương Lâm Tình đi đến cửa Nam, thấy một người đàn ông đang đi đến. Cô ngạc nhiên, đây chẳng phải là người đàn ông cao gầy giúp cô giải vây ở khu biệt thự suối nước nóng à?

Người đàn ông cũng nhìn thấy cô, gật đầu chào.

Cô cũng nhìn anh ta gật đầu.

Lại đợi thêm một lát, một chiếc taxi dừng ở cửa Nam. Nhưng khách lại không xuống. Khương Lâm Tình lại nhận được điện thoại của Trì Cách, nên cô lập tức đi ra ngoài.

Trì Cách không đội nón, dùng khẩu trang che lại miệng và mũi, che hết nửa gương mặt. Cho đến khi người lái xe rời khỏi tòa nhà làm việc, anh mới tháo khẩu trang xuống nói: "Lại mưa rồi."

Cô nhìn anh: "Hôm nay nghỉ ngơi thế nào rồi?"

"Đã nghỉ khỏe rồi, đang có tâm trạng tốt nên mời em đi ăn cơm tối."

Thấy đôi mắt anh cũng cong lên, nên cô cũng cười: "Đi đâu ăn đây?"

"Buổi trưa anh vừa tìm ra một nhà hàng Tây."

"Anh trả tiền hay là em trả tiền thế?"

"Của em không phải của anh sao?"

"Ngoại trừ việc cho anh, em còn phải để chút tiền tiết kiệm."

"Được, tối nay anh trả."

Khi xe dừng lại dưới tầng của nhà hàng Tây, Khương Lâm Tình đau lòng. Cô bị anh kéo vào trong. "Nơi này đắt lắm đó." Cô nói với anh.

Cho đến khi ngồi xuống, Trì Cách cũng không nói gì với cô.

Cô dùng sức kéo thực đơn lên che miệng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta chọn một phần cơm chiên hải sản thôi, rồi chia nhau mà ăn nhé."

Anh học theo cô, cũng dùng thực đơn che miệng lại nói: "Tiền của anh, cũng chẳng phải của em. Em tiết kiệm thế làm gì?"

Cô phản bác: "Của anh không phải của em sao?"

Anh cười: "Có lý đó."

Cô hiểu, hai người đều cho rằng, của đối phương chính là của mình.

Trì Cách nhìn nhân viên phục vụ gọi món ăn, tim Khương Lâm Tình đập nhanh liên hồi. Cô lại nhỏ giọng nói: "Thật ra em chỉ cần ăn cơm chiên hải sản là được rồi."

Trì Cách đột nhiên nói: "Tối nay có chuyện."

"Chuyện gì?"

"Ăn tối xong, chúng ta về nhà nói."

Tự nhiên, cô lại nhớ đến cái thứ trời sinh kia của anh, không biết anh muốn gì… Cô ho khan nói: "Anh muốn gì thế?"

"Em nghĩ sao?" Nhìn cái dáng vẻ lưu manh này của anh, trông lại càng hợp với thứ mà cô nghĩ đến hơn.

Cô ngồi thẳng lên, nói: "Nghĩ là anh cũng không dám như thế đâu."

*

Đôi khi Khương Lâm Tình có ảo giác là, Trì Cách là một người rất thú vị.

Anh tỏ vẻ mình là người ham tiền. Nhưng mà trừ tiền ra, đối với ăn mặc, hay tiêu xài, anh đều không quá khắt khe. Anh có chút không vừa ý với chiếc quần cụt giá mười chín đồng, chắc cũng bởi vì kích thước của nó thôi.

Mà "thiên phú dị bẩm" mỗi buổi sáng của anh, cũng là hiện tượng sinh lý bình thường. Đây là sự thay đổi hooc- môn trong chu kỳ giấc ngủ và không liên quan gì đến dục vọng nào của anh cả.

Tổng kết lại là, anh không phóng túng quá đáng.

Cũng giống như bây giờ, hai người ăn xong cơm Tây, anh kéo cô về nhà. Tắt đèn lớn đi, chỉ mở đèn đế thấp thôi.

Trong không gian nho nhỏ ngoại trừ bóng tối, chỉ còn lại màu vàng nhàn nhạt.

Khương Lâm Tình ngạc nhiên hỏi: "Anh tính làm gì thế?"

"Anh vẫn luôn không thích phim kinh dị." Một ngọn đèn đế thấp chiếu đến chỗ anh. Một nửa người anh chìm trong bóng tối, một nửa lộ ra ngoài ánh sáng: "Anh muốn khắc phục thói quen này."

Để đối phó với điểm yếu cực đoan này, Trì Cách lại chọn cách cực đoan hơn. Ngày hôm qua là lần đầu tiên anh không dùng thuốc. Những đòn tấn công anh trước dây thường đến từ ký ức, giờ đây, thông qua các điều kiện kích thích trí nhớ, anh mới bị tái phát.

Một khi không có chất xúc tác, anh và người bình thường chẳng khác gì nhau.

Anh không muốn giữ lại những điều như thế cho cuộc đời mình: "Khi anh xem phim kinh dị, có lúc sẽ trở nên không phải là anh nữa."

Cô lập tức hiểu ngay: "Thì ra là anh sợ à."

Trì Cách ngồi lên ghế sofa giường, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Khương Lâm Tình hỏi: "Anh muốn rèn luyện lá gan của mình sao?" Suy nghĩ đến mức độ "sợ" này, nhất định là gánh nặng rất nặng nề đó. Cô biết anh muốn giải thoát.

Trì Cách gật đầu.

Cô ngồi xuống: "Không sợ, em ở đây."

Không phải Khương Lâm Tình đang muốn phóng đại tầm quan trọng của mình với Trì Cách, mà thông qua chuyện xem kịch lần trước, thông qua chuyện ngày hôm qua, cô mơ hồ biết rằng, cô có một sức mạnh không thể giải thích được. Nếu không, anh sẽ không để cô xem cùng anh rồi.

Lúc học đại học, cô còn nhớ, mấy bạn nam đều thể hiện mình là một người mạnh mẽ, chẳng sợ gì cả.

Trong lớp cũng từng lưu hành những bộ phim kinh dị nổi tiếng suốt khoảng thời gian dài.

Lúc ấy cô nghe nói, bên khu ký túc xá của nam sinh ai ai cũng không sợ trời không sợ đất. Mà bên khu ký túc xá của nữ sinh này, thỉnh thoảng xem phim thì ôm nhau run lẩy bẩy, cũng có người nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng.

Khương Lâm Tình lại tương đối bình tĩnh, cô thấy không có gì thú vị cả. Có lúc có cảm xúc, cô cũng biết sợ. Nhưng cô luôn biết đó chỉ là diễn, là giả thôi.

Cô cũng rất hiểu Trì Cách, cũng biết giới hạn của anh.

Bây giờ, cô tuyệt đối sẽ không cười chê anh nhát gan. Cô nghĩ rồi nói: "Mấy thứ kinh dị đó, có người sợ hình ảnh, có người sợ âm nhạc. Có lẽ chúng ta cũng nghiên cứu một chút, bốc thuốc phải bốc đúng bệnh không phải sao?"

Trì Cách nói với cô: "Anh đều sợ."

Cô cười: "Không sao, chúng ta phá bỏ từng cái vậy."

Suy nghĩ này của Trì Cách vẫn còn quá nóng vội. Từ hôm qua đến giờ, chỉ mới qua có hai mươi tư giờ. Với anh mà nói, hình ảnh hay âm nhạc, đều tiềm tàng khả năng hết, anh còn chưa kịp quên, nghe được một khúc nhạc dạo thì cả người anh đã rợn cả tóc gáy.

Bên trái anh có người. Anh dùng tay trái nắm thật chặt người duy nhất này.

Phim này chỉ có hai tông màu xám và trắng.

Khương Lâm Tình cảm thấy, Trì Cách chọn sẽ chọn bộ phim có cấp bậc rất cao. Nhưng trái lại, bộ phim này chỉ là trò trẻ con thôi.

Cô trao một nửa suy nghĩ của mình cho anh.

Ngày đó Trì Cách cũng thế, hô hấp anh đột nhiên yên tĩnh. Hay nói cách khác, giống như là đã mất hẳn đi.

Cô bắt đầu sợ, không phải sợ hình ảnh giết người trong phim, mà là lo anh lại vùi mình vào một thế giới không tiếng động.

Cách khắc phục này thật sự quá tàn nhẫn.

Cô dùng một bàn tay khác, che mắt anh lại.

Trì Cách muốn nhắm mắt nhưng anh đã mất đi quyền khống chế cơ thể mình, ánh mắt không tự chủ được, có như thế nào cũng phải thu hết những hình ảnh đáng sợ này vào mắt.

Bây giờ, trước mắt anh đã có một bàn tay mềm mại. Những ngón tay đan chặt vào nhau, nên không có bất kỳ một luồng ánh sáng này có thể xuyên qua khe hở truyền vào mắt anh được. Bên tai anh đã chẳng còn nghe thấy tiếng nhạc quỷ quái của bộ phim kinh dị đó nữa, chỉ còn giọng cô nói: "Không sợ, em ở đây."

Tai anh nghe được giọng nói của cô.

Cô còn nói: "Muốn khắc phục thói quen phải làm từng bước từng bước. Ví dụ như tối nay, anh không cần nhìn, cũng chẳng cần nghe. Như lúc em học đại học đã từng làm nhiều việc có ý nghĩa, em thường đến trại trẻ mồ côi kể chuyện cho mấy bạn nhỏ nghe. Bọn họ nói, em kể chuyện sinh động như thật luôn. Như em đã nói đó, phim kinh dị cũng giống như nhau cả thôi. Trước đó em đã nói với anh rồi, anh nghe em đi, chẳng có gì để sợ cả."

Trì Cách thật sự không còn nghe được thứ âm nhạc quỷ quái kia nữa rồi.

"Câu chuyện kể về một vụ án giết người. Tình tiết của vụ án mạng này thì hôm nay tạm thời bỏ qua." Khương Lâm Tình chỉ dùng một câu nói, đã tóm tắt xong hết nội dung bộ phim dài mười mấy phút rồi.

Trước mắt Trì Cách chỉ còn nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô.

Ánh sáng ảm đạm, nhẹ nhàng rơi xuống mặt anh, chiếu rõ mồ hôi lạnh đang toát ra của anh. Anh làm mấy động tác như cá thở, như muốn nói nhưng chưa nói được.

Bỗng Khương Lâm Tình nhìn thấy được vết sẹo trên cổ anh. Vết sẹo nằm ở nơi đó, như một cái bóng.

Yết hầu của Trì Cách lăn lên lộn xuống mấy lần, cuối cùng anh cũng nhắm mắt lại, nhích đến gần cô, vùi đầu vào vai cô.

Khương Lâm Tình nhìn anh, vòng tay ôm lấy anh. Cô khen anh: "Anh thật dũng cảm."

Tối nay, Trì Cách có thể nói, nhưng không nói nhiều. Anh cũng cong cong khóe miệng lên, ánh mắt thì trông rất thả lỏng. Anh còn rất thích kéo lấy tay cô.

Hôm qua nằm chung giường, nên trái lại hôm nay Khương Lâm Tình ngủ ở đây cũng rất tự nhiên.

Cô lên giường, vặn người một cái. Chẳng trách Trì Cách lại muốn cô mua cái giường này, thật sự rất thoải mái.

*

Ngày hôm sau, Khương Lâm Tình lại phải ra ngoài công tác. Cô mặc một cái áo hình Garfield và quần jean rộng thùng thình.

Cô đến dưới lầu công ty, hội họp với mấy người đồng nghiệp.

Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng đối diện. Cô nhạy bén vọt đến trốn phía sau mái hiên.

Khi Dương Phi Tiệp dừng lại, anh ấy nhìn sang bên này một cái.

Cô rụt đầu lại. Cũng may, anh ấy chưa nhìn thấy cô.

Anh ấy đi ra ngoài đường lớn.

Cô vừa mới thở ra một hơi xong, lại thấy một cô gái đuổi theo Dương Phi Tiệp. Cô bé mặc váy trắng tung bay trong không trung, bắp đùi to. Cô gái bước kém anh ấy một bước chân, kéo tay anh ấy lại.

Dương Phi Tiệp không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay ra.

Cô gái bị bỏ rơi nhưng không từ bỏ, tiến lên cản anh ta lại. Cô không biết họ đang nói gì, có thể giọng nói tương đối lớn nên người đi đường đều đồng loạt nhìn sang.

Dương Phi Tiệp đi vòng qua cô gái, băng qua đường.

Cô gái lại đuổi theo.

Khương Lâm Tình không nhìn nữa, chuyện này không liên quan đến cô.

Cô và mấy đồng nghiệp khác chạy bên ngoài cả ngày trời. Lúc hơn năm giờ cũng xem như tan làm.

Cô nhận được điện thoại của Tống Khiên.

"Tước thần." Tống Khiên không chỉ đổi chú thích trên WeChat của cô mà ngay cả xưng hô ngoài miệng cũng sửa lại nốt.

"Anh Tống này, tôi không phải tước thần. Lần trước chỉ là gặp may thôi." Cô không biết rõ tình hình của nhà họ Ngô là thế nào.

Tống Khiên nói: "Người phụ nữ kia, cái người đáng ghét đó lại đến rồi. Tôi cần Tước thần đến giúp đỡ."

"Anh Tống, anh và người đẹp đó có ân oán gì cũng đừng ảnh hưởng đến tôi chứ." Khương Lâm Tình hỏi: "Cô ấy… té xuống lầu thê thảm như thế, không sao chứ?"

"Bị đập vào trán. Nói gì mà đáng sợ thế, gì mà té xuống lầu, thật ra chỉ là trượt chân hai bậc thang thôi. Ầm ĩ thế làm gì. Bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi tốt, cô ta sẽ khỏe lại thôi. Tôi nghĩ rồi, chỉ có cô mới có thể đánh bại cô ta."

"Tôi không đi."

"Xin lỗi vì chuyện lần trước, hôm nay tôi nhất định sẽ đưa cô bình an trở về. Hơn nữa, tối nay tôi sẽ trả ơn cho cô thật lớn."

"Tôi không đi."

"Tôi mời cô nhiều bữa cơm thế rồi, coi như cô nghĩ đến chút tình xưa nghĩa cũ đi."

"..." Lại nữa rồi, sớm biết như thế thì lúc ấy cô đã đi ăn thức ăn nhanh rồi.

Một số điện thoại đến cắt ngang qua, cô nói: "Anh Tống này, tôi còn một cuộc gọi quan trọng khác nữa."

Là Trì Cách: "Kim chủ, anh có một người bạn, tháng trước vừa về nước. Anh lại bận quá vẫn chưa có thời gian gặp mặt cậu ta. Tối nay cậu ta mời khách."

"Được." Khương Lâm Tình vẫn luôn là một kim chủ hào phóng, là cô quyết định mọi chuyện, hai người chưa từng can thiệp vào đời sống của đối phương, cô cho anh tự do tuyệt đối.

Không có Trì Cách. Cô về sớm cũng chán.

Cô hỏi Tống Khiến: "Có thật sự sẽ trả nhiều thù lao không?"

Nói thật, nhà thêm một người, nhiều hơn một khoản chi tiêu. Nhất là cô còn phải lì xì cho Trì Cách nữa. Nếu như có thể chơi mạt chược kiếm một khoản nhỏ, thưởng cho thỏ trắng ở nhà, cũng tốt.

Tống Khiên lập tức chuyển tiền: "Đây là tiền cọc."

Khương Lâm Tình cảm thán, mình thật sự là một kim chủ keo kiệt, mỗi lần cô gửi phong bì đỏ cho Trì Cách, lúc nào cũng là hai trăm.

Tống Khiên rộng rãi như thế mới xứng đáng được ghi vào danh sách kim chủ giàu có.

*

Khương Lâm Tình chào tạm biệt mấy đồng nghiệp xong. Cô sợ cuộc sống riêng tư của mình bị đồng nghiệp khác nhìn thấy, nên đã hẹn ở chỗ cách trạm xe lửa hai trạm xe.

Cô ra khỏi trạm xe lửa.

Tống Khiên đã ở ngoài xe chờ đã lâu.

Khương Lâm Tình hết nhìn Đông lại ngó Tây, mặc dù đồng nghiệp không ngồi cùng tuyến xe này, nhưng cô không nhịn được mà chột dạ.

Cô lên xe: "Xin chào anh Tống nhé."

Tống Khiên liếc mắt nhìn chiếc áo thun in hình mèo Garfield, rồi nhìn cô, nói: "Tước thần, hình như cô đã thay đổi rồi."

"Thay đổi sao? Ồ." Khương Lâm Tình cúi đầu nhìn quần áo của mình: "Hôm nay chạy công việc bên ngoài cả ngày, nên cũng hơi tùy tiện."

Tống Khiên lắc đầu một cái: "Không phải cách mặc quần áo."

"Thế thì là?"

"Người không giống." Anh ấy không lái xe ngay. Lúc gặp cô lần đầu tiên, cô rất đẹp, rất trong sáng. Nhưng trạng thái có hơi mơ hồ, không hề có sức sống, rất cẩn thận, nói chuyện cũng không dễ nghe.

Hôm nay, ngũ quan người này trông dịu dàng, giữa hai đầu lông mày còn tỏa ra ánh sáng của sự sống, giống như được tô điểm thêm để tỏa sáng.

Tống Khiên: "Đẹp như thế, là yêu rồi sao?"

Khương Lâm Tình có chút ngạc nhiên: "Anh Tống, anh thật biết đùa."

"Không phải cô đã nói với tôi, cô đã tìm thấy đối tượng rồi à."

"À, vẫn đang phát triển, còn chưa thành công." Cô len lén nhìn sang cửa kính xe. Cô trở nên xinh đẹp sao? Không biết Trì Cách có phát hiện gì không.

*

Ở buổi chơi mạt chược lần trước, nhà họ Ngô bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.

Nghĩ đến gương mặt xấu xí kia, Tống Khiên hỏi: "Tước thần, có muốn tôi đưa cô đi thay một bộ quần áo khác không?"

Khương Lâm Tình kéo kéo áo: "Phiền phức quá không nhỉ?"

"Nếu cô cảm thấy phiền thì bỏ đi."

Cô trêu chọc: "Chẳng lẽ tôi không thể ra sân được sao?"

"Không phải, chẳng qua là." Tống Khiên có chút chần chờ: "Một người bạn của tôi cũng có chiếc áo phông Garfield này."

Lại một người nữa. Nhưng đối phương là ai, cô không hứng thú.

*

Nơi hội họp hôm nay khác với lần trước. Nói là mời ăn cơm, nhưng thật ra là đến biệt thự của một người bạn.

Tống Khiên nói: "Cô cứ tự nhiên ăn đi."

Nơi này là tiệc buffet, thức ăn là món Tây, trái cây làm tráng miệng, cà phê và rượu, mọi thứ đều có đủ. Có khoảng mười mấy khách được mời đến.

Tống Khiên giới thiệu với bạn: "Người này là cô Khương."

Hai người đàn ông kia cười một tiếng: "Là bạn gái sao?"

Tống Khiên nói: "Không phải."

Khương Lâm Tình nói: "Không phải."

Hai người muôn miệng một lời, đương nhiên người khác sẽ không tin. Mấy người đàn ông kia nhìn cô. Một người trong đó nhìn sang ghế sofa nói: "Nhà họ Ngô đến sớm đấy."

Tống Khiên cười nhạt.

Từ trong tiếng cười này của anh ấy, Khương Lâm Tình còn nghe được chút "âm dương quái khí" trong đó.

Tống Khiên cúi đầu nói với cô: "Lát nữa, cô đánh cho cô ta một trận tơi bời, diễn một cảnh "Tước Thần II" nhé." Vào lúc này, giọng nói "âm dương quái khí" lại "cắn răng nghiến lợi" rồi.

Khương Lâm Tình không hỏi chuyện quá khứ, hiện tại hay tương lai của Tống Khiên và Ngô Gia. Cô đến đây là muốn làm kiếm thêm tiền, nuôi thỏ trắng nhà mình.

Ngô Gia ngồi trên ghế sofa, nói chuyện với bạn bè vui quên trời quên đất. Nhưng ánh mắt vẫn mãi dán sát lên người Tống Khiên, miệng của cô ta còn trở nên rất sắc bén. Cô ta khoanh tay, nghiêng eo đi đến: "Sao lại là cô ta? Anh còn chưa đổi người sao?"

Tống Khiên: "Cô Khương, người trong giang hồ hay gọi là "Tước thần"."

Sắc mặt Ngô Gia trông không được tốt lắm, cô ta bỏ hai tay xuống, rũ xuống hai bên chân: "Vậy đến chơi hai ván đi."

Khương Lâm Tình muốn hỏi, không cần ăn cơm sao? Nhưng tốc chiến tốc thắng cũng được. Về sớm một chút gặp thỏ trắng nhà mình.

Ngô Gia kêu thêm hai người nữa. Hai người phụ nữ xa lạ này lại có gương mặt trông giống Ngô Gia.

Khương Lâm Tình đi theo, ngồi ở đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Móng tay của Ngô Gia rất dài, sơn đủ mọi màu sắc. Ngón út được nối rất dài, nhọn, nên trông có hơi vểnh lên, cực kỳ giống mấy phi tần trong phim cung đấu.

Lần trước là bàn mạt chược tự động.

Hôm nay, phải cần tay của bốn người trộn bài.

Lúc này, ngón tay dài nhọn của Ngô Gia đâm vào tay Khương Lâm Tình.

Hai giây sau, Khương Lâm Tình cảm thấy đau, rũ mắt xuống nhìn, mu bàn tay đã bị rách da.

Ngô Gia đưa mắt nhìn, liếc mắt nhìn áo của Khương Lâm Tình: "Có vài người muốn biết có thân phận gì, cứ nhìn vào cách ăn mặc của họ là được."

Một người phụ nữ khác cười: "Quần áo ngây thơ như thế, lúc còn là học sinh tôi cũng từng mặc qua đó."

Khương Lâm Tình giả vờ như không nghe thấy. Ngây thơ thì làm sao? Trì Cách nhà cô thích thế đấy.

Vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thô lỗ của một người đàn ông: "Ôi! Trì Cách! Khách quý nha, cuối cùng cũng mời được cậu đến."

Động tác xoa xoa mạt chược của Khương Lâm Tình dừng lại.

Thế mà lại cho Ngô Gia có cơ hội.

Mu bàn tay của Khương Lâm Tình bị Ngô Gia đâm cho một cái nữa, cô rút tay về, nhưng không nhìn Ngô Gia. Mà nhìn ra bên ngoài.

Người đến không chỉ trùng họ trùng tên thôi đâu, áo thun trên người của anh giống y hệt với cô. Mà người đàn ông vừa la lớn lên kia như nhận ra được điều gì đấy xoay đầu lại.

Khương Lâm Tình ngạc nhiên, cứng người ở chỗ đó.