Kết Cục Gả Thay Của Thiên Kim Thật Sau Khi Ta Xuyên Sách

Chương 2



3.

Ta bị Tạ Húc đ.â.m c.h.ế.t

Bọn ta quen biết vì cùng học đại học, sau đó yêu nhau nhiều năm. Nhưng vào ngày kỷ niệm năm thứ 5 yêu nhau, ta lại phát hiện hắn lừa dối.

Ta cuồng loạn, Tạ Húc lại bình chân như vại: “Chơi đùa thôi mà, người anh yêu nhất vẫn là em.”

Ta chán nản nói chia tay, lại bị Tạ Húc đ.á.n.h mê, c.ầ.m t.ù ở tầng hầm ngầm.

Suốt ba tháng trời, ta không tiếp xúc được với bất cứ ai ngoại trừ Tạ Húc và những cuốn tiểu thuyết giải buồn hắn ta để lại.

Sau này, ta rốt cuộc tìm được cơ hội thoát khỏi Tạ Húc thì lại vì thiếu hụt dinh dưỡng trong thời gian dài nên chạy không được bao xa thì bị Tạ Húc tìm được. Hắn p.h.á.t đ.i.ê.n rú ga đ.â.m c.h.ế.t ta.

Ta không biết tại sao hắn cũng xuyên sách theo ta, cũng không biết tại sao hắn lại nhận ra ta nữa.

Tạ Húc bóp eo ta, hai mắt đỏ ngầu: “Giang Uyển, sao ngươi dám rời bỏ ta? Có phải ta phải đ.á.n.h g.ã.y chân của ngươi, ngươi mới chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh ta?”

Ta đau.

Đầu ngón tay hắn xẹt qua cổ ta, dừng lại trên vạt áo màu đỏ rực, “Ta còn chưa cho phép mà ngươi lại dám gả cho nam nhân khác?”

Hắn cúi đầu hít một hơi bên cổ ta: “Con ma ốm kia chạm vào ngươi chưa?”

Ta dần hoàn hồn, kịp phản ứng lại đẩy hắn ra: “Tạ Húc, tên điên này! Ngươi có thể buông ta cho ta được hay không?”

Tạ Húc còn chưa kịp trả lời, ta lại bị tiếng hét đinh tai nhức óc của Giang Ánh Tuyết khiến ta choáng váng:

“Tỷ tỷ! Ngươi đang làm gì tướng công của ta?”

Giang Ánh Tuyết lại mặt cùng ngày với ta. Nàng ta đợi Tạ Húc ở ngoài sảnh lâu không thấy, liền cùng Giang phu nhân ra hậu viện tản bộ. Ai mà ngờ nàng ta lại gặp Tạ Húc đang điên cuồng cưỡng chế âu yếm ta.

Ta thấy Giang Ánh Tuyết tức giận đến run rẩy, Giang phu nhân lại nổi giận đùng đùng:

“Giang Uyển, Sao ta lại sinh ra nghiệp chướng như ngươi cơ chứ? Dám câu dẫn tướng công của muội muội nhà mình, ngươi muốn bị dìm lồng heo hay sao?”

Dìm lồng heo?

Vị đại nương này, ngươi không phân biệt được hay sao? Con rể tốt của bà đang tự đặt tay lên eo ta đó.

Giang Ánh Tuyết khóc đến đáng thương, lại vẫn không quên giả bộ: “Mẫu thân bớt giận, có lẽ tỷ tỷ đang căm hận Ánh Tuyết đoạt mất nhân duyên của tỷ tỷ mà thôi.”

Giang phu nhân đang nổi nóng thấy Giang Ánh Tuyết nói vậy lại giống như lửa cháy đổ thêm dầu.

“Hạ tiện vô liêm sỉ!” Giang phu nhân giận tím mặt, giáng cho ta một cái tát trời đánh, “Chính mình không biết xấu hổ, trước khi xuất giá trước dám tư thông với nam tử bên ngoài, còn muốn leo lên nhị hoàng tử?

“Người đâu! Đưa Giang Uyển đi từ đường, phạt 50 đại bản!”

50 đại bản?

So với nhất trượng hồng* còn ác độc hơn! (Nhất trượng hồng là lấy một thanh gỗ dài 3 trượng, dày 5 phân đánh mạnh vào phần thân dưới, đánh đến khi nào cơ thể thành một “dải hồng sắc” mới dừng lại.)

Đánh xong 50 bản, ta chẳng phải là đang sống sờ sờ bị đ.á.n.h c.h.ế.t hay sao?

Bà vú lĩnh mệnh, nắm chặt cánh tay kéo như kéo heo về phía từ đường.

Tạ Húc khoanh tay đứng nhìn, bộ dáng vô tội như người bị hại.

Hắn không giải thích giúp ta một câu.

Ta biết hắn đang đợi ta cầu xin hắn.

Đây chính là kiểu tình yêu hắn muốn.

Hắn nói yêu ta, nhưng lại muốn ta tứ cố vô thân, chỉ có thể phụ thuộc vào hắn mà sống sót.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, tại có người quát: “Dừng tay!”

Giọng nói dịu dàng, đúng là giọng của Tạ Nghiên Từ.

4.

Tạ Nghiên Từ bảo vệ ta sau xe lăn: “Chuyện gì lại chọc mẫu thân nổi giận đến mức muốn trừng phạt nương tử của ta thế?”

Giang phu nhân cười nhạo một tiếng: “Ta dạy dỗ nữ nhi nhà mình, không cần Tạ công tử quan tâm!”

Tạ Húc nhìn chằm chằm vào năm ngón tay Tạ Nghiên Từ đang đan vào tay ta.

Ánh mắt hắn lạnh lùng như rắn rết, ỷ vào việc Tạ Nghiên Từ không nhìn thấy, chậm rãi lẩm bẩm bên tai ta: “Không nghĩ tới con ma ốm này lại rất quan tâm bảo vệ ngươi. Nhưng mà Giang Uyển này, ngươi vốn là phải gả cho ta.”

Ta tức đến nghiến răng.

Tạ Nghiên Từ giằng co với Giang phu nhân một hồi, không khí căng thẳng vô cùng.

Tạ Húc không có ý tốt nói: “Nếu con ma ốm biết được ngươi không phải thiên kim thật sự của phủ Thừa tướng, mà là linh hồn từ thế giới khác xuyên vào đây, hắn có còn bảo vệ ngươi nữa hay không đây?”

Hắn lại mở miệng khiến ta khiếp sợ, “Tỷ phu vốn không biết chuyện này, ta và phu nhân của ngươi tình…”

Ta cắt ngang lời Tạ Húc, từ phía sau Tạ Nghiên Từ đi ra: “Là cử chỉ của ta gây hiểu lầm, 50 đại bản này ta nên chịu!”

Bà vú chờ đã lâu, nhằm chuẩn thời cơ này kéo ta đến từ đường.

Nhưng còn chưa chịu xong 50 đại bản, ta đã mất tri giác c.h.ế.t ngất đi.

Lúc tỉnh lại, ta cũng đã trở về phòng gác mái nhỏ của mình.

Ta chật vật nghiêng người trên giường. Vết thương đã được xử lý qua nhưng vẫn đau đớn nóng rát.

Ta đau đớn kêu lên. Tạ Nghiên Từ đang nghiêm túc đọc sách ở bên cạnh vội đi tới.

Mỹ nam buông sách, đẩy xe lăn đi vào mép giường, nhẹ cau mày lau mồ hôi trên trán ta.

Hắn ôn tồn mở miệng: “Nhị hoàng tử rất quan tâm đến nàng.”

Thấy ta giật mình, ngữ khí Tạ Nghiên Từ nói chuyện có chút buồn bã, “Chân ta không tốt, cho nên lúc ta vội vàng tới được từ đường thì nhị điện hạ đã cõng nàng ra ngoài.”

“Vẻ đau lòng trên mặt hắn không giống giả vờ.” Tạ Nghiên Từ muốn nói lại thôi, “Hai người ······”

Để không vô tình dạy hư đại mỹ nam, ta nhắm mắt lại thầm phỉ nhổ:

Ta phi! Tạ Húc quan tâm ta?

Hắn rõ ràng là thương tiếc vì bản tử đánh trên mông ta không phải do hắn đích thân đánh!

Nếu không phải bịt miệng hắn, ta tội gì phải chịu 50 đại bản này?

Ta nhẹ giọng làm nũng với Tạ Nghiên Từ: “Tướng công, ta đau.”

Hai mắt hoa đào của Tạ Nghiên Từ lập tức tràn đầy lo lắng: “Bị đè vào vết thương sao?. Để ta gọi y nữ ·····”

“Này!” Ta túm chặt tay Tạ Nghiên Từ, đáng thương nói: “Cần gì phải tìm y nữ, tướng công xem giúp ta là được…”

“Ơ, ờ ờ!”

Tạ Nghiên Từ giơ bàn tay lạnh lẽo lên bịt chặt miệng ta, đôi mắt đen khẽ run lên như chú nai con bị kinh sợ, lại cũng không dám liếc nhìn ta.

Ta ngồi dậy nhoài người theo hắn.

Tạ Nghiên Từ bị chặn lại, tiến không được mà lui cũng không xong, hoảng loạn co người ra phía sau xe lăn.

Chóp mũi chạm nhẹ, hàng mi đài của hắn run lên như bon bướm vỗ cánh sắp bay, nhẹ nhàng phẩy qua gương mặt ta.

Đại mỹ nam bị ta b ắ t n ạ t không thể động đậy, ôm chặt lấy xe lăn trông đáng thương vô cùng.

Hầu kết hắn động động: “Đừng, đừng như vậy…”

“Ta biết nương tử và nhị hoàng tử lưỡng tình tương duyệt, nàng gả cho ta chỉ vì nghe lệnh của cha mẹ, lời người mai mối mà thôi”

Nói xong, hắn hắn lại rưng rưng nước mắt, trộm liếc nhẹ ta cực dịu dàng, “Nương tử đừng lo lắng, ta sẽ không đường đột với nương tử đâu, ta, ta sẽ thả nàng đi…”